Chương 18.
Trong phòng bệnh, Tư Cảnh Ngọc mang vẻ mặt "chân trái giẫm chân phải" hết sức khó chịu, “Không còn cách nào khác sao?”
Bác sĩ mặc áo blouse trắng nhìn Tư Cảnh Ngọc với vẻ khó hiểu trước sự kháng cự của cô, vị hôn thê của mình là một đại mỹ nhân tươi rói, đến đánh dấu tạm thời cũng không muốn cho thì người này có vấn đề hả?
Nếu Alpha không được thì sao, ánh mắt bác sĩ thoáng chút thương hại nhìn Liễu Phạm, nhẹ nhàng thở dài, “Nếu được thì dấu hiệu tạm thời sẽ giúp Omega dễ chịu hơn, đỡ đau hơn, tự cô quyết định đi.”
Đánh dấu tạm thời cho Liễu Phạm? Tư Cảnh Ngọc cảm thấy vết thương ở vai vẫn âm ỉ đau, nếu đánh dấu Liễu Phạm, có lẽ tối nay sẽ không ra khỏi cổng bệnh viện được.
Bác sĩ khẽ lắc đầu, trước khi ra khỏi phòng bệnh lại nhỏ giọng nói:
“Nếu cô không được thì có cần kê chút thuốc về chuyện kia không?”
"Thuốc gì?" Tư Cảnh Ngọc nhíu mày, lát sau bỗng hiểu ra. Alpha cấp C không có nhân quyền, đơn thuần không muốn chạm vào Omega thì không được sao?
Nụ cười của bác sĩ lộ rõ ý "cô hiểu mà", “Nghe nói rất hiệu quả, nhiều Alpha cấp C đã tìm lại được sự tự tin.”
"Không cần, tôi rất tự tin." Tư Cảnh Ngọc giật giật khoé miệng, vẻ mặt âm trầm trên khuôn mặt trắng nõn không tì vết.
Bác sĩ nhanh chóng đóng cửa phòng, Tư Cảnh Ngọc chậm rãi bước đến trước giường bệnh. Liễu Phạm nghiêng người ôm chăn mỏng, dường như ngủ rất say, lớp vải lụa trên người hơi trượt xuống, lộ ra một mảng da trắng như ngọc.
Cô buồn chán ngồi xuống, mượn bút và giấy trên bàn trong phòng bệnh, tùy ý vẽ vời.
Chiếc váy lụa dài màu trắng trăng, đôi bông tai hình ngôi sao, đôi mắt hồ ly sắc sảo lại yêu mị, dù là phác họa đen trắng cũng có thể thấy được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của người con gái. Mỗi nụ cười, mỗi cái nhíu mày đều mang vạn vẻ phong tình.
Không tự nhiên ho khan, Tư Cảnh Ngọc lập tức thu giấy bút vào túi, kết quả lại ngửi thấy mùi hoa cát cánh, giật mình như con chó nhỏ bị giẫm phải đuôi.
Nghe thấy tiếng động, Liễu Phạm khẽ nhấc mí mắt, xoay người lại lộ ra khuôn mặt tinh xảo đẹp đến mức làm điên đảo chúng sinh, mái tóc dài rối tung trên giường uốn thành những đường cong say đắm, vẻ đẹp gợi tình tràn ngập.
Vết cắn trên môi càng làm tăng thêm vẻ đẹp diễm lệ khó tả cho nàng, giọng nàng khàn khàn mà quyến rũ, “Muốn đánh dấu chị?”
"Không muốn," Tư Cảnh Ngọc khẽ nhướng đôi lông mày đẹp, giọng điệu nhàn nhạt, “Nếu chị cần thì tôi gọi Triệu Ngưng Tịch giúp chị.”
"Tại sao lại gọi Triệu Ngưng Tịch?" Liễu Phạm hơi nheo mắt, trong lòng giận dữ, đôi mắt hồ ly vì phát tình mà ướt át xuân diễm nổi lên những gợn sóng nguy hiểm.
"Cô ấy không phải Alpha của ch..." Tư Cảnh Ngọc kịp thời ngừng lời, đôi môi mỏng mím chặt, một lúc lâu sau mới nói, “Quan hệ của các chị khá tốt.”
Nghe vậy, Liễu Phạm khẽ hừ một tiếng, cố gắng đè nén cơn giận vì Tư Cảnh Ngọc cứ muốn ghép mình với Triệu Ngưng Tịch.
Tư Cảnh Ngọc trước kia không bằng cầm thú, bây giờ lại có thể coi là quân tử, tiếc là đầu óc không được bình thường cho lắm.
Liễu Phạm liếc nhìn dáng người cao gầy mảnh khảnh của Tư Cảnh Ngọc, thầm nghĩ người này giống một robot lạnh lùng vô cảm hơn, đầu óc cứng nhắc, vô tình vô dục, chỉ biết học hành.
“Vậy tôi ra ngoài mua Sprite uống đây.”
Phát hiện Tư Cảnh Ngọc xoay người muốn rời khỏi phòng bệnh, Liễu Phạm không vui gọi lại:
“Thật ra không cần đánh dấu chị, chỉ cần giải phóng một chút pheromone là được.”
“Để tôi gọi điện cho Triệu Ngưng Tịch.”
"Tư Cảnh Ngọc, cô dám," Đôi môi đỏ mọng của Liễu Phạm cắn chặt, lời đe dọa thốt ra càng giống tiếng rên rỉ, “Cô qua đây trước.”
"Tôi không qua, có gì nói đi, tôi nghe." Tư Cảnh Ngọc kéo cổ áo lên cao hơn.
Ánh đèn mờ ảo, Omega chậm rãi ngồi dậy, quần áo nửa cởi, chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình không che hết vẻ đẹp nửa vòng cung trắng như tuyết của người con gái, khuôn mặt hoàn hảo được ánh đêm tôn lên, quả thực là vẻ đẹp tuyệt sắc đến mức trắng trợn.
"Để chị xem cô." Hàng mi dài của Liễu Phạm rũ xuống, giọng điệu dịu dàng lạ thường, ngón tay thon dài trắng nõn nắm lấy chiếc áo khoác nửa ướt của Tư Cảnh Ngọc, lộ ra bờ vai mỏng và xương quai xanh tinh tế của Alpha.
Còn có vết cắn hơi dữ tợn trên làn da trắng như trẻ thơ.
“Trên đùi cũng có phải không, tự cởi quần ra đi.”
Đồng tử Tư Cảnh Ngọc hơi rung động, vội vàng từ chối, “Sao chị lại muốn một Alpha cởi quần thế?”
"Đừng để chị nói lần thứ hai, hơn nữa cô không phải là người sạch sẽ quá mức, cần khử trùng sao?" Liễu Phạm nhấn mạnh hai chữ "khử trùng", mặt nàng lạnh như băng, môi đỏ như lửa, tựa như yêu tinh dụ dỗ người ta rơi vào vực sâu.
"Tôi có tay, tự tôi làm được." Tư Cảnh Ngọc phát hiện sau khi Liễu Phạm tiêm thuốc ức chế xong, lập tức trở lại thành nữ vương bệ hạ uy phong lẫm liệt, ra lệnh thuần thục vô cùng.
"Nằm sấp lên giường, chị bôi thuốc cho cô." Liễu Phạm nhẹ nhàng vuốt ve vai Tư Cảnh Ngọc, nàng phát hiện làn da Alpha này mịn màng non nớt đến lạ, trách sao dễ bị thương như vậy.
Mùi cồn sát trùng xộc vào mũi mang lại cho Tư Cảnh Ngọc vài phần an tâm, động tác Liễu Phạm cực nhanh, dùng bông gòn thấm cồn lau lên vai cô.
Giọng điệu Omega hung dữ, nhưng động tác lại vô cùng... nhẹ nhàng cẩn thận, tựa như đang đối đãi với món đồ sứ quý giá dễ vỡ vậy.
Đối với Tư Cảnh Ngọc, đây là khoảnh khắc ôn hoà hiếm có, thậm chí còn có chút tình ý ẩn hiện trong không khí. Cô hơi mất tự nhiên quay mặt đi, vẻ mặt phức tạp muốn trốn tránh khoảnh khắc này.
Kết quả, Liễu Phạm dùng sức ấn mạnh cồn lên vai Tư Cảnh Ngọc, sau khi nghe thấy tiếng kêu đau đớn của cô, giọng điệu tệ hại nói, “Chị đã bảo đừng động đậy rồi mà.”
Một lúc lâu sau, Liễu Phạm nhẹ nhàng thổi vào vết thương trên vai Tư Cảnh Ngọc, giọng điệu mềm mại, “Có đau lắm không?”
Tư Cảnh Ngọc quay đầu muốn nói lời cảm ơn, không ngờ lại chạm phải đôi mắt Liễu Phạm mơ màng như có hơi nước, dịu dàng như nước.
“Tin tốt, tin tốt đây!”
Khi Chu Nhiễm Nhiễm xông vào phòng bệnh, cảnh tượng nhỏ nhìn thấy chính là:
Dưới ánh đèn trắng như tuyết, một mỹ nhân tuyệt sắc với đường nét xương tuyệt đẹp, ngũ quan tinh xảo cao quý, thân hình yểu điệu thướt tha, ngón tay thon nhẹ nhàng chạm vào vết thương đỏ tươi dữ tợn, sự tan vỡ và vẻ đẹp, trong khoảnh khắc ấy hòa quyện thành vẻ đẹp tột cùng của sự hủy diệt và tái sinh.
Mà bên cạnh nàng, Alpha với vẻ ngoài lạnh nhạt, nhíu mày chịu đựng cơn đau, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng xinh đẹp tràn ngập vẻ nhẫn nhịn, khiến người ta sinh ra vô vàn thôi thúc muốn khám phá điều cấm kỵ.
Hai người tựa như nương tựa vào nhau, tràn ngập tình cảm tốt đẹp như buổi đầu gặp gỡ.
"Tin tốt," Giọng Chu Nhiễm Nhiễm nhỏ xuống, giống như búp bê máy đang nói, “Cha mẹ chị nói muốn Tư Cảnh Ngọc kết hôn với chị gái của chị.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top