Chương 14.
Ánh hoàng hôn nhuộm vàng hành lang gỗ, Tư Cảnh Ngọc như bị sét đánh, đờ người tại chỗ.
Trong mắt người ngoài, Liễu Phạm ở cùng phòng với cô là hoa nhài cắm bãi phân trâu, nhưng với cô, điều đó chẳng khác nào xuống địa ngục. Cô không hề muốn ở cùng với một người tính tình âm tình bất định như Liễu Phạm.
Có câu nói gì mà thân bất do kỷ, Tư Cảnh Ngọc giật giật khóe miệng, miễn cưỡng nở nụ cười.
"Cô hai đừng ngại," Đạo diễn gật đầu mỉm cười với Liễu Phạm, “Khán giả của chúng ta đều muốn xem cô và Liễu Phạm thể hiện tình cảm, cô phải thỏa mãn ảo tưởng của mọi người đấy.”
Người quay phim liếc nhìn cổ Tư Cảnh Ngọc, cũng hùa theo một cách đầy ẩn ý: "Chủ đề cặp đôi <Phiên Vân Phúc Vũ> đã vượt qua hai triệu người theo dõi rồi, mọi người đều tò mò chi tiết cuộc sống của hai cô."
Tư Cảnh Ngọc liếc nhìn Liễu Phạm, phát hiện thần sắc Omega tự nhiên, khuôn mặt trắng ngọc bình thản như không có chuyện gì liên quan đến mình.
"Được rồi, mọi người mau vào phòng xem đi." Đạo diễn cười với Tư Cảnh Ngọc, vỗ tay ra hiệu mọi người nhanh chóng nhận phòng.
Căn phòng 302 sáng sủa rộng rãi, đồ nội thất gỗ anh đào được bài trí sang trọng mà kín đáo, đèn chùm hình cánh hoa ở trung tâm tỏa ánh sáng dịu dàng, trông ấm áp và lãng mạn.
Cửa phòng "cạch" một tiếng đóng lại, Tư Cảnh Ngọc nhạy cảm nhận ra hương thơm cát cánh, đồng thời đầu cô càng đau hơn, đau đến mức cô phải nhắm hờ mắt để chống lại cơn đau.
"Dùng băng cá nhân để che vết hôn, cô coi người khác bị mù hả?" Liễu Phạm duyên dáng tựa vào ghế sô pha da thật màu xanh đậm, khóe môi treo một nụ cười giễu cợt.
Tư Cảnh Ngọc sờ lên cổ theo bản năng, khuôn mặt thanh tuyệt vẫn bình tĩnh như thường lệ, “Bôi chút nước hoa, họ sẽ biết đó là muỗi đốt.”
"Hóa ra mặt cô dày như vậy." Liễu Phạm lười biếng nửa nằm trên tay vịn sô pha, cổ áo chữ V của chiếc váy dài màu đỏ rượu lộ ra nửa vòng cung trắng nõn mịn màng, vô cùng quyến rũ.
Nhưng khuôn mặt yêu diễm lạnh lùng của người con gái lại cao quý thánh khiết đến khó tin, dù nàng xiêm y nửa hở, toàn thân vô lực cũng không phải là thứ mà phàm nhân tầm thường có thể tùy ý xâm phạm.
Lúc này, Chu Nhiễm Nhiễm kéo vali hành lý vào, nhỏ lo lắng khẽ hỏi Liễu Phạm, “Gần đây chị lại sinh khí à?”
Liễu Phạm cụp mắt gật đầu, đôi lông mày tinh xảo sắc bén khiến nàng trông có vẻ công kích mập mờ quyến rũ.
“Hầy, vệ sĩ ở ngay phòng bên cạnh, có chuyện gì thì nhớ gọi họ.”
Nói xong, Chu Nhiễm Nhiễm thở dài rời khỏi phòng 302, trước khi đi còn lo lắng nhìn Tư Cảnh Ngọc mấy lần.
"Tôi muốn học bài, cô có thể vào phòng ngủ không?" Tư Cảnh Ngọc đặt túi xách xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm máy tính xách tay, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng và nhạt nhẽo của người đọc sách, “Buổi tối tôi ngủ sô pha, sẽ không làm phiền cô đâu.”
"Học bài?" Liễu Phạm thấy Tư Cảnh Ngọc mở máy tính, tài liệu trên đó đúng là liên quan đến chuyên ngành sinh học, người con gái khẽ cười khẩy, “Nhưng tôi muốn ở đây.”
"Vậy tôi vào phòng ngủ trước," Tư Cảnh Ngọc nhướng mày nói, “Không làm phiền cô.”
Thêm vào khuôn mặt lạnh lùng như người chết của Tư Cảnh Ngọc, Liễu Phạm cảm thấy lời nói của Tư Cảnh Ngọc có nghĩa là “Xin cô tuyệt đối đừng quấy rầy tôi, vì tôi có chứng sạch sẽ, các cô rất bẩn.”
Liễu Phạm đổi tư thế, vắt chéo chân, thần sắc vẫn lười biếng, “Cô thật sự có chứng sạch sẽ, một ngày phải rửa tay nhiều lần hả?”
“Tôi không thấy môi trường bẩn, chỉ thấy người bẩn, nên số lần rửa tay ở mức bình thường.”
Nghe vậy, Liễu Phạm gần như tức cười, tên cặn bã Tư Cảnh Ngọc này giờ đang cố ý nói mình bẩn.
“Trước đây cô thấy tôi không bẩn, giờ lại chê tôi bẩn?”
"Cô đừng hiểu lầm," Tư Cảnh Ngọc hơi cau mày, khuôn mặt thanh tuyệt xinh đẹp tràn đầy vẻ thành khẩn, “Tôi không có ý nhắm vào cô, mọi người đối với tôi đều như nhau.”
Nói xong, Tư Cảnh Ngọc ôm máy tính, không quay đầu bước vào phòng ngủ, để lại Liễu Phạm một mình ngồi trong phòng khách, thần sắc tối tăm không rõ.
Một lát sau, Liễu Phạm xem giờ, lấy ra một lọ thuốc vitamin tổng hợp, uống hai viên thuốc trắng với nước.
Trong ánh sáng mờ ảo, gò má người con gái ửng hồng nhàn nhạt, thần sắc lúc mê man lúc tỉnh táo, con ngươi trong đôi mắt hồ ly lại đẹp đến kinh ngạc.
Tư Cảnh Ngọc trong phòng ngủ không hề hay biết chuyện này, cô chuyên tâm đọc các bài luận về pheromone, cho tới khi đến giờ đi ngủ.
Liễu Phạm đã tắm xong, thay một chiếc áo ngủ lụa rộng thùng thình, màu đen tuyền càng tôn lên làn da trắng như ngọc, vẻ lạnh lùng khác thường.
"Tôi đi ngay đây." Tư Cảnh Ngọc ngước mắt, hàng mi dày rung động nhẹ nhàng, cô lại ôm máy tính, đứng ở vị trí xa Liễu Phạm nhất nói.
“Tối nay cô ngủ ở đây với tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top