chương 67
Linh Cơ bế Điểu Huyền Tinh lên, bay dời khỏi mái nhà xuống mặt đất tới ngay trước căn phòng chung đang đóng im ỉm của họ, Linh Cơ đạp cửa xông vào rồi đạp cửa đóng lại,tất cả quá trình đó diễn ra mà nụ hôn 2 nàng dành cho nhau vẫn chưa từng dừng dù chỉ 1 giây.
Bên trong căn phòng giờ chỉ còn loáng thoáng nghe dc thanh âm yếu ớt mà Điểu Huyền Tinh phát ra, ko biết Linh Cơ đang làm gì cô ấy vậy nhỉ?
Đêm nay Linh Cơ đã 2 lần đạt đến đỉnh cao nhất của tình yêu!......
Phật Tổ Như Lai cùng Quan Âm Bồ Tát đang bay trên bầu trời lướt nhanh qua những đám mây nhằm hướng núi Linh Sơn. Quan Âm Bồ Tát cũng ko quay về biển nam của bà mà đi theo Phật Tổ chuẩn bị mọi lực lượng có thể, dù tâm là vô tranh nhưng giờ bắt buộc phải chiến, ko chiến nhất định vong.
Đáng lẽ cả 2 về Linh Sơn từ lâu rồi nhưng vì trên suốt đoạn đường họ đã chứng kiến di họa từ việc sổ sinh tử bốc cháy khiến dân số nhân gian tổn thất hơn trăm vạn mạng người phân bố bao nhiêu nơi khác nhau trong đại địa, sự đau xót trầm luân hiện rõ trên khuôn mặt 2 vị ấy với chung 1 suy nghĩ phải trừ họa thật nhanh bằng ko muôn loài chúng sinh sẽ thành muôn loài chúng tử.
Ngoài ra trong lòng họ luôn đau đáu về việc của Nữ Oa, vị thần tối cao lại bị bắt đi dễ dàng và ko rõ sống chết thế nào, cả 2 đều rất lo lắng khẩn trương.
Thêm nữa 2 nhân vật khá hùng mạnh là Linh Cơ và Hàn Linh Phượng còn khiến cho tình hình phức tạp hơn rất nhiều.
U sầu nhìn ngắm thế gian chìm đắm trong bể khổ khá lâu sau thì 2 vị chí tôn mới tiếp tục hành trình trên ko.
Bầu trời đêm tăm tối,ngày mai liệu có thể tươi sáng?
Tương lai mờ mịt biết hy vọng vào ai?
Với tốc độ vô thượng,xa xa phía trước đã là lãnh thổ núi Linh Sơn. Núi này tuy ko khổng lồ và cao vút bằng cột chống trời nhưng cũng đủ hùng vỹ khiến ai cũng phải cảm thấy mình thật nhỏ bé nếu đến dc đây.
Sương khói mờ ảo bao phủ khắp nơi, phạm vy vài trăm dặm xung quanh dưới chân núi cũng ko hề có người phàm sinh sống mà chỉ có núi rừng,cây cỏ,sông suối,hài hòa với thiên nhiên.
Muốn gặp Phật Tổ thì phải vượt khó vượt khổ, kiên trì quyết tâm trên con đường vô số khó khăn!
Câu nói "Phật tại tâm" thực ra là có ý rằng tâm hồn vạn vật dù có thay đổi hay biến hóa khó lường đến mấy thì vẫn luôn nằm trong ý trí vô biên quảng đại của đức Phật,ko ai thoát ra dc trừ vài ngoại lệ siêu cường.
Vừa về tới gần,vẫn còn ở trên ko trung, cả Phật Tổ Như Lai và Quan Âm Bồ Tát đã phát hiện điều bất thường. Ánh sáng vàng từ bi kết tụ qua bao năm tháng thăng trầm bao bọc toàn bộ núi Linh Sơn thiêng liêng đã tắt ngấm hoàn toàn từ lúc nào chẳng hay.
Phật Tổ Như Lai nhíu mày tỏ vẻ bất an, nếu núi Linh Sơn gặp vấn đề thì chắc chắn ngài phải biết nhưng sự việc này lại khiến ngài ko thể cảm nhận dc điều gì đó rất ko đúng đã và đang xảy ra.
ÙM... Đột nhiên 1 tiếng nổ khủng khiếp vang lên,núi Linh Sơn vững bền vĩnh cửu nổ tung đến tận gốc,bao nhiêu mảnh vỡ bắn tán loạn phá hủy thực vật khung cảnh xung quanh,rừng cây đổ sập hết ko trụ nổi. Những mảnh vỡ của núi còn bắn thẳng lên trời phóng thẳng tới nhị vị chí tôn.
Ko chỉ thế, mà từ trong đống đổ nát của vụ nổ còn có toàn bộ mọi thành viên cao cấp của Phật môn : Văn Thù Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát, Linh Cảnh Bồ Tát, Phật Di Lạc, Giai Không Bồ Tát, Viên Lai Cổ Phật, Bát Bộ Thiên Long, Khổng Tước Hộ Vệ, Tịnh Chiêu Sứ Giả, Khổng Tượng Thiên Tôn, 500 La Hán thân cận, các Kim Cương Hộ Pháp... cùng vô số đám đệ tử đạo hạnh cao thâm văng hết lên trời, mọi người đều bị thương tổn trầm trọng và đã ngất hết đi.
Phật Tổ Như Lai chấp 2 tay lại nói "Phật Pháp Vô Biên - Linh Sơn Bất Biến"
Thần lực của ngài lan tỏa cả bầu trời khu vực đó,mây tự động ồ ạt đỡ lấy tất cả mọi người an toàn lơ lửng nhưng đã mất đi ý thức, cả những mảnh vỡ to nhỏ của núi Linh Sơn cũng bị hút hết về phía sau Phật Tổ Như Lai với Quan Âm Bồ Tát và tự động gắn kết lại hình dạng ngọn núi tối thượng như cũ, núi Linh Sơn là biểu tượng chính khí vĩ đại, trường tồn ko thể để bị hủy hoại dc.
Mặc y phục đỏ rực, đeo mặt nạ bằng ngọc mầu hồng, Hàn Linh Phượng từ trung tâm của vụ nổ bay vụt lên.
Đứng trên mây, ngẩng cao đầu đối mặt với đấng duy ngã độc tôn mà chẳng chút e dè sợ sệt, ánh mắt cô luôn miệt thị đất trời ngu si.
Quan Âm Bồ Tát lên tiếng trước "Cô là Hàn Linh Phượng ư?"
Hàn Linh Phượng cao ngạo trả lời "Phải. Các ngươi chậm chạp quá đấy. Vốn dĩ ta đã đi theo phía sau khi 2 ngươi dời khỏi thiên đình, định chờ về đến Linh Sơn này thì giải quyết tất cả luôn cho tiện, vậy mà còn bầy đặt ngắm nhìn tai ương của đám phế vật dưới trần gian. Ko đợi dc nữa ta đành về đây trước thôi."
Quả thật Hàn Linh Phượng là người đầu tiên dám xưng hô ta ngươi và có phần bề trên hơn khi nói chuyện với Phật Tổ - Quan Âm, nhưng vì cô ấy có đủ thực lực để tự tin.
Nếu đúng theo lời Hàn Linh Phượng thì Phật Tổ Như Lai với Quan Âm Bồ Tát đều ko tránh khỏi chấn động, tâm trí họ có thể bao dung kiểm xoát vạn vật nhưng lại ko thể phát hiện dc kẻ ngầm bám theo.
Giờ họ mới thấu lời cảnh báo của Tuệ Tuyệt Luân, sức mạnh Hàn Lịnh Phượng sánh ngang tầm Thánh Nữ Thống Soái Trời Đất!
Quan Âm Bồ Tát nói "Chính cô đã bắt Nữ Oa nương nương. Cô có mục đích gì?"
Hàn Linh Phượng nói "Mục đích ấy à? Chắc các ngươi đều đã thấy hàng chữ trên lá cờ treo ở Phượng Hoàng Môn rồi chứ?!"
Quan Âm Bồ Tát nói "Chu Di Cửu Tộc Trời. Câu chữ đó rất ngông cuồng đấy. Cô nghĩ mình đủ sức sao?"
Hàn Linh Phượng "Hứ." 1 tiếng và nói "Ta ko hề nghĩ là mình đủ sức mà ta nghĩ là mình hoàn toàn thừa sức. Nếu như tất cả thế gian này chứng kiến cảnh toàn bộ thiên đình,toàn bộ thần thánh Bồ Tát, Phật Tổ Như Lai rồi thêm Nữ Oa đều phải quỳ xuống bái lậy ta thì phản ứng của chúng sẽ thế nào nhỉ? Lúc ấy thì trời với chó cũng chẳng khác nhau là bao, chẳng còn ai tôn trọng các ngươi nữa đâu."
Phật Tổ Như Lai ko bận tâm tới những lời xúc phạm,ngài nói "Vì tà tâm khiến bản thân trở nên tà ác. Kẻ bất thiện thì kết thúc cũng bất thiện,luôn phải sống trong bất an bất hạnh về sau. Tạo nghiệt sát sinh thì chính mình cũng sẽ thành mục tiêu thảm sát của kẻ khác. Đừng vì tàn khốc nhất thời mà suốt đời cay đắng. Quay đầu là bờ,bến đỗ thiên đạo luôn mở rộng với những ai biết quay đầu."
Hàn Linh Phượng nói "Những đạo lý nhu nhược ấy chỉ dành cho phàm nhân thôi. Ta hỏi ngươi,nếu luật nhân quả báo ứng dc đặt ra là để phán xét công bằng thế gian thì tại sao người tốt lại có lúc khổ người xấu có lúc sướng? Đừng khua môi múa mép đổ thừa cho nghiệp báo của kiếp trước nữa. Sống kiếp sau chịu họa bởi kiếp trước là quá ngu! Theo đạo luật mà luận thì sát sinh là tội lớn nhưng chẳng phải kiếp trước các ngươi chỉ là người bình thường, có ăn dù là đồ chay đi nữa thì cũng tức là đã sát sinh những thứ ko có linh hồn rồi. Các ngươi hít thở tức là chiếm đoạt cướp bóc không khí vào mũi rồi. Các ngươi uống nước tức là cưỡng bức nước phải vào cổ họng mà ko thèm quan tâm nước có muốn vô họng các ngươi hay ko. Các ngươi mặc quần áo thì có khác gì chối bỏ nguồn gốc tổ tiên trần chuồng nghèo khổ. Tội lỗi nhiều như vậy mà kiếp này các ngươi vẫn có thể tu hành đắc đạo,báo ứng ở đâu?!" (Hàn Linh Phượng nói ngang nhỉ?)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top