chương 151
Làn sương mờ ảo trôi nổi khắp nơi hư vô trông thật đẹp đẽ.
Linh Cơ bay trên không trung nhằm hướng hoàng cung trở về. Sự lạnh giá lần này đủ để khiến toàn bộ nhân dân trong Thành Đô phải cuống cuồng lôi chăn bông áo ấm đắp vào người rồi, dù ai đang ngủ say cũng phải bật dậy mà run rẩy. Chính bởi vậy nên Linh Cơ mới dùng chút xíu nội lực tạo ra Tuyệt Hàn Hoa Băng chưa hoàn chỉnh thôi, chứ nếu cô vận thêm tí tẹo sức nữa thì e rằng diệt vong nhân loại. Vừa bay vừa nghĩ đến bọn Lỗ gia, chắc chắn bọn chúng căm hận chuyện này lắm, thể nào chả thông báo kể lể cho tên đại tướng quân Lỗ Bân ngoài biên cương. 50 vạn quân dọa lợn dọa gà thì được chứ không đe nổi siêu nữ cường đâu, giết chúng chỉ như đập chết con muỗi. Tiếp đó là Phật Tổ giả, chưa đủ trình đại chiến với Linh Cơ nàng đâu. Cả đám người đần độn ngu xuẩn a dua theo đó cũng cần cho chúng 1 trận nên thân nhớ đời. Kẻ chủ mưu Hàn Linh Phượng nữa, đối thủ ngang tài hiếm có. Linh Cơ muốn đánh vỡ chiếc mặt nạ che mặt cô ta để xem dung nhan nữ nhân có thể sánh cùng đẳng cấp với mình nhưng cô biết chẳng hề dễ dàng, phải vất vả khổ chiến đấy! Cuối cùng là nghĩ về Điệp Tinh, cho đến nay Linh Cơ vẫn rất cay cú vụ bị lợi dụng sự ngây thơ trong sáng của mình hồi bé để giúp cô ta được trốn thoát khỏi phong ấn giam cầm không biết đã bao nhiêu năm.
Linh Cơ tự nói thầm trong lòng "Điệp Tinh. Cứ chờ đấy!"
Theo suy nghĩ tức giận của Linh Cơ, 1 luồng nhiệt khí màu hồng hiện ra lấp lánh bao quanh cơ thể cô, mái tóc dài mượt mà tung bay phất phới. Tích tụ sự ấm ức nhiều cũng không ổn, Linh Cơ dồn luồng khí cường đại màu hồng tụ hết vào đôi mắt làm đôi mắt biến mầu. Và rồi cô ngẩng lên trời cao, 2 luồng khí cao siêu phi thường bắn vút ra. Phóng tít qua bầu trời, phóng vượt ra khỏi Trái Đất, phóng ra ngoài vũ trụ. 2 luồng khí mầu hồng bắn đi với vận tốc càng lúc càng nhanh, xẹt ngang qua 1 hành tinh chết to lớn khiến nó tỏa sáng bốc cháy phừng phừng. Cách đó khoảng ngắn lại thêm 1 hành tinh khác chịu chung số phận, lại thêm hành tinh nữa, nữa... Tuy chưa rõ 2 luồng thần khí mầu hồng sẽ bay tới tận đâu hoặc bao lâu thì tan biến nhưng hiện tại đã có hơn 100 hành tinh biến thành bó đuốc toàn diện tranh đua sự chói sáng với Mặt Trời trong thời gian ngắn, độ nóng bỏng ấy rồi sẽ hỏa thiêu tan nát tất cả . Vũ trụ bất lực trước thảm cảnh nhiều hành tinh đáng thương sắp từ trần. (người thường không thể cảm nhận được những gì đang xảy ra do khoảng cách quá mức xa)
Cảm thấy tâm trí đã thoải mái hơn, Linh Cơ tăng tốc bay vù vù. Rất nhanh sau đó xa xa phía dưới cô đã là hoàng cung. Chốc chốc lại có nhóm thị vệ hay nhóm cấm quân đều mặc áo ấm dầy run run đi tuần tra. Linh Cơ chợt phát hiện 1 bóng dáng thướt tha đang phi thân nhẹ nhàng qua các mái ngói. Chính là Trần Di Yên, cô ấy vẫn mặc bộ đồ mỏng, miệng thở ra khói vì rét. Linh Cơ mỉm cười trông theo đầy yêu thương với áy náy. Cô bay vèo luôn xuống ngay vị trí sau lưng Trần Di Yên và choàng tay ôm chặt lấy nàng ấy. Trần Di Yên vốn cảm thấy lạnh buốt, đang dùng khinh công cao cường thì đột ngột vùng hông bụng bị ôm xiết giữ lại nên bất ngờ lắm, nhưng rồi lập tức nhận ra mùi hương thơm ngọc ngà quen thuộc của nữ nhân cùng mình đầu ấp tay gối.
Chạm vào vòng tay mịn màng mạnh mẽ ấy, Trần Di Yên khẽ quay đầu lại gọi "Linh Cơ tỷ."
Linh Cơ cọ mũi vô má người yêu 1 lúc xong mới nói "Muội có lạnh không? Ta xin lỗi, tại ta."
Trần Di Yên xoay hẳn người đối diện Linh Cơ, đôi tay đặt lên gần vai cô ấy, vui vẻ nói "Không gian buốt giá mờ sương này thì ra là do tỷ gây nên hả. Không sao hết, muội cũng thích mùa đông mà, cả Tiểu Thanh cũng vậy. Được tỷ ôm ấp thương yêu, chị em muội thấy ấm áp, hạnh phúc, mãn nguyện vô cùng!"
Mùi hương thơm hơi thở dịu nhẹ cùng chút khói khi nói chuyện của Trần Di Yên cứ phả vào mặt Linh Cơ làm Linh Cơ chẳng kìm được lòng mà hôn môi muội ấy, hôn nhẹ nhàng rồi cuồng nhiệt.Khi nụ hôn dừng lại, 2 nàng ngất ngây say đắm ngắm nhìn nhau.
Mơ mộng 1 lúc thì Linh Cơ hỏi "Muội ra ngoài làm gì à?"
Trần Di Yên mỉm cười tủm tỉm rồi thuật lại hết cho Linh Cơ nghe quá trình cô giết bọn thị vệ và bắt tên Lỗ Ninh gần gũi với con chó của thái hậu. Không kìm được, Linh Cơ cười rất thích thú, cô nói "Muội làm bà mai mối giúp hắn như vậy chắc hắn phải biết ơn lắm đấy."
Trần Di Yên trêu đùa "Thì muội vốn là người tốt mà. Thấy hắn cô đơn đáng thương nên muội mới tìm hộ cho hắn 1 nương tử xứng đáng với thân phận cao quý của Lỗ gia."
Linh Cơ đùa lại "Bọn chúng nên mang cả núi vàng núi bạc đến đa tạ thiên tài y thuật Trần Di Yên thôi."
Trần Di Yên thỏa mãn dựa đầu vào vai Linh Cơ, cô hỏi "Mà tỷ kể cho muội nghe diễn biến ở Lỗ gia đi, muội tò mò lắm luôn."
Đáp ứng theo yêu cầu, Linh Cơ tóm tắt ngắn gọn lại mọi việc. Xong xuôi cô nói kiểu nửa đùa nửa thật "Sắp tới Thành Đô nên chuẩn bị sẵn thật nhiều quan tài. Những kẻ đáng chết, nhất định phải chết!"
Trần Di Yên ngẩng lên cười, cô nói "Đạo trời vô dụng bất công. Chỉ có đạo của Linh Cơ tỷ mới đúng thật hữu lý hữu tình. Mà thôi, tốt nhất chúng ta nên về phòng đi, Huyền Tinh tỷ với Tiểu Thanh đang đợi đấy."2 nữ nhân ngọc ngà cùng nắm tay nhau bay lướt trên ko trung. Trần Di Yên cảm nhận được luồng khí ấm áp từ bàn tay Linh Cơ truyền sang người cô khiến sự lạnh giá xung quanh chỉ là chuyện nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top