chương 130

   Linh Cơ hỏi Yến Châu "Muội đã bao giờ nghe tới cái tên Hàn Linh Phượng chưa?"

Yến Châu e dè trả lời "Muội có biết. Cô ta là chủ nhân Phượng Hoàng Môn, cả thiên hạ đều biết mà. Không ít thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc của văn võ bá quan trong triều đình cũng đều bị cô ta sai người bắt đi, lực lượng các châu huyện xung quanh hoàn toàn bất lực chẳng thể tiếp cận nổi nơi cấm địa ấy vì lần nào phái quân đi cũng chỉ bỏ mạng vô ích. Đến như hoàng thượng còn phải công nhận nơi đó là mầm họa to lớn của quốc gia vì lời đồn đại Phượng Hoàng Môn chứa chấp yêu quái."

Trần Di Yên nói "Nghe Vân tỷ bảo hoàng thượng đang cân nhắc sử dụng binh lực triều đình để tấn công Phượng Hoàng Môn phải không ?"

Yến Châu nói "Việc ấy thì muội không rõ. Có lẽ đó mới là dự định thôi, đâu phải chuyện gì hoàng huynh cũng kể cho muội đâu."

Trần Tiểu Thanh hỏi "Cô biết vụ có xác chết cắm đầu vào tường trên cổng hoàng cung sáng nay chưa?"

Yến Châu nói "Từ sáng đến giờ tôi ngoài đi tới khu nhà bếp ra thì chưa tiếp xúc với ai cả nên không  biết. Xác chết nào vậy?"

Trần Tiểu Thanh định kể thì đúng lúc đó bên ngoài phát sinh tiếng ồn ào quát tháo "Cô ta đâu? Có người nhìn thấy cô ta vào cung công chúa mà. Mau giao người ra đây!..."

Yến Châu nhận ra giọng của Lỗ quý phi, nhưng không biết hà cớ gì cô ta lại ngang nhiên tới tận cung Lăng Trì của mình để lớn tiếng, cô ta nghĩ quý phi thì cao hơn công chúa lắm à, Lỗ gia càng lúc càng ko coi ai ra gì.

Yến Châu nói với mọi người "Chúng ta ra ngoài xem sao."

Rồi cả 5 nàng nhất tề đứng dậy tiến về phía cửa.

Két ét...

Yến Châu vừa mở cửa thì thấy Lỗ Thúy, Lỗ Ninh (mồm vẫn sưng đỏ), 1 lão già tóc bạc mặt mũi hiểm ác mặc đồ đen đứng cạnh, phía sau là đông đảo hơn 3000 thị vệ mang vũ khí bao vây chặt xung quanh đây. 8 tên lính bảo vệ phòng Yến Châu mặc dù có đứng ra ngăn cản nhưng đã bị khí thế đối phương trấn áp nên có phần sợ hãi không dám quát trả. Yến Châu cùng 4 nàng bước ra tiến lại về phía đám đông. Thấy chủ nhân, 8 tên lính vội vã khép nép lui ra sau 5 nàng. Lỗ Ninh - Lỗ Thúy căm tức nhìn Linh Cơ mà ánh mắt muốn tóe lửa.

Yến Châu lên tiếng trước "Có chuyện gì?"

Lỗ Thúy khệnh khạng đáp "Xin lỗi công chúa nhé. Làm cô phải kinh sợ rồi. Chúng ta đến đây chỉ để bắt cô ta thôi (chỉ tay về Linh Cơ)."

Yến Châu nhíu mày hỏi "Tỷ ấy có tội gì chứ? Chính các ngươi dám ngang nhiên kéo đông đảo người xâm nhập vào tẩm cung của ta mới là tội lớn đấy!"

Lỗ Thúy khoanh tay trả lời "Vì việc này rất nghiêm trọng nên chúng ta bắt buộc phải hành động như vậy ! Mang vũ khí chống đối thị vệ tuần tra. Tự cao tự đại sỉ nhục hoàng thất. Thậm chí cô ta còn vô cớ tấn công hoàng thân quốc thích là Lỗ tổng quản đây. Bất cứ ai cũng có thể trở thành mục tiêu sát hại của cô ta, 1 kẻ nguy hiểm như thế tuyệt đối không thể để tự do lộng hành được !"

Lỗ Ninh mặt đầy uất khí sủa ra mấy câu (mất 7 cái răng cũng chưa đến nỗi ngọng) "Xin công chúa hãy để chúng ta dẫn cô ta đi. Vương pháp nghiêm minh, không nên vì tình riêng mà dung túng tội nhân làm càn được !"

Vừa xấu vừa tính bẩn khiến ai cũng muốn tẩn, huống chi là nữ hiệp.

Linh Cơ chỉ thẳng tay vào mặt Lỗ Ninh, nói kiểu thách thức "Ngươi. Muốn gẫy thêm răng lắm đúng không ?!"

Lỗ Thúy quát "To gan! Đến nước này rồi mà cô vẫn dám hỗn xược với chúng ta ư? Để xem cô vênh váo được bao lâu, lát nữa chỉ còn biết khóc lóc van xin thôi!"

Linh Cơ đáp lại "Chưa biết ai sẽ khóc lóc van xin đâu. Quý phi có là cái gì chứ. Trong mắt ta cô chẳng hơn gì kỹ nữ lầu xanh. Thực sự rất muốn tặng cho gương mặt của cô 1 cái tát!"

Lỗ Thúy mặt đỏ bừng bừng tức giận định hét chửi lại thì Trần Tiểu Thanh đã bồi thêm 1 câu "Không có lệnh của vua đã tự ý bao vây cung của công chúa. Các người muốn công khai làm phản phải không ?!"

Lỗ Ninh - Lỗ Thúy nhìn nhau. Làm phản ư? Thật ra Lỗ gia bọn chúng đã ấp ủ điều ấy từ khá lâu rồi, chẳng qua thời điểm thích hợp chưa tới thôi. Tể tướng Lỗ Cang Minh - cha chúng luôn căn dặn cần án binh bất động đừng lộ liễu gây sự chú ý.


Yến Châu nói "Tốt nhất các ngươi nên rút lui hết đi. Ta sẽ coi việc hôm nay như không có."

Linh Cơ nói "Muội không cần thiết phải tử tế với bọn chúng đâu. Muốn bắt ta chứ gì? Dựa vào mấy con cẩu con như các ngươi ư? Hứ. Cứ thử xem."

"Nữ nhân ngông cuồng!"

Lão già tóc bạc mặc đồ đen nãy giờ im lặng nay mới lên tiếng "Hôm nay để lão phu cho cô biết thế nào là cao thủ!"

Lỗ Ninh chắp tay nói với lão già đó "Sư phụ. Trăm sự xin nhờ người. Không bắt được cô ta, đệ tử không cam lòng!"

Lão già gật đầu tỏ ý đã rõ rồi nói với Linh Cơ "Hãy nhớ kỹ tên của người sắp đánh bại cô. Lão phu là Hắc Lang Vương nổi tiếng khắp võ lâm! Ngay như Trần Chính Long của Thần Long Sơn Trang cũng chưa chắc thắng nổi ta đâu!"

Linh Cơ giả vờ bất ngờ, hỏi "Hắc Lang Vương?"

Tưởng Linh Cơ đã biết tới oai danh của mình nên lão già Hắc Lang Vương vênh mặt lên, nhưng câu sau của cô ấy lại khiến lão căm tận xương tủy "Có phải ngươi là kẻ chăn lợn nổi tiếng giang hồ không ? Chuyên đi bợ đỡ trợ giúp những kẻ súc sinh!"

Yến Châu - Trần Tiểu Thanh - Trần Di Yên lẫn Điểu Huyền Tinh luôn, cả 4 nàng đều che miệng kìm nén tiếng cười.



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top