chương 127
Đứng sau Yến Châu là 8 cung nữ đều bê khay đựng nhiều đĩa đồ ăn ngon cầu kỳ thơm phức. Yến Châu vừa đích thân tới khu nhà bếp căn dặn nấu món nọ món kia mặn ngọt ra sao, giám xát luôn ở đó cho đến khi hoàn thành là lập tức sai người bưng theo mình về thì vừa khéo gặp cô bạn đáng mến.
Yến Châu nói "Lâu ghê nha. Tôi tưởng cô ở bên ngoài mải mê yêu đương ai đó nên quên mất tôi rồi chứ!"
Trần Tiểu Thanh cười nói "Tôi mà quên cô thì tôi là con vịt!"
2 cô lại tiếp tục ôm nhau, vỗ lưng nhau thích thú.
Trần Di Yên nói "Tiểu Thanh chưa bao giờ quên muội đâu Yến Châu à. Muội ấy thường nói với ta rằng muốn vào cung thăm muội để cùng chơi trò cõng nhau đấy."
Yến Châu mừng rỡ nói "A. Di Yên tỷ." rồi buông Trần Tiểu Thanh mà nhào tới ôm Trần Di Yên.
Đối với những người mà Yến Châu yêu quý thì công chúa nàng rất thân thiện gần gũi, ko bao giờ gò bó cách xưng hô về thân phận cao quý, cô đối đãi Trần Di Yên như với chị em ruột. Trần Di Yên cũng quý Yến Châu lắm.
Trần Tiểu Thanh nói "Hôm nay tôi đến ngoài việc thăm cô...." rồi bước tới chen vô giữa khoác tay Linh Cơ lẫn Điểu Huyền Tinh, nói tiếp "Tôi còn muốn giới thiệu cho cô biết 2 nhân vật rất rất quan trọng đối với tôi! Linh Cơ tỷ (dựa đầu vào vai Linh Cơ). Huyền Tinh tỷ (dựa đầu vào vai Điểu Huyền Tinh) "
Ban nãy Yến Châu thấy Trần Tiểu Thanh là chạy ôm luôn nên chưa kịp để ý Linh Cơ - Điểu Huyền Tinh, giờ diện kiến tận mắt làm cô bất ngờ và có suy nghĩ "Ở đâu mà nhiều tiên nữ vậy chứ?! Họ xinh đẹp thanh khiết chẳng thua gì Quyển Tinh tỷ hết!"
Trần Tiểu Thanh trêu "2 tỷ ấy đẹp quá nên bắt mất hồn cô rồi hả?!"
Yến Châu ngượng đỏ mặt đáp trả "Tôi không có háo sắc như cô." Phải rồi, trên đời chỉ duy nhất 1 người có thể bắt mất hồn phách của Yến Châu, chính là nữ nhân đang ở chung phòng với nàng!
Trần Di Yên hỏi "Giờ này muội mới dùng bữa sáng sao?"
Yến Châu nói "Ừm. Tại muội thức dậy hơi muộn. Mọi người vào phòng cùng ăn với muội nha."
Nói rồi dắt tay Trần Tiểu Thanh vui vẻ kéo đi. Linh Cơ - Điểu Huyền Tinh - Trần Di Yên bước theo, đám cung nữ cũng vậy.Yến Châu đẩy cửa phòng vào bên trong. Căn phòng rộng rãi giản dị chẳng thay đổi, cô mời mọi người ngồi xuống ghế quây quanh 1 chiếc bàn lớn. Đám cung nữ bầy biện đồ ăn bát đũa lên bàn rồi Yến Châu cho lui hết ra ngoài, 1 cung nữ ko quên nghĩa vụ đóng cửa.Các nàng chưa ai động đũa.
Yến Châu mời "Mọi người dùng tự nhiên nha." rồi gắp 1 miếng nấm nướng đưa vào miệng ăn ngon lành.
Tất cả cùng bắt đầu bữa ẩm thực phong phú, duy chỉ có Điểu Huyền Tinh vẫn ngồi im lặng chăm chú nhìn Yến Châu với ánh mắt phức tạp, chân mày khẽ nhíu lại, ngay khi mới bước qua ngưỡng cửa là cô đã cảm thấy bất thường rồi.
Linh Cơ hỏi "Muội sao vậy?"
Nhưng vì Điểu Huyền Tinh đang quá chú tâm quan xát Yến Châu nên ko nghe thấy, đến khi Linh Cơ hỏi lần thứ 2 thì Điểu Huyền Tinh tỉnh ra mà trả lời "không! Muội không sao. Chúng ta ăn đi."
Yến Châu cũng nhận thấy ánh nhìn kỳ lạ từ cô gái tóc trắng nên thẳng thắn hỏi "Muội có gì không ổn ư?"
Điểu Huyền Tinh mỉm cười nói "Đâu có. Tại ta thấy muội đáng yêu quá thôi!"
Yến Châu e thẹn cũng ko suy nghĩ nhiều nữa mà tiếp tục ăn. Ko chỉ Linh Cơ, cả Trần Di Yên cũng phát hiện có vấn đề nên Điểu Huyền Tinh mới như vậy mặc dù chưa nói ra. Trần Tiểu Thanh thì cứ thoải mái ăn và gắp cho mọi người.
Yến Châu hỏi Trần Tiểu Thanh "Cô nói Linh Cơ tỷ với Huyền Tinh tỷ rất quan trọng với mình. Là quan trọng tới mức nào?"
Trần Tiểu Thanh chờ mãi câu hỏi này, cô hào hứng trả lời "Huyền Tinh tỷ đối với tôi mà nói thì thân thiết chẳng khác chi Di Yên tỷ. Còn Linh Cơ tỷ...."
Ngừng lại chút đứng dậy bước ra phía sau Linh Cơ, vòng tay ôm cổ, dựa má xuống đầu Linh Cơ, nói tiếp "....Linh Cơ tỷ là hạnh phúc cả cuộc đời của tôi! Tôi đã trao trọn cho tỷ ấy trái tim lẫn thân thể này. Dù thế gian nói gì tôi cũng ko bao giờ hối hận, ko bao giờ thay đổi!"
Yến Châu biết Trần Tiểu Thanh coi mình là bạn rất rất thân nên mới kể cho nghe nỗi niềm thầm kín riêng tư ấy, cô không ngạc nhiên mà còn đồng cảm nữa bởi bản thân cũng đang tương tư 1 nữ nhân khác dù chưa dc đối phương đáp trả tình cảm. Đương nhiên mối quan hệ yêu đương nữ nữ trong thời đại này bị cấm kỵ khinh bỉ nhưng ko sao, các nàng chẳng cần bận tâm tới bọn óc lợn cố chấp đấy làm gì! Yêu mà không đến được với nhau, về sau sẽ càng ân hận muốn kết liễu duyên phận chính mình.
Yến Châu chân thành nói "Cô thật hạnh phúc khi tìm được người xứng đáng gửi gắm 1 đời yêu thương."
Linh Cơ nhìn Yến Châu và nghĩ "Công chúa tốt bụng hiểu chuyện, khác xa lũ cổ hủ đần độn trong thiên hạ. Chẳng trách được Tiểu Thanh hết mực quý mến."
[Thực sự nếu hôm nay không phải là Yến Châu mà là 1 người khác nghe Trần Tiểu Thanh nói vậy xong mà bật dậy coi thường và quát tháo thì Linh Cơ sẽ úp ngay cái đĩa thức ăn vào mặt]
Trần Tiểu Thanh thỏa mãn buông Linh Cơ, trở về chỗ ngồi hỏi "Còn cô. Có ai chưa?"
Bị hỏi trúng tâm sự, Yến Châu ửng hồng 2 má nửa muốn kể nửa ko muốn bởi cô biết Long Quyển Tinh không thích lộ diện với người khác, thêm 1 người biết là thêm 1 rủi ro bị phát hiện, nguy cơ kẻ thù tìm đến là rất cao.
Cuối cùng vẫn phải che dấu, cô nói "Có ai đâu. Tôi vẫn đơn độc như trước thôi. Chẳng biết lúc nào tôi mới được như cô."
Trần Tiểu Thanh cười nói "Rồi sẽ có thôi. Cô xứng đáng được hạnh phúc!"
___... _________________
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top