chương 108
Điểu Huyền Tinh nói "Hàn Linh Phượng không phải đối thủ dễ ứng phó. Tỷ đừng bao giờ chủ quan!"
Linh Cơ nói "Ta biết mà. Chưa bao giờ ta coi thường cô ấy!"
Điểu Huyền Tinh nói "Chặng đường phía trước còn gian nan lắm. Muội mong mọi chuyện sớm chấm dứt rồi chúng ta sẽ cùng trở về."
Linh Cơ nhắm mắt thích thú, nói "Đoàn tụ với hai tỷ tỷ, đó là điều ta rất rất muốn! Chỉ cần tìm được Điệp Tinh bắt về là xong."
Điểu Huyền Tinh nói "Chẳng đơn giản như tỷ nghĩ đâu."
Linh Cơ nói "Ít nhất vẫn còn có Băng Hà Kiếm với Rực Hỏa Đao bên cạnh giúp ta đương đầu mọi khó khăn thử thách!"
Linh Cơ có niềm tin vô cùng sâu sắc dành cho đao kiếm còn hơn tin chính bản thân, cái ngày mà siêu nữ cường nàng dút hết cả hai thứ vũ khí siêu cực hạn thần thoại này ra khỏi vỏ chắc cũng sắp đến rồi.
Điểu Huyền Tinh cười, nói "Nhắc đến đao kiếm muội lại nhớ ngày xưa lúc tỷ bốn tuổi, vụ hai quả bí í...."
(Hồi ấy bé Linh Cơ mang Băng Hà - Rực Hỏa đi nghịch, chém nọ chặt kia tanh bành. Lúc ra ruộng trồng bí múa may một hồi thì bị phát hiện. Ngọc Chi - Ngân Y và bé Điểu Huyền Tinh đi cùng phía sau, cả ba tới gần làm bé Linh Cơ vội giấu đao kiếm sau lưng.
Ngọc Chi không nói gì chỉ giơ tay thôi là bé Linh Cơ ngoan ngoãn giao nộp vũ khí, Ngọc Chi hỏi "Sao muội lại lấy đao kiếm của chúng ta đi nghịch ngợm hả?!"
Bé Linh Cơ trả lời "Muội có lấy đâu. Muội chỉ mượn lúc hai tỷ đi vắng thôi mà. Muội mượn lúc không có ai biết chứ...."
Ngọc Chi véo khẽ vô má bé Linh Cơ vì câu trả lời đáng yêu ngốc nghếch. Bé Điểu Huyền Tinh cũng tủm tỉm cười.
Ngân Y thì cúi xuống bốc lên hai quả bí to, nói "Đây. Cho muội chơi thứ này." rồi đưa bé Linh Cơ mỗi tay ôm một quả.
Khi hai tỷ tỷ đi khỏi bé Linh Cơ buồn buồn ôm hai quả bí nhìn bé Điểu Huyền Tinh. Biết Tiểu Linh Cơ đang thích chơi luyện vũ khí, bé Điểu Huyền Tinh kiếm hai khúc gỗ vừa tầm rồi đẽo gọt cho nó nhẵn nhụi sau đó cắm vô hai quả kia để làm cây chùy bí đánh tạm, bé Linh Cơ biết ý tốt của bé tiên bồ câu này nên vui vẻ đón nhận và tiếp tục múa may "Hây a!...." --- Tối đó bé Linh Cơ được ăn bí xào....)
Linh Cơ hôn tóc Điểu Huyền Tinh, nói "Bị tịch thu đao kiếm vài hôm thôi. Nhưng bù lại ta được muội bồi dưỡng đầy bụng luôn!"
Điểu Huyền Tinh ngẩng mặt lên nhìn Linh Cơ, trêu đùa "Muội thấy lúc tỷ ôm hai quả bí đó rất ngộ nghĩnh."
Linh Cơ cười gian, nói "Chúng ta về phòng trò chuyện riêng tư tiếp nha!"
Nói rồi cô dắt tay cô ấy bước đi. Điểu Huyền Tinh bối rối hồi hộp vì cô biết trò chuyện riêng tư mà Linh Cơ vừa nói chắc chắn còn bao gồm cả hành động, trò chuyện trên ghế, trò chuyện trên bàn hay trò chuyện trên giường thì nàng tiên này đều dịu dàng chấp nhận chiều theo hết.
Đúng lúc đó có tiếng gọi của Trần Tiểu Thanh ở khá xa phía sau "Chờ chị em muội với."
Linh Cơ - Điểu Huyền Tinh cùng quay lại thì thấy chị em hai nàng đang chạy tới.
Vừa đến gần, Trần Tiểu Thanh đã ôm lấy Linh Cơ và nói "Tỷ phải chờ chị em muội rồi cùng đi chứ."
Buông tay đang nắm Điểu Huyền Tinh, Linh Cơ ôm lại Trần Tiểu Thanh nhẹ nhàng nói "Tại ta muốn nghỉ ngơi chút thôi mà."
Trần Tiểu Thanh nói "Tỷ mệt thì chị em muội sẽ cùng chăm sóc cho tỷ. Dù thế nào cả bốn chúng ta phải luôn bên nhau muội mới chịu!"
Linh Cơ mỉm cười hôn trán Trần Tiểu Thanh, nói "Đó là điều ta không ngừng mong!"
Trần Di Yên nói "Chị em muội đã trao cho tỷ tất cả. Vậy nên giờ tỷ đi đâu bọn muội sẽ theo đến đó. Tỷ thích làm gì chẳng ai phản đối."
Linh Cơ nói "Thế chúng ta về phòng ngay đi, để ta thích làm gì thì làm với ba muội!"
Bốn cô vui vẻ sánh bước ngang hàng.
Trần Di Yên hỏi "Muội nghĩ sắp tới Tuệ Tuyệt Luân chắc chắn sẽ ác chiến với Hàn Linh Phượng rất khủng khiếp. Tới lúc đó tỷ định giúp cô ấy chứ?"
Linh Cơ trả lời "Có thể. Nhưng ta muốn đích thân mình giao đấu cùng Hàn Linh Phượng hơn."
Trần Tiểu Thanh nói "Muội tin tỷ sẽ chiến thắng!"
Linh Cơ mỉm cười đưa tay xoa nhẹ vào mông Trần Tiểu Thanh khiến cô ấy ngây dại thích lắm, hai nàng kia thì hơi ngại.
Trần Di Yên hỏi Linh Cơ "Theo tỷ thấy giữa Tuệ Tuyệt Luân và Hàn Linh Phượng, ai mạnh hơn?"
Linh Cơ nói "Rất khó kết luận. Câu hỏi này giống như hỏi rằng giữa muội và Huyền Tinh, ai dịu dàng hơn vậy?! Tiểu Thanh trả lời được không?"
Trần Tiểu Thanh nhăn mày lắc đầu thay cho câu trả lời quá khó lựa chọn.
Điểu Huyền Tinh nói "Tất nhiên là Di Yên muội dịu dàng hơn rồi, muội sao bằng được."
Trần Di Yên cười nói "Tỷ trêu muội hả? Về dịu dàng thì tỷ mới là nhất đấy."
Trần Tiểu Thanh hỏi Linh Cơ "Tỷ có từng nghĩ sẽ tổng tấn công vào Phượng Hoàng Môn, giải cứu thiên đình không?"
Linh Cơ nói "Muội muốn như vậy hả?"
Trần Tiểu Thanh nói "Đối với đám phản ứng tồi tệ về tình cảm của chúng ta thì muội không quan tâm. Nhưng còn Phật Tổ thì khác, ngài là đấng chí tôn từ bi thực sự, hoàn toàn không có thành kiến xấu xa như Thiên Đế Thiên Hậu đâu. Nếu thiếu ngài ấy thì sẽ là mất mát rất lớn của nhân gian!"
Trần Di Yên nói "Tiểu Thanh nói đúng đấy. Trời có thể thiếu một Thiên Đế, nhưng đừng nên thiếu một Phật Tổ. Phần nào sự lương thiện của loài người cũng do nhờ Phật Tổ giáo hóa chúng sinh mà thịnh vượng được như bây giờ"
Điểu Huyền Tinh nói với Linh Cơ "Cũng tại Phật Tổ Như Lai chưa đạt tới giới hạn cuối cùng của bản thân nên mới thua thê thảm vậy. Ngân Y Thần Chủ từng nói với muội về cảnh giới của Phật Tổ rằng mới chỉ bước qua vạch xuất phát vô thượng vô biên, chao đảo ngũ hành, khống chế thiên đạo, áp chế sinh tử, cải biến thay đổi được quá khứ tương lai trong phạm vi không vô hạn, nhưng không đủ sức nhấn chìm toàn cõi vũ trụ hư vô."
Trần Tiểu Thanh tin tưởng tuyệt đối những gì Điểu Huyền Tinh nói, cô hỏi "Vậy là Phật Tổ Như Lai vẫn còn có thể đột phá trở nên mạnh hơn ư?"
Linh Cơ trả lời thay "Lúc mới nhìn thấy ông ấy ta đã biết vầng hào quang từ bi tỏa ra đó chưa hề hoàn thiện tới tận cùng. Mạnh hơn được hay không còn tùy vào thời điểm thích hợp và cảm ngộ duy ngã của Phật Tổ Như Lai nữa."
Trần Di Yên hỏi "Vậy cảnh giới của Tuệ Tuyệt Luân và Hàn Linh Phượng ở mức nào?"
Linh Cơ nói "Chung một con đường với ta. Chênh lệch không đáng kể."
Trần Tiểu Thanh hỏi "Vậy còn cảnh giới hai tỷ tỷ của Linh Cơ tỷ thì sao?"
Linh Cơ cười trả lời "Chính ta cũng không thể đo lường được. Chỉ có thể khẳng định duy nhất một điều rằng dù là ta với Tuệ Tuyệt Luân - Hàn Linh Phượng cùng hợp sức lại với nhau thì cũng như ba đứa trẻ yếu ớt so với hai tỷ ấy mà thôi!"
Trần Tiểu Thanh - Trần Di Yên nghe vậy bất ngờ lắm, nhìn Linh Cơ với đầy ý ngạc nhiên.
Linh Cơ liền giải thích "Hai tỷ ấy dậy ta đạt tới trình độ như hiện nay thì đương nhiên họ càng phải ở đỉnh cao hơn chứ. Nói thật cho hai muội biết luôn nha, lúc còn luyện tập chung í, ta chưa bao giờ làm đứt nổi một sợi tóc hay chạm được vào áo của họ bởi vì quá chậm chạp!"
Tính tò mò dâng lên ngùn ngụt ngang với sự ham muốn trên giường vậy, hai chị em họ Trần tưởng tượng về quyền năng và nhan sắc của hai vị tỷ tỷ mà điên đầu, chung một suy nghĩ "Hơn được Linh Cơ tỷ thì là mức độ nào đây?!..."
Linh Cơ kéo hai chị em lại xát gần và hôn má, xong nói "Gặp rồi sẽ biết. Không hình dung nổi đâu kẻo đau đầu, đau tim đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top