chương 103

Rất lâu về trước yêu quái dưới trần gian càng lúc càng đông, càng lúc càng mạnh, lộng hành khắp nơi khiến thiên đình bao phen vất vả đau đầu. Có loài trị được có loài không, điển hình như vụ một con tê giác thành tinh đã từng ăn thịt cả vạn người, binh tướng thông thường không làm gì được nó nên Thiên Đế sai Chiến Thần Nhị Lang đích thên đi diệt trừ. Nhưng kết quả trái với mong đợi, đánh chưa được bao lâu thì mãnh tướng mạnh nhất thiên cung bị con tê giác húc cho một cú văng đi rất xa va vào vách núi, bị thương nặng suýt thì mất mạng nhưng may mà đám thiên thần khác hạ phàm ứng cứu kịp, vừa đánh vừa chạy rút lui về trời (vụ này là dấu ấn nhục nhã trong lòng Nhị Lang Thần và cũng là bài học lớn cho hắn hiểu không phải yêu quái nào cũng dễ bắt nạt, mọi người không nhắc đến vì sợ sẽ xúc phạm sự tự trọng tự kiêu của kẻ không hề yếu)

Thiên Đế tự mình xuống trần giải quyết con tê giác, đó là trận chiến khá chật vật, biết bao nhiêu động vật thực vật chịu vạ lây tử thương đáng kể. Cuối cùng vất vả lắm Thiên Đế mới giết được con tê giác, tuy vậy ông cũng ăn đòn của nó đâu ít. Tiếp vụ này tới vụ khác, có loại yêu quái đánh ngang ngửa hoặc thậm chí mạnh hơn cả Thiên Đế và tất nhiên thiên đình sẽ phải cầu cứu Phật Tổ hay là Nữ Oa rồi. Hai nhân vật tối thượng này cũng đôi khi thân trinh ra mặt hàng phục các yêu quái cao cấp mà thiên đình bó tay.

Nhưng chưa hẳn dễ dàng, có loài yêu quái mãng xà trăm đầu từng cầm cự nổi hơn một canh giờ với Phật Tổ Như Lai rồi mới sức cùng lực kiệt bị ngài bắt giao cho thiên đình xử trí.

Nữ Oa cũng từng phải đấu hơn ngàn chiêu mới thắng được con hồ ly ba mắt. Quá nhiều vụ như vậy khiến họ hiểu rằng tà ác đang không ngừng bành trướng, ngày nào đó sẽ có kẻ đủ sức đối kháng với trời đất xuất thế.

Chuyện này không đơn giản nên có lần mọi nhân vật quyền uy cùng tập chung đến núi Linh Sơn, lúc ấy Nữ Oa cũng kéo theo Tứ Thánh Thú tới nơi hội họp (cột chống trời tạm thời đã có các đệ tử bà lo). Cuộc tranh luận diễn ra khá lâu, giả thiết nếu thiên địa lâm vào thảm cảnh tử vong tuyệt đối làm sản sinh ra một giải pháp táo bạo : Toàn bộ bao gồm hết cả Phật, Nữ Oa, Bồ Tát, Thiên Đế, Thiên Hậu, Thánh Thần, Tiên Nhân, thiên binh thiên tướng, cả thủy cung Long Vương với tất thủy tộc, cả Diêm Vương với tất cả âm binh quỷ tướng, các vị tinh tú, đám Linh Thú ưu việt...

Nói chung là tất tần tật hang hốc lực lượng cả đất trời trong cõi càn khôn sẽ đồng loạt phá hủy kinh mạch, sinh mệnh của họ xuất ra, máu và thịt cùng hòa quyện hợp nhất lại tạo thành đại dương huyết nhục với kích thước và sức sát thương kinh thế hãi tục, tự cổ chí kim chưa từng thấy, một đại trận pháp mà đòi hỏi tất cả phải chấp nhận hy sinh vĩnh viễn. Nguồn huyết nhục đậm đặc khủng khiếp ấy có sức công phá ra sao chẳng ai đoán nổi! D

ẫu sao Huyết Thiên Địa Cầu Trận cũng chỉ là trường hợp bất đắc dĩ không còn cách nào khác mới dùng tới thôi. Lý thuyết rằng lúc Phật Tổ Như Lai cùng Nữ Oa với Thiên Đế bùng phát tự triệt động mạch kinh mạch thì bất cứ ai liên đới dính dáng họ hàng với trời cũng đều sẽ tự động kích hoạt tử vong dù không muốn, điều này là bắt buộc nếu muốn trận pháp thành công, trời chết hết thì tà ác cũng phải chết hết! Cứ coi thần tiên như truyền thuyết không có thật mà cho hết vào dĩ vãng, nhân loại hãy tự mình đứng lên tiếp tục sống, tiếp tục phát triển, không cần dựa dẫm vào ai.

Quan Âm Bồ Tát ưu tư nói "Không còn cách nào khác ư?"

Không phải bà sợ chết, chỉ là vướng mắc rằng nếu mình với tất cả mất đi thì cũng chưa chắc gì hạ được Hàn Linh Phượng, đây giống như một nước cờ siêu hạng liều mạng.

Phật Tổ Như Lai hỏi "Ngươi có hối hận không?"

Quan Âm Bồ Tát suy nghĩ chút ít rồi chắp hai tay nói "Đệ tử vốn đang mang ác tội sát sinh. Cho dù bị ác báo trăm ngàn lần cũng chưa đủ bù đắp nhân quả. Nếu thực sự đó là cách duy nhất cứu khổ sinh linh vượt ải trầm luân thì nào có xá gì!"

Nữ Oa nói "Chúng ta đều tu hành chính pháp thiên đạo. Tử vì đạo cho nhân loại sinh sôi, hạnh phúc ấm no, ta thấy rất đáng."

Phật Tổ Như Lai nói "Nương nương nói đúng. Dù gì chúng ta cũng đã từng được tồn tại có ý nghĩa, phổ độ vạn vật. Nay xem như thời gian ấy đã hết, cần dừng lại nhường bước cho dòng đời tự do."

Nói rồi đấng chí tôn quay qua nhìn đám đệ tử Phật Môn và thấy nét mặt ai cũng đầy vẻ dứt khoát quyết tâm bởi những vị này đều đã trải qua hưng thịnh suy vong, có khó khăn nào mà họ chưa từng nếm trải nên mới thấu hiểu triệt để đạo nghĩa rõ ràng cặn kẽ nhất, điều gì nên điều gì không nên thì lựa chọn của họ đã thống nhất ngay từ bây giờ. Biết lực lượng thiên đình còn e ngại, đâu phải ai cũng dễ dàng chấp nhận hy sinh, Phật Tổ Như Lai bắt đầu nhắm mắt niệm một tràng kinh phạn nói về sự bi ai của loài người, nỗi thống khổ trong cuộc sống...

Bài kinh mang theo pháp lực vô biên từ bi bác ái giúp cho các thánh thần thiên binh thiên tướng bình tâm, tạm thời lắng dịu u sầu khiếp hãi. Mỗi câu mỗi từ đều đầy ý nghĩa cảm động, xuất phát tận đáy lòng Phật Tổ Như Lai, một giọt lệ đắng cay thương thay số phận muôn loài chẩy ra. Nước mắt là thứ mà từ lâu lắm xa xưa, khi chưa tu hành đắc đạo cho tới lúc chuyển thân chính quả mình vàng hào quang thì đấng chí tôn ngài cũng chưa bao giờ từng khóc như vậy.

Sinh và tử, chẳng ai đoán biết được điều gì nữa cả. Hy sinh cả trời đất, tàn nhẫn với bản thân, chỉ để cứu các thế giới phàm trần, nhưng vẫn còn hơn chẳng làm gì để rồi tất cả cùng chết. Quyết tâm này là đúng hay sai, lịch sử cũng khó mà phán định được.


____________

Đăng Trước Cho Ngày Mai Và tất Nhiên Ngày Mai hk Có Chương Mới :)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top