Chapter 44: Mang thai

Hai năm sau ngày cưới, cuộc sống của Hiểu Ân và 5 người vợ vẫn ngọt ngào như thuở ban đầu, nếu không muốn nói là… hơi quá ngọt. Cả 6 người ngày ngày quấn lấy nhau, sống trong tổ ấm hạnh phúc.

Nhưng chính sự "quá hạnh phúc" đó đã khiến một vấn đề lớn dần nảy sinh: chưa có em bé!

Ban đầu, cả gia đình hai bên đều mừng cho hạnh phúc của họ. Nhưng khi thời gian trôi qua, Dương Ba và Dương Mẹ – vốn rất mong chờ có cháu bồng bế – bắt đầu nóng ruột. Và không chỉ họ, 5 nhà bên thông gia cũng chẳng chịu ngồi yên.

---

Một ngày đẹp trời, cả 6 bên gia đình quyết định "đột kích" nhà Hiểu Ân mà không báo trước. Dương Mẹ, người cầm đầu, vừa bước vào đã chỉ tay vào con gái mình:

“Hiểu Ân! Mẹ hỏi thật, tụi bây tính bao giờ mới cho mẹ có cháu? Hả? Hai năm rồi mà chẳng thấy động tĩnh gì!”

Hiểu Ân ngơ ngác, chưa kịp đáp, thì Đào Mẹ (mẹ của Minh Nguyệt) tiếp lời:

“Đúng rồi! Con gái cô đây sức khỏe tốt thế, mấy năm trước còn chăm cả ruộng, sao giờ lại… không chịu làm việc lớn?”

Câu nói ám chỉ của Đào Mẹ khiến Minh Nguyệt đỏ bừng mặt, còn Hiểu Ân thì ngồi đơ như tượng.

Đặng Mẹ (mẹ của Thảo Khanh) nhíu mày, nhìn thẳng vào Hiểu Ân:

“Con nói đi, có phải con bỏ bê Khanh nhà cô không? Khanh là con cả đấy, trách nhiệm cao lắm. Cô mà không thấy cháu sớm thì đừng trách cô nghiêm khắc!”

Thục Tuyết, vốn lầy lội nhưng hôm nay lại lúng túng, thì thầm với Hiểu Ân:

“Ân, em trả lời nhanh đi. Không là chết với mẹ em.”

Hàn Mẹ cười híp mắt, nhưng giọng nói đầy mỉa mai:

“Không phải nhà cô khó tính đâu, nhưng mà hai năm rồi, chậm trễ thế này thì lạ lắm đấy. Hiểu Ân, con có cần cô giới thiệu bác sĩ không?”

Câu hỏi của bà khiến cả phòng bật cười, ngoại trừ Hiểu Ân, người đang bị đổ mồ hôi hột.

Châu Mẹ (mẹ của Hà Thanh) thì dịu dàng hơn, nhưng vẫn không giấu được sự sốt ruột:

“Ân, hai nhà thân thiết thế này, cô không ép đâu, nhưng mà cháu bây giờ thì tốt hơn đấy. Cô già rồi, không biết còn bế cháu được bao lâu…”

Còn Hạ Bà, bà của Vân Nhi, nhìn cháu ngoại và con rể rồi kết luận bằng một câu xanh rờn:

“Cứ thế này là mấy đứa làm khổ bà già này đấy. Lẹ lẹ sinh cho bà bế đi, không là bà sang ở luôn nhà tụi bây!”

---
Hiểu Ân cảm thấy cả thế giới như đang đổ lên đầu mình.

Cô vốn dĩ là người rất tự tin, nhưng trước 12 cặp mắt (cộng thêm cả ánh mắt chờ mong của 5 người vợ), cô chỉ biết cúi gằm mặt, lí nhí:

“Con… con đâu có muốn chậm đâu, nhưng mà…”

Chưa nói hết câu, Dương Mẹ đã nhéo tai Hiểu Ân một cái đau điếng:

“Nhưng nhị cái gì? Làm giám đốc thì giỏi lắm mà cái chuyện sinh cháu này lại dở ẹc hả? Hồi trước mẹ sinh con có cần ai phải nhắc đâu!”

Thục Tuyết cười sặc sụa, vỗ vai Hiểu Ân:

“Chị Ân, lần đầu tiên em thấy chị bị mẹ mắng như thế này đó! Đáng đời ghê.”

“Còn cười à?” Hiểu Ân quay sang lườm Thục Tuyết

“Mấy người cũng phải góp sức chứ, chứ tôi làm sao mà tự mình lo hết được!”

Câu nói vô ý của Hiểu Ân khiến cả phòng rơi vào trạng thái im lặng. Minh Nguyệt vội ho khan:

“Chồng nói gì lạ thế, bọn em lúc nào mà không sẵn sàng?”

Cả 5 người vợ bỗng nhiên đỏ mặt. Không khí bỗng trở nên… ám muội.

---

Sau màn giáo huấn của Dương Mẹ, Hiểu Ân quyết định phải "hành động" để chứng minh năng lực.

Tối hôm đó, cô tổ chức một cuộc họp khẩn với 5 người vợ trong phòng ngủ.

“Chị Nguyệt, Khanh, Tuyết, Thanh, Nhi! Chúng ta phải thực hiện nhiệm vụ lớn nhất trong đời.

Không chỉ vì gia đình, mà còn vì danh dự của tôi!” Hiểu Ân hùng hồn tuyên bố.

Thục Tuyết nhướng mày:
“Chà, nghe như đi đánh trận vậy. Rồi ai sẽ là người bắt đầu?”

Hiểu Ân quay sang Minh Nguyệt, nắm tay cô:
“Là chị Nguyệt, vì chị là lớn nhất.”

Minh Nguyệt đỏ mặt, nhưng cũng gật đầu.

Từ hôm đó, lịch trình "chiến dịch" được phân chia rõ ràng. Mỗi tối, một người sẽ ở cạnh Hiểu Ân để đảm bảo “nhiệm vụ  bế cháu” được hoàn thành.

---

Ban đầu, mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ. Minh Nguyệt, Thảo Khanh, và Thục Tuyết đều hợp tác rất ăn ý. Nhưng đến lượt Hà Thanh, cô nàng này lại lém lỉnh cười:

“Ân, em thấy mệt quá, hay chị sang phòng Nhi đi trước đi?”

Hiểu Ân mệt rã rời, nhưng vẫn phải "hoàn thành nhiệm vụ". Đến mức Thục Tuyết phải chọc ghẹo:

“Chồng chúng ta đúng là chiến binh thực thụ, không ngã gục trước bất kỳ ai!”

---

Ba tháng sau, cả gia đình hai bên nhận được tin mừng: không chỉ một mà… ba trong số các cô vợ của Hiểu Ân cùng mang thai! Dương Mẹ nghe tin mà suýt ngất, vừa mừng vừa sốc:

“Trời ơi, Hiểu Ân giỏi quá! Một lần mà được tận ba cháu!”

Đào Mẹ thì cười tít mắt:

“Coi như công lao thúc giục của chúng ta không uổng phí.”

Riêng Hiểu Ân, cô chỉ biết nằm dài trên ghế, tay bóp trán, lẩm bẩm:

“Đúng là nhiệm vụ lớn nhất đời người…”

Còn 5 cô vợ thì xúm lại trêu:

“Chưa hết đâu, Ân! Còn hai người nữa mà!”

-----

Chỉ trong vòng vài tháng sau, cả Đặng Thảo Khanh và Châu Hà Thanh cũng báo tin vui, biến gia đình Hiểu Ân thành một "đội bóng mini" trong tương lai, khiến cả 6 bên gia đình rơi vào trạng thái vừa hoang mang vừa phấn khởi tột độ.

Thảo Khanh vốn là người luôn giữ vẻ điềm đạm, nhưng khi thấy cả Minh Nguyệt, Thục Tuyết, và Vân Nhi đã có tin vui, cô nàng không chịu thua.

Sau một "đêm bùng nổ cảm xúc" với Hiểu Ân, Khanh đã báo tin rằng mình cũng đang mang thai.

Tin này khiến gia đình họ Đặng gần như tổ chức họp khẩn cấp ngay lập tức.

Đặng Ba: "Tôi không ngờ mình lại lên chức ông ngoại nhanh vậy. Phải thưởng lớn cho thằng rể Hiểu Ân!"

Đặng Mẹ (khó tính không kém): "Đừng vội, phải xem nó chăm Khanh thế nào. Hiểu Ân! Lại đây, mẹ hỏi, con đã mua đủ tổ yến, thuốc bổ cho Khanh chưa?"

Hiểu Ân bị kéo qua ngồi nghe bài giảng cả buổi chiều, nhưng vẫn tươi cười vì ít ra cô đã chinh phục hoàn toàn được bà mẹ vợ khó tính.

---

Hà Thanh là người cuối cùng báo tin vui, khiến cả nhà họ Châu bất ngờ nhưng cũng vô cùng mừng rỡ. Châu Ba, bạn thân của Dương Ba từ thuở nhỏ, đùa rằng:

"Tao đã nói từ trước rồi mà, hai đứa nó là định mệnh của nhau. Còn sản xuất luôn cháu cho tao, giỏi lắm!"

Châu Mẹ thì chuẩn bị nguyên một kế hoạch dưỡng thai tỉ mỉ cho con gái, còn nhắc Hiểu Ân:

"Coi chăm Thanh cho tốt. Từ giờ, cô ấy mà bị gì thì con đừng mong qua cửa nhà này nữa."

Hiểu Ân mệt lả vì bị ba mẹ vợ "chăm sóc ngược", nhưng vẫn phải nịnh nọt để vợ mình được thoải mái nhất.

---

Cả năm người vợ mang thai cùng một lúc khiến Dương Ba và Dương Mẹ cảm giác như vừa trúng số độc đắc.

Dương Ba: "5 đứa cháu, đủ để lập đội bóng luôn. Sau này nhà mình phải làm sân tập riêng mới được."

Dương Mẹ thì không ngừng sắm sửa đồ dùng cho em bé, từ quần áo, nôi, xe đẩy đến cả những món đồ Hiểu Ân còn chưa kịp nghĩ tới.

Cả nhà ngày nào cũng bàn chuyện tên các bé, tính cách sẽ giống ai, ai là "đại ca" trong lũ nhỏ.

Hiểu Ân thì khổ sở vì phải chiều chuộng năm bà bầu cùng lúc. Đêm nào cũng bị gọi dậy để mát-xa, pha sữa, hoặc đơn giản là "muốn Hiểu Ân ngủ cạnh".

---

Một hôm, cả gia đình tập trung lại để nói về chuyện đặt tên cho 5 đứa nhỏ. Ai cũng có ý kiến:

Đào Ba: "Đứa nào là cháu tao phải có chữ Minh, giữ truyền thống gia đình."

Hàn Ba: "Không được, cháu họ Hàn phải mang cái tên nghe sang trọng!"

Hạ Bà: "Thôi, tụi bây cứ để tao chọn, tao già tao có kinh nghiệm!"

Cãi nhau đến mức Dương Mẹ phải đập bàn:

"Tất cả im lặng! Cháu tôi, tôi đặt hết!"

Hiểu Ân đứng giữa, chỉ biết cười trừ và nghĩ thầm: "Có khi tên mấy đứa nhỏ này mà lộn xộn là do các ông bà tranh nhau đây."

---

Với 5 người vợ đang mang thai cùng lúc, Hiểu Ân chính thức bước vào cuộc sống của một "siêu nhân chồng" thực thụ, vừa yêu thương chăm sóc vợ, vừa chuẩn bị đón chào một thế hệ mới.

Đối với cô, dù có mệt mỏi bao nhiêu, cô vẫn cảm thấy hạnh phúc vì đại gia đình này luôn tràn ngập tiếng cười và tình yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top