Chúng ta hẹn hò đi!



----------------- ta đã quay lại, yoooooo---------------------

   - Tinh Y à, dậy đi, dậy đi, chúng ta cần đi học! Trong một căn nhà nhỏ ở cuối ngõ, có hai bạn nhỏ đang giằng co nhau cái chăn, cô bạn đang cố gắng kéo chăn ra khỏi cái con người sâu ngủ kia là Kim Dung Tiên còn người bạn mắt cứ nhắm còn tay liên tục kéo chăn về phía mình là Văn Tinh Y. Hai bạn nhỏ này sống chung với nhau hai năm học đại học rồi và có thể nói là ngày nào đi học cũng ồn ào như vậy. Tinh Y thì nhỏ hơn Dung Tiên một tuổi nhưng tính cách thì trưởng thành hơn con người Yeba kia.

  - Em biết rồi mà! Tôi ngồi dậy vươn vai một cái, Dung Tiên nhìn thấy vậy thì để lại cho tôi bộ đồ chị ấy vừa lấy ra rồi ra ngoài. Nhìn theo bóng lưng chị công nhận chị vẫn như ngày nào, vẫn dễ thương vẫn cái má bư như vậy! Yep, tôi thích.... à mà không tôi yêu chị ấy, tôi lúc đầu gặp cũng chả để ý tình cảm của mình gì đâu nhưng bước sang năm thứ hai đại học.

   Sống lâu với nhau tôi càng thấy được sự ân cần, chăm sóc và đảm đang qua mọi việc chị làm với mọi người và nhất là đối với tôi tuy nhiều lúc có hơi ngốc nghếch nhưng nhờ cái ngốc ấy lại đáng yêu lắm a, đến mấy thằng con trai khoa mĩ thuật của trường tôi còn phát mê mệt chứ còn nói gì tôi. Bao nhiêu tên đã tỏ tình với cô ấy, kể cái tên Minh gì đó ở khoa kinh tế giàu vậy thông minh vậy mà Dung Tiên còn từ chối thẳng thừng hết, tôi cũng chả hiểu sao chị lại không chấp nhận nhưng tôi thích điều đó, muhahaha!!!!! 

   Mặc quần áo và vệ sinh xong, tôi khoác cái balo màu xanh đã cũ rồi đội chiếc mũ lưỡi chai màu đen bước ra ngoài cửa. Tôi nhìn cái lưng bé nhỏ của Dung Tiên, rón rén đi đến ôm trọn cái người vào lòng, ghé người xuống thơm chụt một cái thật kêu vào cái má " núng nính" làm con người kia giật mình mà giật nảy người.

   - Chào buổi sáng! ghé sát cái tai con người đang đơ kia mà nói rồi cười hì hì, xoa lấy cái mái tóc màu đen của chị rồi dụi mũi vào mái tóc ấy. Thơm thật đấy!

   - Em làm gì kì lạ thế hả, đứng lại! Vừa nhận ra chuyện gì đã xảy ra, mặt đỏ như vừa uống rượu không biết do giận hay một chút rung động trong lòng. Mới sáng sớm mà đã hét như muốn vỡ kính hàng xóm, vừa bực vì Y cứ suốt ngày xoa đầu mình. Tiên Dung nhíu mày, kiễng chân lên định xoa đầu nhưng toàn bị tên kia ấn đầu xuống . Tôi nhìn cái dáng người nhỏ bé đang có gắng với đầu mình, nhón nhón rồi nhẩy cẫng cả lên để với cái đầu mình, cái mặt giận dỗi mà đáng yêu làm miệng nhoẻn lên một nụ cười hạnh phúc, tít cả mắt lại càng làm Tiên Dung thêm bực mà cố với.

   - E hèm, sắp vào giờ học rồi, chúng ta đi thôi! Sau 15 phút trêu đùa, tôi đưa tay lên nhìn đồng hồ nhìn giờ, sắp vào giờ học rồi nên tôi giữ đôi tay nhỏ nhắn y như chủ của nó rồi chỉnh lại trang phục của cả hai đứa. Nắm lấy cái bàn tay ấm áp ấy rồi kéo đi học làm con người nhỏ bé ấy chỉ biết đơ người mà đi theo.

   - Lần sau ra khỏi nhà nhớ mặc thêm áo khoác ấy nha Tinh Y, em mặc vầy mà suốt ngày đi làm với đi học à, ốm rồi ai lo cho đây ! Hai con người cứ thế nắm tay đi qua các ngõ con ngõ nhỏ, trời năm nay phải gọi là lạnh nhất trong 3 năm trở lại đây mọi người mặc áo đến năm, sáu lớp là chuyện bình thường ấy thế mà con ngươi đang nắm tay Tiên Dung ăn mặc mỏng manh. Văn Tinh Y mặc cái áo khoác hai lớp và bên trong là chiếc áo  sơmi mỏng màu trắng làm con người bé nhỏ trên đường đi lại lèm bèm về chuyện trang phục tay đồng thời kéo khóa áo khoác lên tận cổ cho ấm hơn, mặt còn cứ hơi giận dỗi làm con người kia cười ấm áp. Cái nụ cười ấy làm say lòng bao nhiều trái tim thiếu nữ chứ chả đùa và không trừ cả Dung Tiên.

   - Hì, ốm thì chị lo cho em chứ ai! Giơ tay ra phía trước Sốc nách Dung Tiên lên khiến chị bối rối, mắt mở to nhìn thẳng Y như nói em đang làm cái trò kì lạ gì vậy. Ai ngờ một tên với vẻ ngoài cao gầy kia lại khỏe kinh hồn thế chứ, thật ra thì Tiên Dung cũng có béo đâu mà sợ nặng chỉ là nhìn có cái má bánh bao thế nên nhìn béo béo vậy thôi. Cái mặt đỏ ửng như say rượu đã thế miệng cứ lắp ba lắp bắp bảo thả xuống, tay vùng vẫy làm Tinh Y cứ thế hả hê mà cười ra tiếng.

   Hai đứa lại mất thời gian trêu chọc nhau, mãi mới đến được trường. Vì hai đứa học khác khoa, Y học khoa mĩ thuật còn cô bé kia thì học ở khoa kinh tế nên khi vào trường thì hai đứa không còn đi chung nữa mà tách ra hai phía.

    - Tiên Dung ƠI, QUA ĐÂY NÈ! Tinh Y và Kim Dung Tiên đang tạm biệt nhau, dặn dò đủ thứ thì nghe thấy tiếng những người bạn trong khoa kinh tế gọi lại, Dung Tiên nhìn tôi rồi giơ tay tạm biệt đi đến những người bạn kia, phải thôi chị ấy vừa đáng yêu vừa giỏi ai mà chả muốn bắt chuyện chả bù cho tôi. Đôi mắt luyến tiếc nhìn chị rời đi theo đám bạn rồi Tinh Y đi về lớp mình.

   Nay lớp tôi được thầy chỉ định cho vẽ phong cảnh thật ra là cũng chỉ ở sau sân trường, những người bạn xung quanh ai ai cũng tìm cặp vẽ chung nhưng tôi cứ thế mà im ỉm một mình đi ra một góc sân trước mặt là một lớp học khoa kinh tế không cần nói thì chắc bạn cũng đoán loáng thoáng qua là lớp của Dung Tiên đang học. Tôi cứ ngẩn ngơ mà nhìn vào ô cửa số có cô nhóc đang chú tâm vào học bài, lâu lâu lại vén tóc mai lên lộ ra gương mặt tròn xinh lại khiến tôi vô thức cười hạnh phúc. 

  Dung Tiên có vẻ cảm thấy được ai đó đang nhìn mình nên ngó nghiêng quanh lớp rồi lại ra ngoài cửa sổ, chạm mắt với cái con người đang ngồi dựa lưng vào cây nhìn mình vài giây vì bất ngờ thì nó mới nhận ra là Tinh Y a, cười tít cả mắt rồi vẫy tay chào Y. Không thể không bất ngờ với cái dáng ngồi yêu nghiệt của em này, Y ngồi tựa lưng vào thành ghế, gương mặt thanh tú cùng đôi mắt một mí mà hút hồn với nụ cười ấm áp ấy kiến lòng chị gái sao xuyến. Trái tim Dung Tiên vừa lỡ một nhịp đập, hai má bánh bao phiến hồng ngượng ngùng. 

  Chị quay vào trong lớp, tôi nhìn loáng thoáng qua như chị đang hì hục viết rồi gấp cái gì đó, tôi lờ đi tiếp tục công việc phác họa cảnh và nhân vật chính trong bức tranh ấy là Dung Tiên. Một lúc sau, một chiếc máy bay giấy rơi ngay cạnh chỗ Y ngồi, tôi ngơ ngác nhìn vào trong lớp nhưng có vẻ Vi lại trở lại tập chung học rồi. Tôi nhặt mẩu giấy rồi đọc " Y ơi, chị không trốn được ra ngồi với em đâu, cô dạy gắt lém, bù sau nhaaaa" đã thế còn vẽ thêm mấy cái hình năn nỉ gì đó dễ thương lắm. Y cười trừ, chị có làm gì sai đâu mà bù.

-------------- tèng teng téng tèng teng téng, hết giờ học rồi đi về đi-----------


   Tôi đứng ngoài cổng trường đợi chị ra, sao nay lớp bé con đó ra muộn vậy?? Tầm 15 phút sau, Yên đã nhìn thấy cái bóng dáng nhỏ bé và gương mặt với nụ cười trong trẻo như ánh mặt trời, chị nhìn thấy tôi cô ấy quay lại nói với đám bạn điều gì đó rồi chạy nhanh chỗ tôi ôm chặt cái eo tôi đầu cứ dụi dụi vào phần ngực làm tôi hơi xấu hổ mà giữ đầu Dung Tiên lại. Ai dạy dỗ mà chị trở nên "táo bạo" vậy chứ? Dù sao thì tôi thích,kkk.

    Chúng tôi về nhà, chị bật nước nóng để chuẩn bị tắm, cô ấy mở tủ lạnh ra lấy nước lạnh uống rồi đóng của tủ. 

    - Y à, cuối tuần nhà hết thức ăn rồi tí nữa tắm xong chúng ta đi siêu thị đi! Dung Tiên mặt mệt mỏi bám lấy eo tôi từ đằng sau, giọng nói lười biếng lại suốt hiện làm tôi cười khổ vì độ lười của cô nhóc chắc lại lười đi ra đường đây, tôi quay lại gật đầu một cái xoa người lại bế thốc con người kia.

  - Chúng ta tắm chung đi! Tôi nửa đùa nửa thật làm chị ấy hoảng mà cắn vào tay tôi kiến tôi bị đau mà thả ra thừa cơ chị lấy khăn tắm đóng sầm cửa luôn, trong đi còn hét to " sao em nói mấy từ kì lạ thế nhể? " tôi cười nhăn cơ mũi, ngồi xuống ghế thở dài một hơi rồi lấy ra cái bản vẽ để hoàn thành nốt. Tầm 30 phút sau Tiên Dung ra rồi Y vào tắm, vì sơ hở để tranh ngoài cặp nên chị ấy đã mở ra xem tranh vô tình lại nhìn thấy cái tranh Y vẽ về mình trong lớp học, chị cười tủm tỉm rồi lại cất nó về chỗ cũ.

   Hai người họ tắm xong thì đi siêu thị luôn tiện ăn ngoài, hai đứa đi lòng vòng quang cả siêu thị để mua đống đồ ăn dự trữ cho cả tuần. Tinh Y chỉ là người đi kéo xe đồ ăn thôi người chọn vẫn là chị mà, lúc ra tính tiền Tinh Y phát hiện ra sao trong giỏ đồ lại có gối ôm hình củ cải cậu cười trừ lắc đầu " chắc người chị YeBa của cậu lại mua linh tinh rồi, về ngủ thế nào cũng có ôm gối đâu toàn ôm cậu ngủ, kkkk" Họ mua hai chiếc bao trên con đường về nhà, càng về đêm trời càng lạnh hơn Tinh Y chủ động nắm lấy tay chị một phần vì muốn và một phần vì thấy chị run người truyền chút hơi ấm nhỏ nhoi của mình cho chị làm chị mỉm cười.

   - Đêm nay trời đẹp quá ha? Dung Tiên vui vẻ nhảy chân sáo vừa đi vừa hát bài Starry Night mà dạo này chị hay nghe, giọng hát cao và ngọt ngào khiến Y như mê đắm vào đó vậy, chị không đi thi làm idol quả là thật tiếc.

   - Ừm, đẹp như chị và giọng hát của chị vậy! Tinh Y nhìn chị nói rất trân thành làm chị " ya" lên một tiếng, đậm nhẹ vào cái tay phải của người em sến súa làm Y cười hì hì. Họ ngại ngùng không nói gì trong vài phút.

   - Chị này, chị đã từng nói với em là cần tìm người yêu lắm mà sao bao nhiêu tên trường mình đã tỏ tình với chị mà chị không nhận, chả lẽ có ai trong lòng rồi sao! Tinh Y muốn hỏi câu này lâu lắm rồi, cậu muốn thổ lộ mà nói đúng hơn là tỏ tình với chị... nếu mà chị đã không có người khác trong lòng thì tôi sẽ rút lui.

  - Đúng a, có người rồi! Dung Tiên mặt cười hớn hở nhìn Y làm tâm trạng Y trùng xuống, trái tim đau thắt lại dù đã biết kết quả nó sẽ đau như vậy nhưng tim vẫn không ngừng nhói được, Y cảm giác mình sắp khóc mất.

  - Người đó rất tốt, rất ngầu và ngay từ lần đầu tiên đã khiến chị rất có cảm tình rồi đã thế còn rất ga lăng với chị và quan trọng hơn cả...... là người đấy..... đang ở ngay trước mắt chị, VĂN TINH Y CHỊ YÊU EM! Chị nói tiếp, nắm chặt hai tay tôi, đôi mắt đầy sự hạnh phúc, trân thành đã thế sau khi hét to " chị yêu em" Dung Tiên nhón chân lên hôn vào đôi môi đỏ mọng của Tinh Y kiến não Y như không load được gì, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên " chị ấy nói yêu mình, chị ấy nói yêu mình" rồi nước mắt của Y đã rơi. Con người ngày thường đầy mạnh mẽ, ngầu lòi mà nay yếu đuối rơi nước mắt trước người mình yêu, cậu lấy tay giữ đầu chị ấn vào nụ hôn càng mạnh mẽ hơn, điêu luyện luồn lách vào khoang miệng nhỏ bé đầy kiêu gợi. Họ tách ra khi mặt của Dung Tiên đỏ bừng thiếu khí, Văn Tinh Y ôm chặt chị vào lòng nói thỏ thẻ vào tai chị.

              " Em cũng yêu chị..... chúng ta hẹn hò đi! "

----------------------- góc tác giả---------------------

 Ta quay trở lại rồi đây sau những ngày tháng ẩn khá lâu. Lần này nhẹ nhàng mà ngọt ngào nhỉ?

  Ta cảm thấy như chuyện ta càng ngày càng nhạt rồi... À, mà các bạn họp phụ huynh chưa? Ta chưa họp những cũng đoán sắp nát rồi ;;;;;_;;;;; Viết cái này cứ quắn quéo con tim làm sao ấy nhỉ,kkk. Nay cuối tuần buổi tối nữa ta rảnh nên hoàn thành chứ để lâu quá mốc meo mất, chúc các bạn ngủ nhaaaa! Nay đăng không vào 2,3h sáng nữa mà sớm hơn ghê!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top