Chương 80

Kết quả, Vệ Tịch Nhan ngó chừng bao lớn bao nhỏ lạc vào sương mù, do dự có nên nhận lấy không, nàng dời tầm mắt đến hai chị em họ Ngô, vẻ mặt của hai người là "Cười gian" và "Dâm đãng".


"Đây là. . . ?" Vệ Tịch Nhan muốn tìm ít manh mối từ trong mắt Tạ tiểu quỷ, thay vào đó ánh mắt tiểu quỷ dời đi nơi khác, không dám nhìn nàng! Vệ Tịch Nhan chắc chắn khẳng định, thứ bên trong nhất định rất không bình thường!


"Đừng đoán, mở ra xem chẳng phải sẽ biết sao?" Ngô Lâm hấp tấp nói.


"Đừng, hiện tại không được!" Tạ tiểu quỷ mất bình tĩnh, bây giờ cậu mới hối hận vì đã nghe theo lời hai yêu nghiệt họ Ngô này, đánh chết cậu ngốc nghếch! Sau khi Tạ tiểu quỷ nhận được ánh mắt cảnh cáo của Vệ Tịch Nhan thì bĩu môi ngậm miệng, bất quá vẫn bổ sung thêm một câu, "Về nhà hẳn xem. . . Nhiều người ở đây, không tiện lắm. . ."


Thái độ “Trốn tránh” rõ ràng như vậy càng khiến Vệ Tịch Nhan thêm tò mò. Thứ này rất nhẹ, chẳng lẽ là áo quần? Không đúng, tặng áo quần thì cần gì khẩn trương như thế?


Vệ Tịch Nhan quyết định đáp án về đến nhà rồi hẳn xem, mặc dù trong lòng tò mò cũng khá khó chịu nhưng dù sao cũng không thể thất thố trước mặt người ngoài.


Bình tĩnh duy trì mỉm cười say goodbye với hai chị em họ Ngô, sau khi về đến nhà, Vệ Tịch Nhan đóng cửa lại, nàng lập tức xoay người dựa vào khung cửa, hai tay để trước ngực, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu < cười như không cười>, "Không muốn giải thích gì sao? Món quà ấy?"


Chân chính đau khổ chính thức bắt đầu! Tạ tiểu quỷ cảm thấy vô cùng lực bất tòng tâm, mồ hôi lạnh dọc theo thái dương chạy xuống, vì khẩn trương mà lòng bàn tay không ngừng chà xát vào quần. Sau khi cậu khom lưng thay giày, Tạ tiểu quỷ nở một nụ cười miễn cưỡng, thật ra thì cậu chỉ có ý tốt thôi mà, rõ ràng chỉ là muốn mua quà tặng cho Nhan Nhan vui, nhưng tại sao nó chẳng như ước nguyện ban đầu, sao lại phức tạp thế này?

"Ách. . ." Đối mặt với lời chất vấn của Vệ Tịch Nhan, Tạ tiểu quỷ gãi gãi đầu, nội tâm cậu hơi nghi ngờ, nội y có coi là lễ vật không? Mặc dù tiền là cậu trả, nhưng đồ không qua tay cậu tỉ mỉ lựa chọn, trời mới biết cậu là "bị buộc" tiến vào, đứng trong đó không tự nhiên giống như bị ghim đâm vậy!

"Nói!"

Vệ Tịch Nhan hạ giọng. Khẩu khí này là mệnh lệnh, khiến một vị cảnh sát nhân dân không sợ trời không sợ đất rùng cả mình, ngay cả nói cũng lắp bắp!

"Ha ha. . . Nhan, Nhan Nhan, mình đi chơi tiện thể mua ít quà cho cậu thôi mà . . ." Thêu dệt! Lúc này cậu chỉ có thể nói bừa. Nghe đến vậy, Vệ Tịch Nhan bắt đầu mở bất kì một túi, lúc tay nàng chạm vào một mớ vải vóc, sắc mặt trực tiếp chuyển trắng thành hồng, tiếp đến hồng thành xanh, cuối cùng trực tiếp đen! Trong lòng Tạ tiểu quỷ điên cuồng gào thét: Xong! Vụ này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội!!

Không cần quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sắt bén phía sau, Tạ tiểu quỷ vô cùng sợ hãi, cậu dự đoán sắp có án mạng xảy ra.


Mặc dù Vệ Tịch Nhan có chuẩn bị tâm tư từ nãy, nhưng mặt vẫn là một tầng ửng đỏ, rất nhanh nàng lại khôi phục lại trạng thái bình thường. Nàng chỉ tay vào những túi đồ khác.

"Những thứ kia cũng vậy?"

"Ách. . . Đại khái là. . ."

"Đại khái?"

"Ách. . ." Tạ tiểu quỷ rụt đầu.

"Tạ Vũ Hiên, mình không ngờ cậu lại mua những thứ này! Sao? Ngại cuộc sống bình dị, muốn theo đuổi kích thích?"

Ngữ điệu đạm mạc chuyển thành nghiêm nghị, đã sớm khiến Tạ tiểu quỷ đang kinh hồn táng đảm cả kinh! Vệ Tịch Nhan giận không phải do Tạ tiểu quỷ mua những thứ này tặng nàng, nàng giận cậu đi mua những thứ này với Ngô Lâm.

Vệ Tịch Nhan cơ hồ có thể dự đoán được lần gặp mặt sau Ngô Lâm, kiểu nào cô ta cũng dùng ánh mắt hài hước mập mờ nhìn nàng! Ghê tởm tiểu quỷ, xui xẻo!

Tạ tiểu quỷ cuối đầu thấp hơn, bộ dang tội nghiệp và sám hối, còn kém nước mắt đầm đìa!


Từ lúc nào mà trở nên nhẫn nhịn chịu đựng như thế? Vệ Tịch Nhan bóp thái dương, "Đừng giả bộ! Nếu cậu không giải thích, cho dù cậu đứng ngoài phòng khách một ngày mình cũng mặc cậu!"


Nghe vậy, Tạ tiểu quỷ thu hồi vẻ mặt cợt nhã rón rén bước đến bên cạnh Vệ Tịch Nhan, kéo áo nàng lấy lòng .

Vệ Tịch Nhan tức giận trợn cậu một cái, không chút khách hất tay Tạ tiểu quỷ, "Đừng mơ tưởng!"

Tạ tiểu quỷ hít một hơi, tội nghiệp làm nũng: "Nhan Nhan, cậu phải tin mình, đó không phải là chủ ý của mình . ."

"Mình không quan tâm, cậu tính sao đây?."

"Còn có thể làm sao, cùng lắm thì sau này cái gì cũng nghe lời cậu là được chứ gì. . ." Tạ tiểu quỷ bỉu môi, ủy khuất nhỏ giọng lầm bầm. . .

"Được thôi!"

"Hả?" Tạ tiểu quỷ há hốc mồm.

"Thật ra thì mình có chuyện cần bàn với cậu. . ."

"Cậu nói, mình nghe!"

". . . Chúng ta có đứa nhỏ được không?"

"A?" Cậu có nghe lầm không? Nhan Nhan vừa nói gì vậy?

Vệ Tịch Nhan đứng phía sau lưng Tạ tiểu quỷ, dùng tay kiên định bả vai của cậu, sau đó nàng nhích tới bên tai cậu lần nữa nói, "Mình nói, chúng ta có đứa nhỏ được không?"


"Ách. . ." Sửng sốt, Tạ tiểu quỷ ngu ngốc cười, "Nhan Nhan, đừng giỡn như vậy nha!"


Vệ Tịch Nhan nhíu máy,"Cậu cho rằng mình rãnh rỗi để đùa giỡn với cậu sao?"


"Thế, Nhan Nhan, cậu nói thật?" Tạ tiểu quỷ lập tức ngồi nghiêm chỉnh xuống nghế, việc này là đại sự! Cậu kéo Vệ Tịch Nhan ngồi xuống bên cạnh, nhìn thẳng ánh mắt của nàng."Sao cậu lại nghĩ vậy. . . ?"


"Ân, mình thích trẻ con, sẽ rất thích nếu có đứa nhỏ với cậu!"


Nghe được câu này, lòng Tạ tiểu quỷ lập tức tràn ngập hạnh phúc! Thấp thỏm chột dạ vừa nãy đã không cánh mà bay đi lúc nào, cậu có thể thấy rõ sự kiên định trong mắt Vệ Tịch Nhan, nhưng cậu vẫn trầm mặc một hồi mới lên tiếng, ". . . Mình nghe lời cậu!"


"Thật ngoan!" Việc này, ở trong tưởng tượng nàng đã suy nghĩ rất nhiều lần. Nhưng thực tế rất bất đồng, sau khi nghe được Tạ tiểu quỷ đồng ý, Vệ Tịch Nhan mỉm cười, cảm động đến mức “phập” một cái lên mặt Tạ tiểu quỷ, để lại một dấu răng, sau đó nàng khẩn cấp chạy vào phòng, lục lọi một hồi, nàng cầm ra một xấp giấy đến trước mặt Tạ tiểu quỷ, "Trước đó, chúng ta nhận nuôi một đứa nhỏ được không?"


"Phụt. . ." Trà trong miệng lập tức phun ra, Tạ tiểu quỷ rút khăn giấy lau miệng. Có phải Nhan Nhan suy nghĩ hơi nhanh không? Lúc nãy vừa nói muốn có đứa nhỏ, lập tức liền chuyển sang vấn đề “nhận nuôi”, "Không phải cậu nói muốn tự mình sinh sao? Sao lại chuyển qua nhận nuôi rồi?"


"Nếu như mình có thai, đứa bé ra đời khẳng định sẽ buồn, trước nhận nuôi cho đứa bé một anh trai hoặc chị gái, sau này làm bạn a!".


Trước kia chưa từng phát hiện Nhan Nhan có hứng thú đối với trẻ con như thế! Tạ tiểu quỷ ho nhẹ, "Nhan Nhan, mình cảm thấy mình mới cần tình thương của mẹ a, có đứa nhỏ, làm sao mình ứng phó được ?"


"Ân, cho nên mình nói Mạt quản gia đăng kí cho cậu một suất học làm mẹ!" Vệ Tịch Nhan đột nhiên cười quỷ dị, âm hiểm vô cùng!

"A? !" Tạ tiểu quỷ trợn tròn hai mắt, "Sao lại là mình?"

Nước mắt rưng rưng, "Vừa rồi mới nói nghe lời mình! Hiện tại đã muốn ăn quịt. . ."

Tạ tiểu quỷ vẫn không cam lòng, cố gắng nói thêm, "Vậy tìm bảo mẫu!"


"Giao đứa bé cho bảo mẫu cậu yên tâm sao?" Vệ Tịch Nhan nhăn mày.


"Nhan Nhan, vậy cậu thấy mình hợp làm mẹ lắm sao?"


"Hiện tại không hợp, cho nên mình mới bảo cậu đi học a!" Vệ Tịch Nhan cười rực rỡ, tâm tình thật tốt.


"Nhan Nhan, mình còn phải đi làm a, kiểu gì người ta cũng nói mình ăn cơm trước kẻng. . .".


"Dù sao cậu đã mặt dày rồi, người ta nói gì cũng như không a!"


Thế sao cậu không đi đi? Tạ tiểu quỷ oán thầm, trong lòng ai oán tới cực điểm, cuối cùng chỉ biết thở dài chấp nhận hiện thực tàn khốc. . .

"Việc nhân nuôi đứa nhỏ. . ."


"Mình chọn rồi, cậu nhìn vào đây này!" Vệ Tịch Nhan rút ra một tờ giấy trong xấp giấy, "Cậu xem bé trai này, ba mẹ tai nạn qua đời một năm trước, thân thích bằng hữu đều ngại khó khăn nên đưa bé tới trại mồ côi, thân gia bối cảnh trong sạch, hiện tại đã 2 tuổi, nhìn rất dễ thương a!"


Thì ra toàn bộ đã an bài sẵn!"Cậu nói trước cho mình, phòng trước sau này tự nhiên trong nhà có trẻ con, sợ mình phát cáu đúng không?" Hừ hừ!


Ngữ điệu sao lại âm dương quái khí thế này? Vệ Tịch Nhan lấy lòng cọ cọ trong ngực người kia, mềm giọng nói, "Là cậu không quen nhẫn nại, mình lén lút sắp xếp cho cậu khỏi phiền, không thể tiếp nhận. . ."

Véo má Vệ Tịch Nhan, Tạ tiểu quỷ làm ra vẻ dữ tợn, "Xem như cậu lợi hại!"


"Hắc hắc, chuyện này mình đã giao cho Mạt quản gia sắp xếp, khoảng chừng mấy ngày nữa sẽ đón đứa bé về, đặt tên tùy ý cậu, ngoan!"

"..."

"..."

Nửa năm sau


"Tạ Đồng Triết, con đàng hoàng một chút!" Tại bãi đỗ xe của bệnh viện vang vảng tiếng gầm rú của ai đó, sau đó chỉ thấy một đứa trẻ khoảng 2,3 tuổi bị nắm cổ áo xách lên như con mèo nhỏ bị mang vào bệnh viện.


"Buông, đồ bại hoại. . ." Tạ Đồng Triết vung tay đá chân, thỉnh thoảng lay động thân thể đang bị treo, yếu ớt phản kháng.


"Câm miệng!" Vừa rồi cậu đang đi dạo trong siêu thị mua đồ ăn vặt cho tiểu Triết tử thì nhận được điện thoại của Mạt quản gia nên nhanh chóng đến bệnh viện

"Á. . . Bà cô ngược đãi vị nhi đồng a, con muốn quyền trẻ em aaa . . . Con muốn mẹ. . ." Nức nở. . .


Tạ tiểu quỷ thấy Mạt quản gia đang đứng trước hành lang, xông qua bắt lấy tay hắn, "Sao rồi? Nhan Nhan xảy ra chuyện gì? Sao lại đến bệnh viện?"

"Khụ! Bác sĩ vừa mới vừa kiểm tra. . ."

Thân thể Tạ tiểu quỷ run lên, ngay cả tim đập cũng trì hoãn vài nhịp, "Nói. . . Nói gì?"

"Khụ! Mang thai! Còn có tiểu thư ngủ thiếp đi rồi, trước Tạ tiểu thư không nên vào!"

Tạ tiểu quỷ cố gắng tiêu hóa tin tức này, cho đến khi bị Tạ Đồng Triết đá một cái mới tỉnh mộng. Tạ tiểu quỷ xoay người để Tạ Đồng Triết ngồi lên ghế, mình thì nhanh chóng lấy điện thoại di động ra. . .

"Uy? Mẹ! Nhan Nhan mang thai cháu gái của mẹ!"

"Gì?" Thét chói tai. . .


"Hiện tại ở XX bệnh viện!" Cạch, cúp máy.


"Uy? Bác Vệ? Con của cháu, cháu gái của bác sắp xuất thế!"


"A?" Vô cùng kinh ngạc!


"Hiện tại ở XX bệnh viện!" Cạch, cúp máy!


Tạ tiểu quỷ cười khúc khích bước đến trước mặt Tạ Đồng Triết, ngồi chồm hổm xuống đưa tay sờ tóc bé, "Tiểu triết tử, con sắp có em gái!"

                                            Toàn Văn Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #haihuoc