Chương 76
Không thể không nói, quả thật Tạ tiểu quỷ đã đánh giá thấp tính nhẫn nại và độ dày da mặt của Ngô tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ, xin chị, đừng đùa tôi nữa được không? Tôi đã mệt lắm rồi, không còn sức để náo loạn cùng chị nữa, ngày mai lại đến đòi nợ, được không?"
"Thật ra thì tỷ tỷ rất thông tình đạt lý, cho nên, đi nhà cậu là tiện nhất, chỉ ngủ nhờ một đêm thôi mà." Ngô tỷ tỷ vẫn vu vơ vọc tóc. Không phải chỉ ngủ nhờ thôi sao, làm như nàng sẽ trộm vàng trộm bạc vậy, Vệ Tịch Nhan ra khỏi nước, tiểu quỷ này sẽ không “Kim ốc tàng kiều <nhà vàng cất người đẹp>” chứ?
Ở nơi này đêm khuya không một bóng người, có một gà một vịt đang đối chọi gay gắt, Tạ tiểu quỷ dứt khoát không thèm để ý đến đại mỹ nữ đang múa mồm múa mép một bên, cậu nhấn chân ga với tốc độ không lường được rồi đột nhiên phanh gấp. Ngô tỷ tỷ không có chuẩn bị, theo quán tính nghiêng lên phía trước, thiếu chút nữa tiếp xúc thân mật với kính xe, lúc nàng định thần xoay đầu lại, vừa lúc đối mặt cửa "×× khách sạn".
Khuôn mặt Ngô Lâm xanh mét, quanh thân tản mát ra hơi thở "Sinh ra chớ gần"! Buổi tối gặp chuyện ầm ĩ như vậy vốn nàng đã mệt lắm rồi, hiện tại lại bị đối xử như vậy, nàng giận đến mức không kiềm chế được!
"Được lắm Tạ Vũ Hiên! Nhớ ngày đó, nếu không phải tỷ tỷ ta mở mang đầu óc cho cậu, ân cần dạy bảo, cậu có thể nhanh chóng xác định quan hệ với Vệ Tịch Nhan sao? Cậu hiện tại đủ lông đủ cánh rồi chứ gì, mặt lạnh vô tư trở mặt, vô tình, qua sông rút cầu . . ."
Thiếu chút nữa Tạ tiểu quỷ bị nước miệng của cậu làm sặc, cậu bất đắc dĩ nhìn Ngô tỷ tỷ càng nói càng hăng say, càng kích động, cậu tin rằng nếu cậu không ngăn nàng lại nàng sẽ thao thao bất tuyệt đến sáng.
"Câm miệng!"
Nhức đầu vỗ trán, Tạ tiểu quỷ lại một lần nữa khởi động xe, chạy với tốc độ nhanh nhất về phòng trọ, cậu thật sự chịu không nổi nữ nhân om xòm này! Trời ạ, ai đó nhanh đến thu thập nữ nhân này, nhất định cậu sẽ dâng bao lì xì!
Thấy người kia thỏa hiệp, Ngô tỷ tỷ xấu xa cười gian!
Một đường im lặng
Trước khi Tạ tiểu quỷ vào cửa có dặn Ngô Lâm rằng "Động tác nhẹ chút", đây là một ám hiệu lớn, có nghĩa là trong nhà có người. Ngô tỷ tỷ gật đầu, cười quái dị bước vào căn cứ kháng chiến của Tạ tiểu quỷ và Vệ mỹ nữ. Sờ soạng mò tới phòng khách, người kia vung tay lên, Ngô tỷ tỷ gật đầu, đã sáng tỏ, đây chính là nơi sống tối nay của nàng.
"Tôi muốn tắm." Ngô tỷ tỷ nói.
"Trời gần sáng rồi, mai tắm cũng được." Hai người lén lén lút lút ở phòng khách bàn luận về chủ đề "Lúc nào tắm".
Sợ làm thức giấc Vệ mỹ nữ, Tạ tiểu quỷ rón rén vào phòng tắm rửa tay và rửa mặt, sau đó vào phòng ngủ khóa trái cửa, bỏ lại Ngô tỷ tỷ một mình cô đơn lẻ loi. . .
Tạ tiểu quỷ lên giường, tự nhiên ôm Vệ Tịch Nhan, mà Vệ Tịch Nhan chẳng qua chỉ nhíu mày, mơ màng nói, "Cậu về rồi. . ." Tạ hiểu quỳ hừ một tiếng, hai người thân mật ôm nhau tiến vào mộng đẹp. . .
Ngày sau Tạ tiểu quỷ tỉnh lại rất sớm, tinh thần phấn chấn, chẳng qua cậu cảm thấy có chuyện gì cần phải làm nhưng lại nghĩ mãi không ra. Tạ tiểu quỷ nhìn Vệ mỹ nữ đang ngủ say, hoàn toàn đem chuyện cậu đem Ngô Lâm về nhà ném lên chín tầng mây!
Càng nhìn càng hấp dẫn, Tạ tiểu quỷ không kìm lòng được ép sát lại, hôn môi Vệ Tịch Nhan, ma sát thân thể.
Thân thể càng lúc càng nóng, cậu hết thỏa mãn với hôn, trực tiếp vén chăn lên, Tạ tiểu quỷ cẩn thận lật người. Mê luyến gặm nhấm cổ của Vệ Tịch Nhan, xuống dần xuống dần, mở mang đất trồng, gieo xuống hạt giống. . .
Vệ Tịch Nhan bị quấy rầy giấc ngủ, khẽ nhăn mày, thân thể bị trêu chọc nên nàng tự động có phản ứng, hô hấp bắt đầu dồn dập, thỉnh thoảng không tự chủ ưm lên tiếng. Cảm giác ngủ không được yên ổn, cho đến khi cảm giác ngực trái bị sờ mò nàng mới chậm rãi mở mắt
Vệ Tịch Nhan - ý thức còn mông lung, mắt lim dim, đầu óc còn chưa rõ đây rốt cuộc là tình huống gì, nhưng giác quan dị thường rõ ràng. Cổ ẩm ướt, ấm áp, có chút ngứa, chút đau . . .
Tạ tiểu quỷ vùi đầu vào xương quai của Vệ Tịch Nhan mà tham lam liếm mút, cậu rất yêu thích độ cong nơi này, còn có thứ cậu đang ôm trọn trong tay nữa! Rời đi vùng đất nơi này, mục tiêu dời xuống, như trẻ sơ sinh mút lấy mút để cao nguyên cách một lớp áo, mà tay phải thì "Xâm nhập căn cứ của địch".
Vệ Tịch Nhan kích thích mà giật mình thức tỉnh, nàng trừng lớn mắt, cúi đầu liền thấy một đỉnh đầu đang tàn sát bừa bãi trước ngực, mà đồ ngủ đã bị liếm láp đến ướt mèm! Nhận thấy vật thể lạ xâm nhập giữa hai chân, Vệ Tịch Nhan phản xạ có điều kiện kẹp chặc hai chân, cũng thành công khiến tay Tạ tiểu quỷ hãm sâu trong đó.
Tạ tiểu quỷ ngẩng đầu nhìn Vệ Tịch Nhan, sau đó tiếp tục làm "Sự nghiệp lớn", chẳng giống như dáng vẻ một tên ăn trộm bị bắt tại trận.
Mới sáng sớm đã động dục! Vệ Tịch Nhan đỏ mặt, dị vật giữa hai chân cứ không an phận trêu chọc. Nàng xấu hổ đè lại đầu người kia, cắn môi dưới khẽ mở hai chân ra. “Sự nghiệp lớn" được cho phép, phê duyệt được thông qua!
Lúc ngón tay đâm vào thân thể Vệ Tịch Nhan, Tạ tiểu quỷ có thể thấy được thân thể nàng cứng ngắc, cậu ưỡng người hôn lên bờ môi đang ẩn nhẫn chịu đựng kia, đưa đầu lưỡi vào, nhiệt tình múa. . .
Vệ Tịch Nhan kịch liệt phập phồng, hô hấp lên tiếng. Nàng ngửa đầu, dây áo chảy xuống, dễ dàng hơn cho người kia "Muốn làm gì thì làm" . . .
"Vũ Hiên. . ." Thân thể phập phồng càng lúc càng dữ dội, cảm giác cũng càng lúc càng mãnh liệt, nàng muốn người kia dừng lại, nhưng người kia vẫn cứ cứng đầu, lần nào cũng đưa nàng lên đỉnh, rồi lại bắt đầu từ điểm xuất phát.
Tạ tiểu quỷ đã trở nên điên cuồng, hoàn toàn bị dục vọng chi phối, cho dù cảm nhận được người phía dưới đã mệt nhưng động tác vẫn cứ kịch liệt! Vệ Tịch Nhan ẩn nhẫn rồi lại không khắc chế được rên rỉ.
"Đủ rồi. . ."
Vệ Tịch Nhan bắt đầu choáng váng, cố nặng ra hai chữ, hai tay dùng sức níu chặt chăn, lại một lần nữa lên đến tận trời xanh.
Tạ tiểu quỷ thở hổn hển, rút ra ngón tay ướt đẫm, lúc này cậu mới cảm thấy cánh tay mỏi rã rời, ngón tay cũng đau như bị rút gân! Nhăn mặt, Tạ tiểu quỷ vươn tay, "Nhan Nhan, giúp mình xoa bóp, mỏi quá nha. . ."
Vệ Tịch Nhan vùi mặt xuống gối, người ta thẹn thùng a! Giờ phút này Vệ mỹ nhân cảm thấy thật hết nói nổi, nàng rất mệt nha, rõ ràng là người này khởi xướng nha, vậy mà còn mặt dày nói nàng xoa bóp giùm, nàng còn chưa nói người kia bóp lưng dùm nha.
"Cút!"
Vệ Tịch Nhan tức giận phun ra một chữ .
Tạ tiểu quỷ sửng sốt, tự nhiên bị người ta rống, "Nhan Nhan, cậu không được trở mặt!"
Xương sống thắt lưng đã đau đến chết, vậy mà Tạ tiểu quỷ vẫn cứ ngồi trên người nàng, làm sao nàng có thể bình tĩnh a. Vệ mỹ nhân kiệt sức giãy dụa, "Đi xuống. . . Cậu nặng quá!"
Vệ Tịch Nhan thở hỗn hễn phà vào tai Tạ tiểu quỷ, giống như đang câu dẫn vậy, Tạ tiểu quỷ lại lần nữa... động dục.
Hai người nhìn nhau, Vệ Tịch Nhan quả thật có thể nhận thấy ám hiệu từ mắt Tạ tiểu quỷ. Sóng mắt lưu chuyển, Vệ Tịch Nhan chuồn chuồn lướt nước lên môi Tạ tiểu quỷ, sau đó bỉu môi khẩn cầu, "Vũ Hiên, mình mệt mỏi quá, cậu đứng dậy đi được không?"
Mặc dù không được đáp ứng, nhưng cũng nhận được phần thưởng ngoài dự liệu, Tạ tiểu quỷ chép miệng, hài lòng leo xuống. Vệ Tịch Nhan rời giường mặc đồ ngủ vào, chuẩn bị bước ra ngoài.
Tạ tiểu quỷ cứ như vậy ngó chừng bóng lưng Vệ Tịch Nhan, cho đến khi nàng đi mở cửa, dừng lại, sau đó thét chói tai. . .
"A —— "
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top