Chương 75

Cuối cùng cũng đến tối, hai người tắm rửa xong nằm trên giường mặt đối mặt nhìn nhau hồi lâu vẫn không nói gì, hai người không khỏi cảm thấy lúng túng. Vệ Tịch Nhan lật người, đưa lưng về phía Tạ tiểu quỷ,nàng che dấu mất tự nhiên. Tạ tiểu quỷ khẽ ngượng ngùng lấn đến, hai tay ôm lấy eo của Vệ Tịch Nhan, nhẹ nhàng đem nàng cố định trọng lòng. Tạ tiểu quỷ vùi mặt vào cổ Vệ Tịch Nhan, hít sâu một hơi, rõ ràng là mùi sữa tắm giống cậu, nhưng tại sao đối với Nhan Nhan lại đặc biệt đến vậy? Tạ tiểu quỷ nín ba năm, trong thời gian Vệ Tịch Nhan đi xa thậm chí cậu còn mộng xuân nữa, hiện tại rốt cuộc cũng được ôm Nhan Nhan bằng da bằng thịt vào lòng, cậu không khỏi cảm thấy rạo rực
Bắt đầu dò xét từ thắt lưng, Tạ tiểu quỷ vươn tay vào áo ngủ của Vệ Tịch Nhan, nhưng chưa gì điện thoại chợt vang lên, giọng nói trong điện thoại rất vội vàng, nói vừa nhận được báo án, cần lập tức đi xử lý.

Tạ tiểu quỷ hận hận hận vô đối, không khí hoàn mỹ thế này cơ mà, khóc không ra nước mắt ~~~

Buổi tối người ta còn phải làm ăn a, người nào lại vô nhân đạo vậy a?. Tiếc nuối nhìn Vệ Tịch Nhan một cái, Tạ tiểu quỷ không tình nguyện bĩu môi, "Nhan Nhan, mình phải ra ngoài, có một vụ ẩu đả. . ."

Vệ Tịch Nhan sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu, tầng đỏ ửng trên má còn chưa tản đi, nàng sửa sang lại áo ngủ, đứng dậy đi đến tủ quần áo lấy một chiếc áo khoác lông ấm ám, thuần thục mặc cho Tạ tiểu quỷ. Ở nước ngoài đã sớm biết cậu đi làm bận rộn, cảnh sát là thế, bất kể là thời gian nào, chỉ cần kêu là phải xuất hiện!

Tạ tiểu quỷ nhìn động tác của Vệ Tịch Nhan, tựa hồ nhớ lại ba năm trước đây, hai người chẳng bao giờ tách ra, suy nghĩ loại này khiến cậu cay mắt, suýt rơi nước mắt. Thở dài, Tạ tiểu quỷ nặn ra một nụ cười, dùng sức ôm lấy Vệ Tịch Nhan.

"Đừng rộn!" Khẽ đẩy vai Tạ tiểu quỷ ra, Vệ Tịch Nhan vẫn không yên lòng dặn dò, "Trên đường nhớ cẩn thận, không nên vội vàng, nhớ nghe lời các tiền bối, biết không. . ."

"Ừ. . ."

Tạ tiểu quỷ lưu luyến rời đi, lòng cảm thấy ảo não, thật vất vả mong đợi Nhan Nhan trở lại, cậu và nàng chỉ bên nhau chưa đến một ngày, buổi tối lại để nàng ở nhà một mình. . .

Càng nghĩ cậu càng ấm ức, hết lần này tới lần khác điện thoại cứ vang không ngừng, thúc dục cậu nhanh đến, bởi vì tính chất cấp bách của công việc, Tạ tiểu quỷ không dám trì hoãn, chẳng qua trong lòng chỉ suy nghĩ, làm sao để bù lại cho Nhan Nhan.

Thời điểm điện thoại vang đến lần thứ năm, rốt cuộc cậu cũng đến một quầy bar tên “Black Butterfly”.

Tình huống bên trong rất ầm ĩ, Tạ tiểu quỷ đi đến nơi đám người đang tụ tập, tìm đội trưởng hỏi vài thông tin, sau đó lấy thông tin từ vài người trong cuộc

“Hai băng đảng ẩu đã vì một cô gái.”

Đây là tiết mục gì a?! Tạ tiểu quỷ nhăn mặt, nhịn muốn chửi tục, nếu để cậu tìm được cái người đẹp kia, nhất định đem nàng %&*@%¥, hừ!

"Tiểu quỷ? !"

Giọng nói vô cùng rõ ràng xen lẫn vui mừng, Tạ tiểu quỷ sửng sốt, xoa huyệt thái dương, sau đó lại vùi đầu tiếp tục ghi chép.

"Tạ Vũ Hiên!"

Tạ tiểu quỷ vô cùng nghi ngờ, dừng bút lại, híp mắt quay đầu, cổ không tự chủ rụt lại, Ngô Lâm! Tạ tiểu quỷ cả kinh thiếu chút nữa ném bút vào mặt nàng, cũng đã nhiều năm không thấy, lại là quán rượi! Lần đầu tiên gặp nàng cũng là quán rựu a, cậu lén lau mồ hôi, thật cường đại a.

"Ngô Lâm. . ."

"Đã lâu không gặp nga ~" Mới vừa rồi nhìn tấm lưng kia nàng còn cho là nàng nhầm người, hôm nay nàng vừa trở lại thành phố này, vì muốn giải trí nên nàng đến quán bar nổi tiếng này chơi, không ngờ trùng hợp đến thế! Ngô Lâm cười híp mắt, sau đó như hung thần rống với A Đạt, "Uy, cậu nhẹ chút, rất đau a!"

Một rống này, nhất thời khiến Tạ tiểu quỷ giật mình, định thần nhìn lại, lúc này cậu mới phát hiện tay của Ngô Lâm đang bị A Đạt còng lại! Trán Tạ tiểu quỷ hiện lên ba đường hắc tuyến, chẳng lẽ Ngô Lâm là người phá hỏng đêm xuân của cậu sao?

"A Đạt, là cô ấy?"

"..."

Được lắm! Ngô Lâm, nữ nhân chết tiệt này, mỗi lần gặp cô đều xui xẻo.

"Ngô tiểu thư, xin hỏi cô còn muốn bổ sung gì không?" Tạ tiểu quỷ nghiêm mặt hỏi, không khí xung quanh tựa hồ càng lúc càng lạnh.

Ngô Lâm rụt cổ, đôi mắt to rưng rưng, "Tiểu quỷ. . ."

"Nếu cô không có gì bổ sung, vậy xin phối hợp đến cục cảnh sát làm việc một chuyến."

"Tạ Vũ Hiên, cậu. . . !"

"A Đạt, anh giải quyết cô ấy đi, em làm việc với người khác."

Ngô Lâm bất khả tư nghị <kinh ngạc> nhìn chằm chằm Tạ tiểu quỷ, nàng không ngờ từ biệt nhiều năm sau lại vậy, càng không có ngờ tới người kia lạnh lùng đến vậy, quả thực trêu người! Ngô Lâm vẫn cứ như vậy giương mắt nhìn, Tạ tiểu quỷ cơ hồ cũng có thể cảm nhận được mắt nàng đang phun ra lửa, ai vẻ cô, làm hỏng chuyện tốt của cậu. Tạ tiểu quỷ thật nhỏ mọn ...

"Ách. . ." A Đạt có chút hồ đồ, vấn đề này cũng chẳng có gì to tác, dàn xếp một lát là được. Lau mồ hôi, A Đạt nói nhỏ bên tai Tạ tiểu quỷ, "Cần chiếu cố đặc biệt không?" Dù sao cô gái kia cũng đâu có đánh nhau a.

Tạ tiểu cười quỷ dị, "Không cần!"

"..."

Ngô Lâm ai oán bị A Đạt mang đi đồn cảnh sát, lúc Tạ tiểu quỷ ra chuẩn bị về ước chừng cũng khoảng 2h sáng, khi cậu gặp bản mặt Ngô Lâm ủy khuất mang thêm ai oán, cậu ngơ ngác hỏi, "Sao cô còn ở đây?"

A Đạt ngồi bên cạnh có xúc động muốn nện Notebook lên đầu Tạ tiểu quỷ, trời biết hắn phải chịu đựng khổ sở đến thế nào. Nữ nhân này mãi đứng ngồi không yên, hắn hỏi gì cũng không trả lời.

Ngô Lâm nhịn muốn dùng dày cao gót chào hỏi người kia, tức giận rống, "Chờ cậu làm ghi chép!"

A Đạt đến giờ mới hiểu, thì ra nãy giờ hắn là diễn viên phụ, thật là một đêm bi kịch.

Tạ tiểu quỷ che miệng ngáp, "Tôi không nghe lầm chứ, cô còn chưa làm ghi chép? Vậy cô đến cục nãy giờ làm gì, uống trà nói chuyện phiếm?"

Ngô Lâm ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Tôi chờ cậu a”

Tạ tiểu quỷ đột nhiên cảm giác một trận choáng váng, cố gắng chống tay lên bàn giữ vững thân thể của cậu, thật sự vô lực, người này thật dai như đĩa vậy! Vốn tưởng rằng làm việc xong được về nhà ôm mỹ nhân ngủ, không ngờ tới còn gặp lại thêm lần nữa, đêm xuân của cậu a~~~~~

"Cô rất rỗi rãnh đúng không?" Tạ tiểu quỷ nghiến răng nghiến lợi nặn ra mấy chữ.

"Rất rãnh ~~~" Ngô tỷ tỷ cười híp mắt đáp, giọng nói ngọt lịm, hoàn toàn không phù hợp tình cảnh này, người không biết nhất định sẽ cho là nàng đang làm nũng, tuyệt đối như vậy!

"Cô muốn thế nào?"

"Không phải cậu nói sao? Làm ghi chép a ~~~ "

Tạ tiểu quỷ đăm chiêu, cay đắng nhận mệnh, "Vậy tôi hỏi cô đáp."

"Được ~~~ "

"..."

Tạ tiểu quỷ thu giọn đồ đạt, đeo balo bước ra khỏi cục cảnh sát, đột nhiên bị một vật thể lạ giật ống tay áo. Không cần nhìn cậu cũng biết chủ nhân của cái tay này là ai, Tạ tiểu quỷ hít sâu một hơi, cố xua tan ý nghĩ đánh bay người này, nói, "Tôi phải về nhà, cô chuyện gì không?"

"Đưa tôi về”

Tạ tiểu quỷ bất đắc dĩ hỏi địa chỉ, "Cô ở đâu?"

"Nhà cậu!"

"..."

Một tiếng phanh xe chói tai vang lên giữa đêm tối, rồi tiếp theo đó một giọng nói hét lên, "Cái gì? !"

Đối mặt với vẻ mặt kinh hãi của Tạ tiểu quỷ, Ngô tỷ tỷ tỏ vẻ rất tội nghiệp, nháy mắt to, thuần lương hỏi, "Có vấn đề gì sao?"

Tạ tiểu quỷ hận không thể in năm ngón tay vào mặt nữ nhân này, nơi kia còn có Nhan Nhan, tuyệt đối không thể!"Nói nhảm! Nhanh nói, cô đi đâu, tôi còn phải về nhà ngủ!"

"Tôi không có nơi để về. . ." Ngô tỷ tỷ cong miệng giả bộ đáng thương.

"Vậy tôi thuê phòng cho cô ngủ."

"Cậu nhẫn tâm để tôi một người lẻ loi hiu quạnh sao?"

"Dĩ nhiên."

"Tạ Vũ Hiên, tôi không đi khách sạn, cậu phải dẫn tôi về nhà cậu!"

"Cô thật nhiều chuyện."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #haihuoc