Chương 43
Tạ tiểu quỷ nhìn bóng lưng Vệ Tịch Nhan rời đi, sững sờ ngay tại chỗ, vừa rồi chính mình và Ngô Lâm thoạt nhìn thân mật như vậy bị Vệ Tịch Nhan bắt gặp, lòng cảm thấy không khỏi chột dạ.
Ngô Lâm chịu hết nổi, thời khắc mấu chốt như vậy mà tên ngốc này còn sững sờ, một hồi mất lão bà khóc với ai! Ngô Lâm thật sự chịu không nổi nữa, quát nàng: "Ngươi heo, còn không nhanh đuổi theo!"
Biểu tình đau lòng lúc nảy của Vệ Tịch Nhan, sợ cùng bối rối trong nháy mắt xâm nhập khôi phục thần trí đại não, cũng chẳng quan tâm mình còn mặc áo choàng tắm, đi chân không, Tạ tiểu quỷ mở cửa đuổi theo.
Vệ Tịch Nhan đi nhanh, nàng biết hành động hiện tại của mình là trốn tránh, một lòng chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi khiến mình bị đè nén này, suy nghĩ của nàng rất phức tạp, giờ phút này nàng mất đi năng lực suy tư, tựa hồ tên là mất đi lòng tin. . .
"Tiểu thư. . ." Mạt quản gia thấy Vệ Tịch Nhan sắc mặt thật kém, sợ hết hồn, vội vàng tiến lên đở lấy Vệ Tịch Nhan.
"Chúng ta đi." Vệ Tịch Nhan bắt được cánh tay Mạt quản gia, chống đở để thân thể không ngã xuống.
"Vũ Hiên. . . ?"
"Không cần phải để ý đến nàng!" Vệ Tịch Nhan trả lời rất kích động, một cái tay khác chậm rãi để lên ngực, muốn khắc chế loại cảm giác khiến lòng nổi điên chua xót cùng đau đớn.
Thời khắc cửa thang máy gần khép lại, có một cánh tay đưa vào, Vệ Tịch Nhan lạnh lùng nhìn Tạ Vũ Hiên một thân áo quần xốc xếch, ngay cả Mạt quản gia cũng không thể tin há to miệng, tạo hình này, bộ dáng bối rối này, chẳng lẽ tiểu quỷ này thật sự làm chuyện gì xấu, sau đó sự việc đã bại lộ, bị bắt tại trận?
Tạ tiểu quỷ kiên trì vào thang máy, trời rất lạnh, cho dù trong khách sạn có lò sưởi, nhưng với một thân áo choàng tắm, chân không, Tạ Vũ Hiên vẫn không khỏi lạnh run lên. Muốn nói chút gì đó cũng không thốt ra lời. Mạt quản gia nhìn cũng nhíu mày, ăn mặc như vậy mà ra ngoài, muốn cởi áo khoác cho Tạ Vũ Hiên, lại ngại Vệ Tịch Nhan, không dám làm gì.
Không khí xung quanh Vệ Tịch Nhan càng ngày càng lạnh, hoàn toàn dọa hai người bên cạnh, cửa thang máy mở, Vệ Tịch Nhan trực tiếp đi nhanh ra ngoài.
Ánh mắt mập mờ cũng quỷ dị của những người xung quanh khiến Tạ tiểu quỷ vô cũng quẫn bách.
"Đi xuống." Vệ Tịch Nhan mặt lạnh, ra lệnh cho Tạ tiểu quỷ.
"Nhan, Nhan Nhan. . ." Tạ tiểu quỷ đau khổ, vẻ mặt cún con, mười phần giống con cún sắp bị chủ bỏ rơi.
"Xuống xe." Vệ Tịch Nhan lần nữa cường điệu, thật sự không dư thừa tính nhẫn nại ứng phó nàng, hai chữ này cũng là thật vất vả kiềm chế tức giận mới thốt ra tới, nàng nghĩ mình không muốn thấy người này một thời gian dài.
"Nhan Nhan, buổi tối. . ." Chỉ là một hiểu lầm. . .
"Đừng nói nữa! Chuyện của cậu không cần giải thích với mình làm gì, sau này mình cũng sẽ không xen vào nữa!" Vệ Tịch Nhan xanh mặt. Nhìn ngoài cửa sổ, không muốn lộ vẻ yếu ớt trước người này, không thể làm gì khác hơn kiềm chế nước mắt.
Tạ tiểu quỷ chẳng quan tâm Mạt quản gia ngồi bên cạnh xem kịch vui, cầm tay Vệ Tịch Nhan, "Cậu hiểu lầm, chúng ta không có gì. . ." Nghe mình giải thích có được không?
"Đừng đụng mình!" Vệ Tịch Nhan dùng sức hất tay Tạ tiểu quỷ, đỏ mắt quát.
Mạt quản gia thấy tiểu thư nhà mình luôn luôn tĩnh táo nhưng lại phát hỏa, thở dài, sau đó nói với tài xế: "Trở về trường học!" Cũng không thể ở trên xe cả đêm!
Đến lầu dưới ký túc xá, đợi Tạ tiểu quỷ xuống xe, Vệ Tịch Nhan lại nói với tài xế: "Chúng ta về nhà."
Tối nay Nhan Nhan không ngủ ở ký túc xá? Vậy làm sao giải thích? Tạ tiểu quỷ vội vàng chui trở về trong xe, đóng cửa xe, chỉ sợ bị Vệ Tịch Nhan bỏ lại."Nhan Nhan, theo mình trở về ký túc xá, mình nhất định sẽ hảo hảo giải thích. . ."
"Không cần." Vệ Tịch Nhan mặt lạnh giống như khối băng, không có một chút dấu hiệu hòa tan.
Tạ tiểu quỷ khẽ cắn răng, ủy khuất, nói nhanh nên cũng mất đi tính mạch lạc, "Mình đã nói giữa mình và cô ta không có gì cả a! Ngô Lâm uống rượu say nên nôn lên người mình, sau đó đi khách sạn tắm giặt. . ."
"Muốn tắm sao không về ký túc xá? Quán bar cách trường học rất xa hả? Tại sao lại đi khách sạn? Căn bản là cậu có ý đồ!" Vệ Tịch Nhan không khắc chế được quát Tạ tiểu quỷ. Bởi vì nàng không biết mình giờ phút này trừ lớn tiếng phát tiết, còn có thể làm gì?
"Mình không có! Mình cảm thấy quá khó chịu, hơn nữa cậu thích sạch sẽ, mình không muốn cậu khó chịu!" Tạ tiểu quỷ vội vả giải thích, mặc dù quá trình có chút ám muội, nhưng rất rất trung thực !
"Vậy tại sao tắm rửa xong còn ở lại? Tại sao tắm rửa xong lại lên giường nằm. . ." Giật mình đến hai người khác trong xe, lòng Vệ Tịch Nhan tràn đầy phẫn uất.
"Mình. . ." Tạ tiểu quỷ không phản bác được, nàng chỉ đơn thuần để cho Ngô Lâm đem áo quần của mình giặt, xong hong khô trở lại ký túc xá, chẳng qua tự nhiên Ngô Lâm làm những hành động như vậy, kể ra càng thêm tội.
"Trước cậu theo mình lên phòng đã. . ." Tạ tiểu quỷ đưa tay muốn dắt tay Vệ Tịch Nhan lại bị hất ra, "Cậu định ở trong xe cả đêm sao? Cho dù giận dỗi cũng không thể để Mạt quản gia phụng bồi, bọn họ cũng cần nghỉ ngơi !"
Mạt quản gia vừa nghe, vội vàng nói, "Tiểu thư, không quan hệ, hai người cứ nói chuyện, không cần để ý đến tôi. . ."
Tạ tiểu quỷ hung hăng trừng mắt hắn một cái,rõ rang người này quá rảnh, cái gì cũng muốn nghe! Vệ Tịch Nhan nắm chặt quả đấm, xuống xe "Rầm" một tiếng đóng sầm cửa xe, người trong xe giật nảy mình, hai mặt nhìn nhau, Tạ tiểu quỷ vội vàng xuống xe kiên định thân thể theo đuôi Vệ Tịch Nhan về phòng.
Cho đến lúc vào phòng, tảng đá lớn trong lòng Tạ tiểu quỷ mới rơi xuống, cuối cùng cũng không còn người nào, có thể giải thích!
"Nhan Nhan, mình nghĩ tắm rửa xong đem áo quần chuẩn bị sạch sẻ để trở lại, nhưng là. . ."
Còn chưa nói hết, lại là "Rầm" một tiếng, cửa phòng ngủ cách mũi Tạ tiểu quỷ 5cm. Tạ tiểu quỷ thật khóc không ra nước mắt!
Hiện tại Nhan Nhan đang nổi nóng, nói gì cũng nghe không vào, không bằng đợi ngày mai sao! Đợi ngày mai nàng bớt giận, giải thích hiệu quả hơn! Tạ tiểu quỷ thầm nghĩ. Chẳng qua nàng không biết, có đôi khi hiểu lầm nhưng chưa làm sang tỏ, sẽ giống như như vết dầu loang càng lăn càng lớn. . .
Tạ tiểu quỷ đi tới phòng khách, nhìn chằm chằm ghế salon, phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, vẻ mặt đưa đám trở về gõ cửa phòng ngủ, "Nhan Nhan. . . Có thể đem gối chăn cho mình không. . ."
Vệ Tịch Nhan núp trong chăn, tâm đau nhói, nước mắt không khống chế chảy ra. Cố gắng xua đuổi cảnh tượng kia, nhưng cảnh tượng kia giống như khắc vào trong đầu óc, hình ảnh rõ ràng như vậy, làm cho mình đau đến tâm can! Nàng tin Tạ Vũ Hiên, nhưng không tin Ngô Lâm, muốn nghe Tạ Vũ Hiên giải thích, nhưng lại không có dũng khí! Ngô Lâm trắng trợn câu dẫn như vậy khiến cho Vệ Tịch Nhan sinh ra mãnh liệt cảm giác nguy cơ.
"Nhan Nhan, mở cửa. . ." Tạ tiểu quỷ cảm giác mình tối nay thật bi kịch.
Giờ phút này, người Vệ Tịch Nhan không muốn nhìn thấy nhất chính là Tạ Vũ Hiên, không muốn nghe nhất là giọng nói Tạ Vũ Hiên, hết lần này tới lần khác người đó vẫn gõ cửa làm ồn, Vệ Tịch Nhan càng thêm tức giận! Cầm khăn giấy lau nước mắt trên mặt, phẫn hận bước xuống giường mở cửa.
Tạ tiểu quỷ đang chuẩn bị buông tha, trở về ghế salon chấp nhận ngủ cả đêm, không nghĩ tới thế nhưng cửa mở ra. Nhìn mắt Vệ Tịch Nhan rõ ràng hồng hồng, Tạ tiểu quỷ ngây ngẩn cả người, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng thấy Nhan Nhan khóc, hiển nhiên giờ khắc này rất... !
"Nhan Nhan, cậu khóc?" Không thể không nói Tạ Vũ Hiên là kẻ lỗ mãng, thời điểm như vậy mà còn hỏi, hoàn toàn không nghĩ tới lòng kiêu hãnh của Vệ Tịch Nhan.
Vệ Tịch Nhan lạnh lung nhìn Tạ tiểu quỷ, Tạ tiểu quỷ cảm thấy, tựa hồ hiện tại ở ngoài phòng còn đỡ lạnh hơn, mới vừa rồi chẳng qua là nổi da gà, mà hiện tại cảm giác toàn thân lại đang phát run!
"Nhan, Nhan Nhan. . ." Tạ tiểu quỷ mở miệng, Nhan Nhan hiện tại thật đáng sợ, rất giống ánh mắt của người xa lạ.
Vệ Tịch Nhan chỉ là lạnh lùng nhìn nàng, thái độ hoàn toàn không hòa hoãn.
"Trên ghế salon không có chăn đắp. . ." Tạ tiểu quỷ run run nói.
Vệ Tịch Nhan xoay người, Tạ tiểu quỷ vui mừng cho là Vệ Tịch Nhan lấy chăn cho nàng, kết quả Vệ Tịch Nhan đi vào bên trong hai bước, Tạ tiểu quỷ cũng đi vào bên trong hai bước, sau đó lại một lần trơ mắt nhìn cửa phòng ngủ cách chóp mũi mình 4cm.
Tạ tiểu quỷ ngẩng đầu nhìn trần nhà, sau đó nhận mệnh cúi đầu, đi đến ghế salon.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top