Chương 42
Lúc sau Vệ Tịch Nhan trở lại ký túc xá đã mười giờ rồi, đối mặt một phòng trống rỗng, không khỏi cảm thấy có điểm mất mác. Vệ Tịch Nhan tắm đi một thân mệt mỏi, nằm ở trên giường xem sách, thỉnh thoảng xem đồng hồ đeo tay. Qua nửa giờ nữa cửa chính ký túc xá sẽ đóng, Vệ Tịch Nhan lấy điện thoại di động ra, chọn số điện thoại của Tạ tiểu quỷ, gọi...
"Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau!"
Liên tục gọi nhiều lần, vẫn không ai bắt máy, Vệ Tịch Nhan cau mày, tiểu quỷ này đi đâu chơi mà không nghe điện thoại? Cảm thấy không yên lòng, hẳn là nên gọi cho Mạt quản gia!
"Tiểu thư!"
"Mạt quản gia, chú biết Vũ Hiên đi đâu không?"
Mạt quản gia mở Laptop ra, dùng GPS tìm vị trí điện thoại di động của Tạ tiểu quỷ.
"Tiểu thư, tìm được rồi, điện thoại di động nằm ở một quán bar tên 'Frankl'."
"Quán bar? Chú chắc chứ?" Tiểu quỷ rõ ràng đã đáp ứng mình không đi uống rượu nữa, thừa dịp mình ra ngoài, len lén chạy đi quán bar, chơi trễ như vậy còn chưa về, lần này tuyệt không dễ tha cho nàng!
"Vâng, tiểu thư."
"Hiện tại chú cho xe đến đây, cháu muốn đi xem xem."
"Tiểu thư, hay là mình tôi đi được rồi, cũng đã trễ thế này, hơn nữa quán bar là nơi hỗn tạp , tiểu thư không nên đến!" Trong lòng Mạt quản gia lặng lẽ cầu nguyện cho Tạ tiểu quỷ, ngăn không được cũng đừng trách ta, tiểu quỷ ngươi tự cầu phúc nha!
"Không sao, cháu chờ chú ở dưới lầu."
"Vâng."
Vệ Tịch Nhan đổi áo quần, xuống lầu dưới nói vài câu với cô nhân viên quản lí, thấy tài xế lái xe đã tới. Mạt quản gia bước xuống từ ghế lái phụ, sau đó mở cửa cho Vệ Tịch Nhan ngồi vào.
"Tiểu thư, bên ngoài hơi lạnh, khoác áo choàng lên đi!"
"Vâng, cám ơn!"
Quán bar "Frankl" là quán của một người ngoại thương tư nhân mới mở, vị trí kín đáo nhưng rất gần trường học. Vệ Tịch Nhan một bước vào quán liền bị một đám người bao vây, có huýt gió, có hút thuốc. Trong quán âm hưởng đinh tai nhứt óc, Vệ Tịch Nhan khó chịu nhíu chân mày, Mạt quản gia cùng tài xế vất vả tách đám người ra, đi đến bên cạnh Vệ Tịch Nhan, Mạt quản gia hối hận a, biết thế mang thật nhiều người theo, trong quán rượu đèn đóm mờ mờ ảo ảo, không nhận thức ai ra ai, vạn nhất tiểu thư bị người ta dở trò, biết tìm người nào a!
"Tiểu thư, chi bằng cháu lên xe ngồi chờ, tôi tìm được sẽ gọi!"
Vệ Tịch Nhan nhìn xung quanh một đám hỗn loạn, miễn cưỡng gật đầu, tùy tài xế hộ tống ra khỏi cửa quán bar, ngồi trong xe lẳng lặng đợi chờ.
"Tiểu thư, thấy Mạt quản gia ra, nhưng hình như không có Tạ tiểu thư!" Tài xế lên tiếng.
Mạt quản gia lên xe, lấy điện thoại của Tạ tiểu quỷ đưa cho Vệ Tịch Nhan, "Tôi hỏi bồi bàn, họ nói bọn họ đi từ hai tiếng trước rồi!"
"Bọn họ?" Vệ Tịch Nhan biết Tạ tiểu quỷ sẽ không tới quán rượu một mình, mấu chốt chính là người còn lại rốt cuộc là nam hay nữ?
"Nói là hai cô gái."
Vậy nhất định là Ngô Lâm, Vệ Tịch Nhan chắc chắc thầm nghĩ. Lúc nãy mới nghe vài chuyện của Ngô Lâm từ miệng Hồ Phi, không nghĩ tới nàng nhanh dính Tạ tiểu quỷ như vậy, Vệ Tịch Nhan cười khổ.
"Tiểu thư, có muốn tôi hỏi A Hữu không?" Mạt Hữu Đồng là cháu của Mạt quản gia, là nhân viên tình báo của Vệ gia (Nhà họ Vệ)* làm việc ở thành phố này, có thể nói cả thành phố này nằm trong lòng bàn tay của hắn, tìm người đối với hắn mà nói là quá dễ.
Vệ Tịch Nhan gật đầu, mở điện thoại của Tạ tiểu quỷ ra, tìm nhật kí cuộc gọi, không phải Vương Bằng thì là Ngô Lâm, cơ hồ mỗi ngày đều trò chuyện, không ngờ hai người kia thân thuộc như vậy!
Mạt quản gia nói chuyện với Mạt Hữu Đồng, giải thích tình huống đại khái, nói tài xế dừng xe ở ven đường, sự yên lặng ban đêm hoàn toàn đối lập với tiếng huyên náo trong quán bar lúc nãy, Mạt quản gia hạ cửa kính, hít thở không khí ban đêm.
Rõ ràng trực tiếp dùng điện thoại của Tạ tiểu quỷ gọi cho Ngô lâm là có thể biết vị trí cụ thể, nhưng Vệ Tịch Nhan cố chấp không gọi, nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng chờ đợi Mạt Hữu Đồng gọi lại.
"Uy! A?" Vẻ mặt của Mạt quản gia thoáng hoảng sợ, "Cháu có lầm không?"
"..."
"Ừ, biết rồi." Cúp điện thoại, nhẹ nhàng nói địa chỉ cho tài xế, Mạt quản gia lần nữa dựa trở về ghế, móc khăn tay ra lau mồ hôi lạnh, len lén liếc Vệ Tịch Nhan một cái, Mạt quản gia từ từ tiêu hóa tin tức ngoài ý muốn, tiểu quỷ này thật to gan, dám mang theo nữ sinh xinh đẹp đi thuê phòng!
"Sao vậy?" Vệ Tịch Nhan thắc mắc, phản ứng của Mạt quản gia quá lạ.
"Không có gì! Tiểu thư, cháu có muốn về trước không? Ngày mai còn phải đi học, chuyện của Hội Học Sinh bận rộn như vậy, cháu phải nghỉ ngơi nhiều mới được, Tạ tiểu thư giao cho tôi là được rồi!" Mạt quản gia tận lực muốn bao che Tạ tiểu quỷ!
"Không cần, cũng đã ra ngoài rồi." Vệ Tịch Nhan lãnh đạm trả lời, có điểm không yên lòng, tựa hồ luôn luôn có loại dự cảm bất thường, hiện tại ngay cả Mạt quản gia cũng liên tục ngăn cản, rốt cuộc xảy ra chuyện gì đây?
"Ách. . ."
"Tiểu thư, đến. . ." Mạt quản gia mở cửa xe đứng ở một bên, tiểu quỷ, là phúc không phải là họa, là họa ngươi tránh không khỏi a!
"Nơi này?" Vệ Tịch Nhan nhíu mày, tòa nhà này là, đây là. . . Khách sạn?
"A Hữu nói ở chỗ này. . . Cũng có thể hắn nhầm lẫn, hay tôi gọi hỏi lại?"
Vệ Tịch Nhan xoay người nhìn Mạt quản gia, mặt chìm xuống, "Dẫn đường."
Mạt quản gia cảm giác chân cũng mềm nhũn, ai nói tiểu thư tính tình ôn hòa, hiện tại thật sự dọa người!
"Vâng . . ."
"Xin chào, xin hỏi ngài cần gì?" Cô tiếp tân hỏi.
"Xin hỏi có người nào tên Tạ Vũ Hiên vào thuê không?" Mạt quản gia nhìn Vệ Tịch Nhan mặt âm trầm, trong lòng bồn chồn.
"Xin chờ một chút."
"Không có người này!"
Mạt quản gia thở phào nhẹ nhõm cám ơn trời đất, Vệ Tịch Nhan lại hỏi: "Vậy còn Ngô Lâm?"
"Có, tôi nhớ, hai cô gái có đúng hay không?"
"Đúng."
"Các nàng ở phòng 1545, xin đi theo tôi!"
Đi thang máy lên tầng 4, Vệ Tịch Nhan do dự, "Xin lỗi, có thể cho tôi mượn chìa khóa dự bị không? Tôi muốn đi một mình."
"Cái này không thể được, đây là tư ẩn của khách hàng, chúng tôi không dám tự tiện làm chủ!" Tiếp tân lập tức cự tuyệt!
Vệ Tịch Nhan liếc Mạt quản gia một cái, Mạt quản gia lập tức hiểu, bước đến rì rầm bên tai tiếp tân vài câu, chìa khóa lập tức giao ra.
"Tiểu thư, đây là chìa khóa của phòng đó." Mạt quản gia đưa chìa khóa cho Vệ Tịch Nhan.
Vệ Tịch Nhan nhận lấy chìa khóa, trong lòng nặng trịch, Tạ Vũ Hiên, ngươi tốt nhất không nên làm ra chuyện gì ám muội!
"Tiểu thư, hay tôi đưa tiểu thư đi! Một mình tiểu thư tôi sợ không an toàn. . ." Mạt quản gia có chút lo lắng, sắc mặt của Vệ Tịch Nhan từ khi bước vào khách sạn này rất khó coi.
"Không cần, chú chờ ở chỗ này." Vệ Tịch Nhan nâng cao dũng khí, tay phải nắm thật chặc chìa khóa.
1535, 1537, 1539, 1541, 1543. . .
Vệ Tịch Nhan đứng trước cửa phòng 1545, trong lòng càng mãnh liệt lo sợ, mở sao? Vạn nhất bên trong không phải các nàng, vạn nhất Tạ tiểu quỷ đã trở về ký túc xá, bên trong chỉ có Ngô lâm, vạn nhất...
Vô số ý nghĩ, nhìn tận mắt mới là tốt nhất, Vệ Tịch Nhan cắm chìa khóa vào, sau đó nhẹ nhàng xoay tay cầm, đi vào. . .
Tạ tiểu quỷ nghe thấy ấm thanh tay cầm chuyển động, mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe được, căng thẳng, lập tức dùng chăn đắp lên nửa thân trần của Ngô Lâm, sau đó ngẩng đầu nhìn cửa.
Giờ khắc này, Vệ Tịch Nhan ngây người, Ngô Lâm ngây người, Tạ Vũ hiên cũng ngây người. . .
Trong nháy mắt đó, Vệ Tịch Nhan tựa hồ thấy bả vai bóng loáng của Ngô Lâm, thấy Tạ Vũ Hiên khẩn trương chột dạ dùng chăn phủ thân thể của nàng, ôm vào trong ngực, còn có Tạ Vũ Hiên mặc áo choàng tắm xốc xếch hở cả ngực . . .
Vệ Tịch Nhan cảm thấy đầu óc trống rỗng, cả người vô lực. Vệ Tịch Nhan tựa vào tường, thật sư choáng váng, tim đau nhói. Hai nữ sinh làm như vậy là rất bình thường, Vệ Tịch Nhan bắt buộc mình tỉnh táo lại, nhưng không thể, càng muốn ngừng càng khó chịu.
Tạ tiểu quỷ thấy sắc mặt Vệ Tịch Nhan trắng bệch như tờ giấy, sợ hết hồn, không kịp sửa sang vạt áo xốc xếch, vội vàng đẩy Ngô Lâm ra, xuống giường chạy đến Vệ Tịch Nhan.
"Nhan Nhan, cậu. . ." Thế nào lại ở đây?
Hoàn toàn đại não chưa xử lý, Vệ Tịch Nhan giơ tay cho Tạ tiểu quỷ một bạt tai. Ngô Lâm còn chưa lấy lại tinh thần, bị động tác này hù đến ngồi dậy, có điểm đau lòng, có tự trách, là mình đùa quá trớn, nhìn má Tạ tiểu quỷ bị đánh hồng hồng, tâm đau, lại còn kinh ngạc, Vệ Tịch Nhan luôn luôn tĩnh táo đây sao!
Ngô Lâm ngồi dậy, chăn trượt xuống hông của nàng, bại lộ da thịt càng thêm đau nhói mắt của Vệ Tịch Nhan, Vệ Tịch Nhan nắm chặt quả đấm, móng tay găm vào da thịt, giận đến toàn thân không khống chế run lên, hít sâu mấy hơi.
Tạ tiểu quỷ phục hồi tinh thần lại, xoa bên má bị đánh, "Nhan Nhan, mình. . ." Thoáng cái không biết nói gì, hoàn toàn không có ý thức được sẽ tạo thành bao nhiêu hiểu lầm!
Vệ Tịch Nhan kiềm chế lửa giận muốn nghe Tạ tiểu quỷ giải thích, tuy nhiên thấy nàng ấp a ấp úng, mất hi vọng, đỏ mắt run rẩy châm chọc nói: "Thật xin lỗi, tôi quấy rầy các người, các người cứ tiếp tục!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top