Chương 23

Ngô Lâm thấy Tạ tiểu quỷ muốn bỏ rơi mình, giận đạp mạnh chân dưới đất, những cũng không thể làm gì được, người này chẳng có một chút cảm thông nào! Dù sao người ta thiếu chút nữa bị QJ(Cưỡng gian), nếu như người bình thường, chắc hẳn phải ôm vào trong ngực hảo hảo an ủi! Mặc dù nàng cứu mình, nhưng cảm giác giống như không tình nguyện? Hình như là trên đường bắt gặp bất đắc dĩ mới nhân tiện cứu, thật ra thì hoàn toàn không muốn cứu?

Ngô Lâm dứt khoát đuổi theo, kéo tay áo Tạ tiểu quỷ.

"Cậu không thể đi!"

"Tại sao?"

Tạ tiểu quỷ lập tức hỏi, không che dấu chút nào, ghét bỏ vỗ mấy cái vào nơi người trước mắt này mới chạm vào. Động tác này làm Ngô Lâm tự ái, thử nghĩ xem mình ở trường học là đại mỹ nữ, người theo đuổi xếp hàng dài, người trước đi, người sau tiến đến, từng đợt sóng nối tiếp nhau, chưa có ai đãi ngộ với mình như thế này!.

"Cậu . . ."

Ngô Lâm chỉ vào Tạ tiểu quỷ, vẻ mặt xanh mét, nổi giận nói không ra lời.

"Tôi làm sao? Cô xem lại mình đi, bẩn muốn chết."

Tạ tiểu quỷ nói xong lại muốn đi, Ngô Lâm lại đuổi theo, giữ vững một khoảng cách với Tạ tiểu quỷ.

"Uy, cô rốt cuộc muốn sao?" Tạ tiểu quỷ phiền não, cứu cũng cứu rồi, hiện tại không còn nguy hiểm, còn đi theo mình làm gì a?

"Cậu không có lương tâm a!" Ngô Lâm mắng nàng một cái, chỉ chỉ trên người mình, "Tôi như vậy làm sao về nhà a!"

Tạ tiểu quỷ tiến hành quét toàn thân đối phương, kết quả vẫn không hiểu, rốt cuộc liên quan đến mình sao?

"Cậu phải đưa tôi đi mua áo quần, tôi mới có thể về nhà, còn có, tiền tôi đã mất, hiện tại không có tiền!" Ngô Lâm nói một hơi nói xong, không chút nào xấu hổ, đủ hiểu chưa!

"Cô tự mình giải quyết, OK?" Tạ tiểu quỷ hối hận xen vào việc của người khác, cứu người thật phiền toái!

"NO!"

Ngô Lâm kiên định phun ra từ này, hiện tại mình chỉ có thể dựa vào người này, mặc dù nàng thoạt nhìn không nhiệt tình! Ngô Lâm chạy đến kéo Tạ tiểu quỷ đi, Tạ tiểu quỷ bình tĩnh tránh, nhanh chóng nhảy qua một bên.

"Tôi không có thời gian cùng cô chơi, tôi phải về nhà!" Nói xong nhanh chân bỏ chạy, nàng vốn không phải là quân tử, cũng không phải người nhân hậu, càng sẽ không đối một nữ nhân lần đầu gặp mặt đãi ngộ tốt!

"Uy, cậu. . ."

Thanh âm càng ngày càng xa, lúc này Tạ tiểu quỷ mới lấy điện thoại di động ra, nhìn, 23: 59! Ngất, làm sao trễ thế này, vội vàng gọi điện thoại cho tài xế, để cho hắn tới đón mình về nhà.

"Cậu, cậu, tên khốn này!" Cuối cùng cũng đuổi kịp, Ngô Lâm thở hổn hển nắm cổ áo Tạ tiểu quỷ.

Tạ tiểu quỷ sửng sốt, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nữ nhân chỉ có mặt và tay sạch sẽ này, vốn là ngồi chồm hổm ở nơi này để cho tài xế dễ dàng tìm được, tại sao lại đụng phải nữ nhân âm hồn bất tán này? Tạ tiểu quỷ muốn khóc a, nữ nhân này quả thực còn vô lại hơn mình!

Ngô Lâm vốn là có chút bất an, nhìn vẻ mặt Tạ tiểu quỷ hận không thể chạy trốn, lại cảm thấy rất dễ thương, không khỏi thả mềm âm thanh, nghe giống như làm nũng.

"Sợ cái gì nha, tôi sẽ không ăn cậu!"

"Ai, cô tha cho tôi đi, tôi thực sự phải về nhà, nhà tôi có gác cổng !"

"Cùng lắm thì tỷ tỷ dẫn cậu đi khách sạn ở một đêm!"

"Gì?" Tạ tiểu quỷ mở to hai mắt nhìn, hai nàng một chút cũng không quen a!

"Cậu tên là gì đây?"

"Người vô danh."

Ngô Lâm níu lấy lỗ tai Tạ tiểu quỷ, dùng sức xoay tròn 45 độ, "Nói!"

"Tạ Vũ Hiên." Tạ tiểu quỷ xoa xoa lỗ tai, sau đó vừa bước lui 5 bước.

Ngô Lâm cũng không thèm để ý, tiếp tục hỏi.

"Còn đang đi học?"

"Ừ." Tạ tiểu quỷ nhìn nàng không động thủ nữa, ngồi chồm hổm xuống, tài xế a, ngươi làm sao còn chưa tới a!

"Cái gì trường học?"

"Quan Đỉnh."

Mắt Ngô Lâm sáng, "Tôi cũng vậy, nhưng tại sao lại chưa từng thấy cậu?"

"Mới vừa vào."

"Trường cấp 3 năm đầu?" Khó trách!

"Ừ."

"Tiểu quỷ, gọi học tỷ!"

"Không muốn."

"Tại sao?"

"Không quen."

"Hàn huyên một chút sẽ quen!"

"Không muốn."

"Làm quen thêm bằng hữu còn không vui a?"

"Không muốn cùng cô làm bằng hữu."

"Tại sao?"

"Phiền toái."

"Tôi nào có phiền toái!"

"Cô thật phiền toái."

Ngô Lâm chán nản, căm giận đá chân Tạ tiểu quỷ, "Tiểu quỷ, cậu rất không lễ phép a!"

"Đôi khi." Tạ tiểu quỷ xoa bóp chân, một chút cũng không đau!

"Tôi nghĩ cậu thật kiêu ngạo!"

"Thế thì thế nào?"

"Không có như thế nào, làm cho tôi hận đến nghiến răng!" Giống như hiện tại!

"Nha." Không nằm trong phạm vi suy nghĩ của mình, suy nghĩ này suy nghĩ kia, hẳn là mệt mỏi a!

"Tôi hỏi cậu một câu a ?"

"Ừ."

"Nói, ngươi đến cùng có phải là T(Tomboy) không?"

"Đây là cái gì?"

"..."

Nếu như trước mặt có tường, Ngô Lâm nhất định sẽ không chút do dự mà đụng vào, người này là ai a? Thật không biết làm sao có thể sống đến hiện tại, không hỏi chi chuyện nhân gian, ngay cả kiến thức cơ bản cũng không biết!

"Cậu thích nữ sinh sao?"

Mặt Tạ tiểu quỷ liền đỏ, bất khả tư nghị(không thể nào ngờ đc) nhìn Ngô Lâm, làm sao nàng biết?

Ha ha!"Cậu hẳn là T? Nhìn khí chất người này, hẳn là nữ sinh rất thích?"

"T là cái gì?"

"Mồ hôi, tỷ tỷ giải thích cho cậu, nếu như hai nữ nhân ở chung một chỗ, người chủ động hoặc giống con trai bảo là T, người còn lại bảo là P, nếu như chẳng phân biệt thì bảo là H!"

Tạ tiểu quỷ hoàn toàn hồ đồ, cái có cái này sao? Hai nữ thích nhau là bình thường sao? Vậy mình cũng có thể thích Nhan Nhan rồi?

"Cậu nhất định chưa đi nơi này, tỷ tỷ dẫn cậu đi xem một chút!"

"Nơi nào?"

"Chính là quầy rượu a, nhưng bên trong là người như chúng ta!"

"Cô cũng thích nữ sinh?"

"Đúng vậy a, làm sao, không được sao?"

"Không có, không có chuyện gì. . ."

"Tiểu quỷ, rãnh rỗi, theo kịp thời đại, không nên ở trong thế giới của mình!" Ngô Lâm sờ sờ đầu Tạ tiểu quỷ, cho rằng nàng là một kẻ quái đản, không nghĩ tới thuần khiết như vậy!

"Nhà tôi không có Computer."

"Nhà cậu rất nghèo sao?" Nhìn không ra a, nghèo làm sao nuôi được người có khí chất này? Mặc áo quần cũng là hàng hiệu a!

"Không nghèo!"

"Vậy sao ba mẹ cậu không mua Computer cho cậu? Hiện tại người nào cũng dùng Computer a!"

"Ừ, tôi về nhà hỏi."

Lúc này một chiếc xe màu đen dừng lại ở bên cạnh, người từ trên xe đi xuống cắt đứt đối thoại của 2 người.

"Tiểu thư, ngài đợi lâu."

Tạ tiểu quỷ nhìn tài xế, xoay qua nhìn Ngô Lâm đang kinh ngạc, đứng lên, "Tôi phải đi."

"Ừ. . ." Quả nhiên là người nhà có tiền, không cùng thế giới với mình!

"Cái này cho cô." Tạ tiểu quỷ từ trong bọc móc ra ví tiền, đem mấy tấm màu hồng bên trong đưa hết cho Ngô Lâm, "Mua quần áo cho cô."

Ngô lâm ngơ ngác nhìn nàng, Tạ tiểu quỷ nhìn nàng không có ý nhận tiền, không nhịn được nhét vào trong tay nàng, sau đó lên xe, tài xế khởi động xe, hướng biệt thự Tạ gia đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #haihuoc