Chương 6: Litha (3)

Những món quà
Một việc lớn cần làm được thực hiện vào sáng hôm sau về việc ai đã tổ chức bữa tiệc đó. Những sư phụ khác chưa được thông báo về đám cháy ở Litha đã bối rối khi họ nhìn thấy những gì của bữa tiệc. Khi Stephen nghe nói rằng ai đã tổ chức bữa tiệc đó thì anh đang gặp rắc rối lớn với việc bạn không biết tốt hơn là mời các linh hồn mạnh mẽ trong khu vực  bạn đang đến để nhận được vòng đeo của bạn bị tịch thu. Anh ta mong đợi nhìn thấy thùng rác trong sân hay một cái gì đó. Tuy nhiên, khi anh ấy nhìn cái sân, anh dừng lại và nhìn chằm chằm cùng với tất cả các học sinh khác. Bây giờ, bình thường khi một nhóm lớn đã tham gia, nó sẽ rất khó để biết thủ phạm ngay lập tức, nhưng may mắn cho các bậc thầy của Kamar Taj, các linh hồn đó đã được mời đến và tặng một đống quà lớn trong sân.
Đống quà trông giống như một núi nhỏ gồm các gói nhiều màu, tất cả đều được gắn thiệp gửi đến Hazel Grace.
Bản thân Hazel cũng kinh ngạc trước những món quà của mình,  sau đó là sợ hãi và lo lắng khi thấy cách những bậc thầy phù thủy đi vòng quanh đống đồ với một thái độ rõ ràng là cảnh giác và gần như thù địch. Ngay khi họ nhìn thấy cô ấy, sư phụ Junzo tiến đến gần cô với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Ý nghĩa của điều này là gì?" anh ta hỏi Hazel.
"Ý nghĩa của cái gì?" mắt cô đảo quanh sân một cách điên cuồng, như thể những món quà không có gì khác thường. "Tôi...có thể đã có một vài người bạn."
"Vì vậy, cô phải chịu trách nhiệm về sự vi phạm vào đêm qua," anh ta cau mày. Anh ta nói chuyện với các sư phụ khác trong sân. "Vứt bỏ những thứ này ngay lập tức. Chúng ta không chứa những thứ này"
"Các người không thể ném chúng đi!" Hazel vòng qua Junzo để đứng giữa anh và những món quà của cô, khuôn mặt nghiêm nghị. Những người ngoài cuộc rất ngạc nhiên khi thấy một phù thủy thiếu kinh nghiệm như cô ấy lại hành động quyết đoán như vậy trước một bậc thầy. "Chờ một chút. Những gói đó là quà tặng cho tôi. Anh không có quyền làm gì với chúng."
"Chủ nghĩa duy vật của cô phải học được các giới hạn," Junzo lập luận. "Chúng tôi không tự đánh giá cao vị thế của mình, và điều này rõ ràng là vượt quá những gì chúng tôi cho phép."
"Nhưng tôi đã không mua những thứ đó. Chúng được để lại cho tôi. Một số trong số chúng là từ những tinh linh mạnh mẽ."
"Đây không phải là cách chúng tôi làm, thưa cô Grace. Cô đã kiêu ngạo đủ lâu rồi; nếu cô không bắt đầu tuân theo các quy tắc ở đây, chúng tôi sẽ ném cô vào tất cả những món đồ lặt vặt của cô."
Cô ấy mím môi và nói rất nhỏ. "Nếu tôi không được chào đón ở đây vì tôi có thể giao tiếp với các linh hồn mà không ràng buộc họ, thì tôi không có hứng thú học ở đây. Và tôi sẽ mang đồ về phòng và dọn dẹp trước khi mặt trời lặn. Cảm ơn anh đã chứa tôi. Xin lỗi vì đã làm phiền."
Cô quay gót và bắt đầu thu thập các gói quà. Những người ở lại sân nhìn chằm chằm vào sự việc xen lẫn kinh ngạc và lo lắng khi họ xử lý những gì đã xảy ra trong những giây phút cuối cùng. Stephen hoang mang theo dõi diễn biến. Lúc đầu, anh ta nghĩ rằng sư phụ Junzo sẽ tấn công cô ấy, nhưng sư phụ biết tốt hơn là phản bội cảm xúc của mình-đặc biệt là sự tức giận-trong tình huống như thế này. Bình tĩnh khi đến gần Hazel, anh quay lưng bước đi, liếc nhìn Strange một cách nghiêm khắc khi anh đi qua. Sau đó, Stephen chuẩn bị rời sân để tham gia lớp học của mình thì một bóng người mới từ phía bên kia lướt vào sân. Stephen do dự; vở kịch vẫn chưa kết thúc.
Cảnh này rõ ràng là một sự kiện mà chính Ancient One đã đến để điều tra tất cả những người này. Stephen nghĩ rằng cô ấy đã sắp đặt mọi thứ đúng đắn vì cô ấy cũng tham gia vào đêm qua. Người phụ nữ mặc áo choàng xanh dừng lại bên cạnh Hazel, người vẫn đang gấp rút thu thập các gói quà.
"Tất cả những thứ này là gì?" cô ấy hỏi. Hazel nhìn chằm chằm vào một vệt kiến nhỏ đang diễu hành trên mặt đất giữa hai chân cô.
"Quà tặng," Hazel đứng thẳng người, đầu bù tóc rối. "Khách để lại chúng cho em, em đoán vậy."
"Ồ," Ancient One nhìn với vẻ mặt khó hiểu. Cô ấy có vẻ không hài lòng lắm, nhưng điều đó cũng không khiến cô ấy bối rối. "Tôi muốn gặp em, ngay sau khi em thu thập xong tất cả những thứ này."
"Vâng."
Khi Ancient One quay lại và tiến lại gần các bậc thầy với phong thái khiến cô ấy trông duyên dáng và có trọng lượng, Hazel cảm thấy như thể tất cả không khí trong phổi của cô ấy đã bị hút hết. Cô chưa bị Ancient One mắng, nhưng cô vẫn có lý do để khiếp sợ. Nói một mình với Ancient One còn kinh khủng hơn là bị khiển trách trước mặt bàn dân thiên hạ.
Tuy nhiên, vào cuối buổi chiều hôm đó, Mordo tìm thấy Ancient One và Hazel trong phòng của Ancient One, mở gói quà và lập danh sách những món quà mà Hazel nhận được.
"Nhìn cái áo choàng đẹp này!" Hazel hét lên khi cô giơ một chiếc áo choàng màu xanh lá lung linh với một con chim được vẽ trên lưng.
"Một chiếc áo choàng quen thuộc của mùa xuân", Ancient One hoài niệm. "Tôi đã không nhìn thấy trong nhiều năm."
"Và hãy nhìn tất cả những thứ này," Hazel mở một gói khác, để lộ những que hương và nón hương màu đất. Ancient One lấy một ít và nâng nó lên gần mũi để ngửi.
"Myhrrr," cô ấy lầm bầm, lúc đầu hoài nghi. "Là máu rồng. Đây là hương tốt."
Sau đó, cô ấy cất nó vào túi của mình, gợi ra một tiếng "hey" nhỏ từ Hazel.
Mordo king ngạc đi vào.
"Cái này là cái gì?" anh ta hỏi, cố gắng làm ra vẻ tôn trọng bất chấp sự bối rối của mình.
"Gì?" Ancient One quay đầu lại. "Anh có mong đợi tôi mua hương mới mọi lúc không? Anh có biết nó sẽ đắt như thế nào không, vì chúng ta không tính học phí những người ở đây?"
"Không, tôi cho là..." Cô ấy lẽ ra phải đang khiển trách Hazel?! Tại sao điều này lại ổn?!  Thứ lỗi cho tôi, Ancient One, nhưng ngài...biết Hazel đã nhận được những thứ này bằng cách phá hủy nơi ở của chúng ta và tổ chức một bữa tiệc không mong muốn vào đêm qua."
"Việc đó không phải là không được phép," Ancient One nhấc một tách trà xanh, bóng loáng từ bàn quà chưa gói. "Anh đã thấy Hazel và tôi đều mời các linh hồn vượt qua kết giới. Tôi đảm bảo với anh, không có tổn hại nào xảy ra cả."
"Không hại gì..." Mordo nhìn đống quà xung quanh phòng.Ancient One nheo mắt trầm ngâm.
Hazel bật dậy. "Tôi sẽ thay đổi vẫn đề này, được chứ?"
Ancient One gật đầu, nhưng Hazel chưa cho một trong hai người có cơ hội phản ứng trước khi cô lao ra khỏi phòng với chiếc áo choàng trên tay.
The Ancient One nhẹ nhàng đặt tách trà xuống.
"Tôi hy vọng anh không quên bản thân mình," cô nhắc nhở Mordo.
Anh cúi đầu. "Tất nhiên là không, Ancient One. Tôi chỉ đơn thuần là...tôi chỉ ước có thể kiểm soát được sức mạnh của Hazel. "
"Anh không cần phải làm như vậy. Cô ấy không vượt quá giới hạn của mình bằng cách mời những linh hồn vô tội vào Kamar Taj. " Giọng cô dịu lại. "Tại sao anh lại quan tâm đến việc kiểm soát cô ấy nhiều như vậy?"
Mordo đã cân nhắc rất kỹ lời nói của mình, nhưng chúng đến quá dễ dàng. Anh ấy đã suy nghĩ về điều này trong vài ngày nay. Tất cả các bậc thầy đã có.
"Hazel thì khác. Cô ấy học khác với những người khác, và cô ấy thực hiện khác với những gì chúng tôi dạy. Cô ấy kiêu ngạo và đầy tham vọng- những điều mà ngài đã thấy ở những người mà ngài đã quay lưng vì những điều đó. Không chỉ vậy, cô ấy còn là một học sinh xuất sắc, và cô ấy biết điều đó. Và nếu cô ấy phát hiện ra rằng ngài không thể cắt đứt hoàn hảo mối quan hệ giữa cô ấy và Khách chính của cô ấy... Tôi sợ cô ấy sẽ quay lưng lại với ngài. Tại sao ngài lại khuyến khích cô ấy làm vậy?"
Cô ấy. Cốt lõi của sự kiêu ngạo của cô ấy chính là sự thận trọng. Đối với tham vọng của cô ấy - học sinh giỏi nào không có động lực để làm tốt hơn? Tuy nhiên, Ancient One không thể nghi ngờ rằng Mordo đang đối mặt với cô về một mối quan tâm rất nghiêm trọng là chính đáng và đáng được    giải thích. Ancient One không thể đánh mất vị trí hiện tại của mình chỉ vì một sự hiểu lầm.
Cô đã mất quá nhiều thời gian để trả lời. Tại sao cô lại khuyến khích Hazel? Nỗi ám ảnh mà cô có khi dạy, bao che Hazel bất chấp lỗi lầm của Hazel là gì? Nó có thực sự quan trọng như vậy không nếu cô lại mất một học sinh khác vào hắc ám? Hazel biết rõ hơn điều đó. Vậy tại sao Ancient One lại đề cập đến khả năng mất cô gái với nỗi sợ hãi và khiếp sợ không thể lay chuyển?
"Hazel Grace... giờ đã biết quá nhiều về phép thuật. Cô ấy có khả năng truyền năng lượng từ những sinh vật rất mạnh mẽ. Tôi muốn khắc chế những điều đó, dạy cho cô ấy khả năng kiểm soát trước khi cô ấy trở nên không thể dạy bảo được. Và nếu tôi dạy mọi học sinh như nhau, tất cả sẽ trở nên cứng nhắc và cũ kỹ. Anh có thực sự đuổi học bất kỳ học sinh nào chỉ vì họ không đáp ứng được mong đợi của mình không?"
"Không" Mordo lắc đầu. "Tôi xin lỗi vì đã nói lung tung. Dù quyết định của ngài là gì, tôi cũng sẽ nghe theo. Tôi chỉ lo lắng cho cô ấy. Cô ấy rất giống Kaecilius, điều đó khiến cô phải giật mình đề phòng."
"Tôi biết điều đó,"Ancient One gật đầu. "Nhưng cô ấy không phải là Kaecilius. Hãy nhớ điều đó, và cô ấy sẽ trở thành một phù thủy tốt."
"Ngài đã thấy trước điều đó?" Mordo hỏi vì anh cần được trấn an. Ancient One liếc nhìn về phía cửa, như thể mong đợi Hazel trở lại.
"Tôi có thể."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top