Chương 6: Thật cao thâm a!
Ngày hôm sau, Trương Vân Nhứ hỏi ý kiến tiểu đồng đội một chút, sau đó ba người liền xuất phát đến hiệu sách lớn nhất trung tâm thành phố: Nhà sách Tân Hoa.
"Hư Hư, cậu thật nghe lời Hứa Họa! Cậu ta bảo cậu mua cái gì cậu liền mua cái đó." Thẩm Tĩnh nhìn chằm chằm Album mới nhất của Châu Kiệt Luân, hai mắt sáng lên: "Mình thà bỏ tiền mua Album mới nhất của Châu ca ca."
"Cắt, có bản lĩnh cậu đừng mua." Lôi Manh không chút lưu tình mắng: "Hứa học phách (học giỏi) giới thiệu sách, mình mới không cự tuyệt." Nói xong Lôi Manh liền ôm vai Trương Vân Nhứ, đem thân hình 1m7 của mình dựa vào thân thể 1m6 của Trương Vân Nhứ, ép nàng vào thang máy.
Thẩm Tĩnh -_-#! Bạn học! Không vạch trần mình cậu sẽ chết sao.
Nữ sinh dạo phố chắc chắn không chỉ đi một chút, sách đương nhiên là rất dễ mua, nhưng Thẩm Tĩnh và Lôi Manh mới không dễ dàng bỏ qua cho Trương Vân Nhứ, kéo nàng đi dạo cả buổi.
Thời điểm trở lại ký túc xá đã là buổi chiều. Trương Vân Nhứ trực tiếp thay áo ngủ, leo lên giường nghỉ ngơi, ngay cả quần áo mới cũng lười xem. Má ơi, dạo phố chính là công việc tiêu hao thể lực nhất trên đời.
Giường bên cạnh, Hứa Họa bị tiếng ồn của các nàng ảnh hưởng. Đôi mày tinh xảo có chút nhăn lại, nàng đóng máy tính, dọn dẹp bàn học nhỏ liền leo xuống giường.
Vẫn còn cao hứng bừng bừng thảo luận quần áo mới, Lôi Manh và Thẩm Tĩnh bỗng thấy Hứa Họa mặt không đổi sắc, trong trẻo nhưng lạnh lùng, nội tâm không khỏi run rẫy.
"Hứa Họa, chúng mình làm ồn cậu sao, thật ngại quá." Thẩm Tĩnh cẩn thận từng li từng tí nói xin lỗi.
Nghe vậy, Hứa Họa chỉ quay đầu, nhìn Thẩm Tĩnh và Lôi Manh không được tự nhiên, liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói: "Các cậu không cần xin lỗi. Ký túc xá không phải nơi học tập, chỉ cần không phải lúc mình nghỉ ngơi, tán gẫu nói chuyện phiếm là quyền của các cậu." Nói xong, nàng liền thu thập vài thứ, mang theo máy tính cùng cặp sách rời đi.
"Hứa Họa, cậu đi đâu vậy?" Trương Vân Nhứ vội vàng hỏi. Ba ba nói bất luận quan hệ tốt hay không, lúc bạn cùng phòng đi ra ngoài đều phải hỏi thăm một chút. Để ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Sao cậu ta phiền quá vậy? Tôi và cậu rất thân sao? Hứa Họa xoay người, không chút cảm tình nhìn thoáng qua Trương Vân Nhứ. Nhưng thấy đối phương đầu đặt lên lan can, bộ dáng đáng thương chờ mong nhìn mình, lòng liền mềm nhũng, ma xui quỷ khiến thế nào lại trả lời. "Tôi đến thư viện."
Lời vừa nói ra, mặt Hứa Họa càng lạnh, không đợi Trương Vân Nhứ trả lời, liền xoay người vội vàng rời đi.
Lôi Manh nhìn theo bóng lưng ưu nhã của nữ thần, sờ cằm nói: "Sao mình lại có cảm giác nữ thần đang chạy trối chết a."
Thẩm Tĩnh: "Cậu sb(stupid) rồi sao? Nữ thần chạy trối chết? Ha ha!"
"Cũng đúng nha." Lôi Manh cũng tự thấy điều này rất không có khả năng: "Chỉ là tính tình nữ thần lãnh đạm, không thích kết giao với người khác. Vì sao vừa rồi mình cảm thấy vẻ mặt nghiêm chỉnh của cậu ấy đặt biệt manh đây?" Nàng trăm nghĩ ngàn hồi vẫn không giải thích được vấn đề này.
"Đại khái... đó là gương mặt nhìn đời của cậu ấy đi?" Trương Vân Nhứ sâu kín trả lời.
Hai người liếc nhau, gật đầu trăm miệng một lời: "Đây là gương mặt nhìn đời a!"
Người lớn lên đẹp mắt, cho dù nổi giận cũng thật dễ nhìn.
——
Sinh viên năm nhất nhập học, trừ huấn luyện quân sự, tiếp theo chính là hoạt động tham gia câu lạc bộ. Lôi Manh và Thẩm Tĩnh sau khi tan học có việc nên đã ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Trương Vân Nhứ và Hứa Họa.
Hứa Họa như trước, vẫn giỏi giang xem thật nhiều sách tiếng Anh, mà Trương Vân Nhứ chỉ có thể vất vã lật Oxford, tra nghĩa từng từ một. Một trang sách, trung bình có một phần năm từ nàng không biết, thật sự là người so với người càng tức chết!
Phiền phức quá! Trương Vân Nhứ bực bội gãi đầu. Sao Hứa Họa đọc sách này nhẹ nhàng như vậy, còn mình xem một từ lại phải tra một từ chứ?
Nàng trộm nhìn Hứa Họa, phát hiện đối phương vẫn yên tĩnh đọc sách. Khuôn mặt tinh xảo trắng nõn dưới ánh sáng ngọn đèn lộ ra nét dịu dàng, càng xem càng đẹp. Trương Vân Nhứ nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, mở miệng hỏi: "Hứa Họa, cậu muốn tham gia câu lạc bộ nào vậy?"
Hứa Họa: "Thời gian của tôi rất ít."
Trương Vân Nhứ: ???
Hứa Họa: "Cho nên tôi sẽ không lãng phí tinh thần vào những chuyện râu ria này."
Trương Vân Nhứ: "... Như vậy a, thế nhưng lên đại học mà không tham gia câu lạc bộ, không phải sẽ rất nhàm chán sao? Hơn nữa, mọi người đều nói câu lạc bộ có thể bồi dưỡng năng lực ứng xử xã hội." Là ảo giác của nàng ư, nàng như thế nào cảm thấy nữ thần vừa khinh thường nhìn mình một cái??
"Cậu nghĩ quá tốt đẹp rồi." Hứa Họa buông sách, ngã về phía sau, cả người đều tựa vào lưng ghế, tóc dài đen nhánh như thác xõa trên ghế, cảnh đẹp ý vui: "Năm nay sinh viên mới vào trường tổng cộng hơn sáu nghìn người, tất cả câu lạc bộ tuyển thành viên chỉ tối đa một nghìn người. Còn lại rất nhiều sinh viên lựa chọn không tham gia câu lạc bộ, điều này cũng đại biểu cuộc sống của họ rất nhàm chán sao?"
Trương Vân Nhứ trả lời: "Đương nhiên không phải."
"Cho nên tham gia hay không tham gia câu lạc bộ kỳ thật không quan trọng." Thanh âm Hứa Họa thanh thúy dễ nghe, chẳng qua là trước sau như một vẫn đều đều, không lên không xuống: "Sau khi cậu tốt nghiệp đi làm, công ty cũng không vì kinh nghiệm ở câu lạc bộ mà so đo ít nhiều. Trái lại, tham gia câu lạc bộ, cậu sẽ phải hoạt động rất nhiều, có nhiều hoạt động thậm chí cần cậu cúp học tham gia, cậu sẽ chọn thế nào đây?"
"Mình..." Nên lựa chọn thế nào? Trương Vân Nhứ khó xử, hồi lâu, nàng ra vẻ thâm trầm đáp: "Nên lựa chọn thế nào? Đó là một vấn đề đáng giá suy nghĩ." Nói xong, còn tự cho là đúng gật gật đầu.
Hứa Họa: "..."
Xem ra nàng đoán sai rồi. Nàng vốn cho rằng chỉ số thông minh của Trương Vân Nhứ so với mình chỉ thấp hơn một chút, hiện tại, ha ha...
Trương Vân Nhứ hiển nhiên không ý thức được nữ thần đang âm thàm khinh bỉ mình, xoắn xuýt hồi lâu vẫn không có câu trả lời, quyết định không suy nghĩ nữa, trực tiếp hỏi đáp án nữ thần: "Hứa Họa."
Có để mình yên được không đây! Hứa Họa áp chế đáy lòng không kiên nhẫn, vừa quay đầu liền thấy một đôi mắt khát khao hiểu biết, nháy mắt có loại cảm giác cả người không được tự nhiên: "Gọi tôi làm gì?"
Thấy Hứa Họa phản ứng, Trương Vân Nhứ nhịn không được nở nụ cười sáng lạn: "Nếu tham gia câu lạc bộ vô dụng, vậy tại sao trường học còn cổ vũ phát triển câu lạc bộ?"
Lần này Hứa Họa không trả lời ngay, mà chỉ nhìn chằm chằm Trương Vân Nhứ, thẳng đến làm da đầu người đối diện run lên, mới thản nhiên nói: "Có sức lao động miễn phí dại gì không sử dụng. Hơn nữa, người nhàm chán còn nhiều mà, tiêu phí tinh lực dư thừa cũng là một loại cống hiến cho hòa bình xã hội."
Trương Vân Nhứ: "...thật cao thâm a!"
"Biết rõ cao thâm là tốt rồi."
Trương Vân Nhứ hiểu rồi, cậu ta là đang trêu chọc mình đây mà -_- Ngay thời điểm nàng im lặng, Hứa Họa lại mở miệng, lần này không phải vô nghĩa, mà là nghiêm chỉnh trả lời.
"Chuyện gì cũng có tính hai mặt, câu lạc bộ tồn tại lâu như vậy, đương nhiên có đạo lý riêng của nó. Tôi không tham gia câu lạc bộ, là vì câu lạc bộ không giúp được nhiều cho tôi, nếu cậu cho rằng tham gia có lợi, cậu có thể lựa chọn tham gia."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top