Chương 26: Nữ thần trở lại
Tất niên đêm 30, nhà nhà đoàn viên, Hứa Họa cũng về nhà mình ăn mừng năm mới.
Ăn cơm tất niên xong, Hứa Thần chọt chọt muội muội nhà mình: "Họa Họa, anh có người bạn thân rất muốn làm quen với em, ý em thế nào?"
"Làm quen dạng gì?"
"Đương nhiên là quan hệ người yêu nha." Muội muội của hắn năm nay đã 19 tuổi, trừ hắn và ba, chưa từng nắm tay người đàn ông nào, A, nếu như xem ông nội và ông ngoại cũng là đàn ông, vậy là nàng tổng cộng chỉ nắm tay có bốn người.
"Em không có hứng thú." Nói xong, Hứa Họa quét mắt nhìn anh trai nhà mình, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Gần đây anh rảnh rỗi lắm phải không, còn có thời gian đi làm bà mối."
Hứa Thần nghẹn lời, liếc mắt nhìn muội muội: "Bây giờ em mới 19 tuổi, không phải 90 a, có cần nghiêm túc vậy không? Phải hưởng thụ thanh xuân, hưởng thụ có biết không!"
Nghe vậy, Hứa Họa giơ tay lên, ngón tay thon dài chỉ điểm một chút: "Hưởng thụ thanh xuân? A, vừa rồi có một người đàn ông tên Lý Vĩ gọi điện cho chị dâu, em chỉ biết nếu bây giờ anh còn không qua, chị dâu sẽ có cơ hội ôn lại kỹ niệm thanh xuân với người thanh mai trúc mã kia rồi."
"Kháo, còn dám thông đồng phụ nữ có chồng, có biết như vậy rất vô đạo đức không." Hứa Thần thầm mắng một tiếng, vội vàng đi tìm lão bà của hắn.
Thấy Hứa Thần rời đi, lúc này Hứa Họa mới lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn trò chuyện nhóm trong phòng 213.
Lôi Manh: Cả nhà, năm mới vui vẻ. Phát lì xì cho các cậu đây, mau tới lấy, đừng khách khí nha.
Hứa Họa tò mò ấn mở tiền lì xì, vừa nhìn là một hào.
Thẩm Tĩnh: Cậu thật keo kiệt a, một hào cũng phát, không biết xấu hổ. Mình đã gửi, mỗi người một đồng nha.
Trương Vân Nhứ: Tĩnh Tĩnh thật hào phóng, mình tổng cộng chỉ phát sáu hào. Các cậu mỗi người hai hào, chớ trách mình, mình đang thiếu thốn. (đáng thương)
Không có tiền sao? Hứa Họa động tâm, vừa muốn gửi đại hồng bao cho Trương Vân Nhứ, bỗng thấy một tin nhắn làm cho nàng đình chỉ hành động ngay.
Lôi Manh: Hôm nay mình đi đường thấy trai đẹp, rất đẹp đó! Lúc sau mới biết cậu ta là bạn thời trung học của mình. Các cậu không thể tưởng tượng hồi đó cậu ta xấu đến cỡ nào đâu!
Trương Vân Nhứ: Con trai mười tám đại biến, rất bình thường. Nói đến đẹp trai, hôm qua mình dẫn tiểu Quân đi mua quần áo mới, cũng nhìn thấy một anh siêu cấp đẹp trai, vừa cao vừa trắng lại đẹp trai.
...
Hứa Họa cũng không biết vì sao mình lại tức giận như vậy, giống như thú cưng mình nuôi trong nhà, một ngày nào đó bỗng nhiên động dục, bỏ nhà trốn đi tìm một thú cưng khác không bao giờ trở về nữa.
Vì không để cảm xúc khác thường ảnh hưởng, nàng quyết định rút khỏi cuộc trò chuyện, không phản ứng bé thỏ trắng nữa.
——
Một khi đã quen với nhịp sống nào đó, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt, Trương Vân Nhứ từ một sinh viên năm nhất trẻ trung, đã trở thành một sinh viên năm ba lão luyện.
Ngày nào đó xong tiết học trở lại ký túc xá, bỗng nhiên thấy một thân ảnh quen thuộc, dọa nàng kêu to một tiếng: "Nữ thần, cậu đã trở về?"
"Ân." Hứa Họa ngẫng đầu, liền chạm vào một đôi mắt sáng long lanh, trong lòng có chút vui sướng: "Tôi trở về cậu rất vui vẻ?"
Trương Vân Nhứ vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Tất nhiên rồi vui vẻ rồi."
Hứa Họa mỉm cười trở lại.
Hứa Họa là một mỹ nhân, điều này không cần bàn cãi, nhưng mà nàng là một băng mỹ nhân, vì sao U vương đốt lửa đùa giỡn chư hầu chỉ vì một cái mỉm cười của mỹ nhân, bởi vì băng sơn mỹ nhân cười lên quả thật rất mê người. Tuy rằng nàng mỉm cười rất nhẹ, nhưng mặt mày như vẽ, tựa như gió xanh, tựa như hồ xuân gợn sóng.
Trương Vân Nhứ không khỏi nhìn ngây người, hồi lâu sau mới hoàn hồn, lẩm bẩm nói: "Nữ thần, sau này ngàn vạn lần đừng nên cười với mình."
"Vì cái gì?" Chê tôi cười khó coi à? Nghĩ đến khả năng này, mặt Hứa Họa bỗng nhiên chìm xuống, toàn thân bắt đầu phóng thích hơi lạnh.
"Bởi vì mình không muốn mỗi lần đều nhìn đến ngốc, vẻ mặt hoa si rất ngốc đó."
"A ~ là như vậy a." Tâm tình Hứa Họa giờ phút này tựa như ngồi cáp treo, cao thấp kịch liệt chấn động, một giây trước vẫn là băng thiên tuyết địa, một giây sau lại biến thành mùa xuân ấm áp: "Sau này tôi sẽ chú ý, tí nữa cậu có bận gì không?"
Trương Vân Nhứ lắc đầu.
"Vậy theo tôi đi ăn cơm."
"Nhưng là, không đợi Manh Manh và Tĩnh Tĩnh ư?"
"..." Sao cậu bận tâm nhiều thứ thế? Hứa Họa nhíu mày, chẳng qua đảo mắt suy nghĩ, đều là bạn cùng ký túc xá, đối xử quá khác biệt sẽ không tốt lắm: "Cậu gọi điện cho các cậu ấy, bảo họ nhanh trở về đi."
"A, được." Trương Vân Nhứ nhìn thoáng qua giường đệm trống không của Hứa Họa, nói: "Nữ thần, cậu không dọn giường ư?"
"Chút nữa sẽ có người đến đây dọn giúp tôi."
Được rồi, nàng đã quên nữ thần là thổ hào, làm sao sẽ dọn những thứ này.
——
Năm giờ, bốn người ngồi trên xe Hứa Họa.
"Nữ thần, chúng ta đã mấy năm không gặp, bọn mình nhớ cậu muốn chết." Hiện tại, có thể nói Lôi Manh vô cùng rạng rỡ, miệng lưỡi trơn tru. Tại sao vậy? Bởi vì nàng có bạn trai.
Hứa Họa gật đầu: "Cảm ơn."
"Tuyệt đối đừng nói cám ơn." Lôi Manh được sủng ái mà lo sợ vẫy vẫy tay: "Cậu như vậy mình thật không quen."
"Dịu dàng với cậu, cậu còn không muốn." Trương Vân Nhứ quay đầu, liếc Lôi Manh: "Nữ thần, cậu đừng để ý cậu ấy, cậu ấy có khuynh hướng thích ngược."
Hứa Họa không nghĩ tham gia vào cuộc tranh đấu của hai nàng, liền nói sang chuyện khác: "Các cậu muốn ăn gì?"
Trương Vân Nhứ: "Thịt nướng!"
Lôi Manh: "Lẩu!"
Hai người trăm miệng một lời.
Thẩm Tĩnh: "Các cậu có thể có chút tiền đồ không? Nữ thần mình muốn ăn đại buffet."
"Được, tôi đưa các cậu đi ăn đại buffet."
Hứa Họa vẫn chọn đưa các nàng đến quán cơm của chị dâu mở, thứ nhất là món ăn ở đây quả thực ngon, thứ hai là quán này rất nổi tiếng, người thu nhập thường muốn vào cũng không được đấy.
"Muốn ăn cái gì tự mình lấy, không cần khách khí."
"Nữ thần." Trương Vân Nhứ đem ghế dịch sang cạnh Hứa Họa một chút, nhỏ giọng nói.
"Ân? Cậu muốn nói gì." Vì phối hợp bé thỏ trắng, nàng hơi nghiêng đầu.
"Mình cảm thấy cậu thay đổi rất nhiều, trở nên có nhân tình hơn xưa." Nếu là trước kia, nữ thần có bao giờ nói nhiều như vậy đâu?
"Ý cậu là trước kia tôi không có nhân tình?" Hứa Họa chống cằm, dù bận vẫn ung dung nhìn Trương Vân Nhứ.
Trương Vân Nhứ khó hiểu trừng lớn hai mắt: "Trước kia cậu có nhân tình hồi nào?"
"Là ai một năm không liên lạc với tôi đấy." Cuối cùng vẫn là thi học kỳ đại học năm hai, nàng trở về ký túc xá một chuyến, hai người gặp mặt, bé thỏ trắng mới khôi phục bình thường, nói ra cái này lại càng tức giận.
"Ai bảo cậu chê mình phiền, mình cũng rất khó qua có được không." Trương Vân Nhứ phồng hai má, cực kỳ ủy khuất.
"Tôi nhớ cậu cũng không phải người thù dai vậy a." Hứa Họa duỗi ngón tay thon dài, chọt hai má phồng phồng của bé thỏ trắng xẹp lép rồi.
"Ai nha, cậu thật đáng ghét." Trương Vân Nhứ lấy tay ôm gò má, để tránh bị tập kích lần nữa: "Không phải mình lòng dạ hẹp hòi, là mình nghĩ cậu thật sự ghét bỏ mình." Trước kia nữ thần chẳng bao giờ nói giỡn với nàng, hơi đụng một tí lá bắt đầu uy hiếp, làm nàng tức đến dậm chân. Hôm nay ấm áp như vậy, nàng cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía, chỉ sợ nữ thần bị tà linh bám vào.
"Tôi đã bị cậu phiền thành quen." Hứa Họa nhìn nàng: "Nếu tôi giận thật, ngay cả tin tức cũng không gửi về cho cậu, biết không." Kỳ thật ở nước ngoài, nàng ít khi nhớ tới bé thỏ trắng, bởi vì nàng rất bận, hơn nữa xa nhau thời gian dài, cũng xem như quen rồi. Nhưng hôm nay bất ngờ gặp lại, không biết tại sao, lại muốn đùa giỡn nàng, dường như hai người lại trở về những ngày tháng trước kia.
"Nữ thần, các cậu muốn ăn gì." Lấy được đồ ăn mình thích, Lôi Manh cười đến hai mắt híp thành đường cong.
Hai người chia nhau ra chọn đồ ăn mình thích, sau đó quay trở về bàn.
"Nữ thần, mấy năm nay cậu đều ở Mỹ sao?" Thẩm Tĩnh hỏi.
"Không hẳn, phần lớn thời gian ở Mỹ, nhưng thật ra phải đi khắp Châu Âu."
"Thật lợi hại!" Trương Vân Nhứ sùng bái nhìn Hứa Họa: "Năm trước ba mình dẫn về một du học sinh, bạn ấy nói tiếng Anh mình nghe đều không hiểu gì."
"Bởi vì cậu ngốc."
... Được rồi, nữ thần quen thuộc đã trở về, Trương Vân Nhứ yên lặng ngồi chọt góc tường rồi.
"Nghe nói con gái nước ngoài ngực đều siêu cấp lớn có phải không?" Vừa nói đến vấn đề gì gì đó, Lôi Manh bắt đầu hứng thú bừng bừng.
Trương Vân Nhứ cho rằng nữ thần sẽ không trả lời vấn đề nhàm chán này, thật không ngờ vậy mà nàng trả lời: "Cái này không có chú ý, nhưng mà theo tôi thấy không có ai phẳng cả."
"Mình mới không GATO đâu." Lôi Manh bĩu môi tự an ủi: "Con gái ngực lớn rất dễ bị xệ... A! Ai giẫm chân mình đó!"
"Không phải mình cố ý, lại nói giẫm một chút cũng không mất miếng thịt nào." Thẩm Tĩnh hận không thể đâm chết Lôi Manh, đừng quên nữ thần vẫn còn ngồi ở đây.
Lôi Manh nào biết những suy nghĩ cong cong trong quẹo quẹo lòng Thẩm Tĩnh, lập tức cùng nàng đùa giỡn.
Sau khi ăn uống no say, bốn người định dẹp đường hồi phủ, có điều thang máy chuyên dụng ở tầng này bị hư, cả bọn phải đi thang máy bình thường. Thang máy vừa dừng, một đám người dũng mãnh tiến vào, không gian lập tức bị thu hẹp. Bốn người cũng bị tách ra, trong chớp mắt, một bàn tay lạnh buốt mềm mại kéo Trương Vân Nhứ đến góc khuất trong thang máy.
"Cẩn thận một chút."
"Ừ."
Thang máy đi qua từng tầng một, người không giảm bớt ngược lại càng tăng thêm. Hai người dán vào nhau càng thêm chặt chẽ. So với nữ thần Trương Vân Nhứ thấp hơn 9cm, hôm nay nữ thần lại mang một đôi giày cao 8cm, như vậy nữa bên mặt nàng vừa vặn dán vào ngực nữ thần. Cảm giác duy nhất chính là, ngực lớn quả nhiên mềm mại, khó trách nam nhân đều ưa thích ngực lớn. Trong mũi còn có thể ngưởi thấy hương thơm trên người nữ thần, nhàn nhạt mà không nồng đậm, dễ chịu vô cùng.
Hứa Họa cúi đầu nhìn vẻ mặt như có điều suy nghĩ bé thỏ trắng, trong mắt tràn đầy nét cười, thanh âm vẫn như cũ trong trẻo lạnh lùng: "Cọ đủ chưa? Cảm thấy thế nào?"
Trương Vân Nhứ theo bản năng trả lời: "Chưa đủ, thật mềm, thật thoải mái." Nói xong, toàn bộ thân thể đều cứng lại, xong đời, nàng vừa mới nói gì đó?!!! Nhất định là nằm mơ, nhất định, nhất định rồi.
May mắn Hứa Họa không nói gì thêm, đợi thang máy đến tầng trệt mới nói nói một câu: "Đi thôi."
"Các cậu chờ ở đây một chút, tôi đi lấy xe." Nói rồi, Hứa Họa cầm chìa khóa xe rời đi.
"Hư Hư, sao mặt cậu hồng vậy, động dục rồi à?" Thẩm Tĩnh sờ lên mặt Trương Vân Nhứ nói: "Còn rất nóng nha."
"Có sao?" Trương Vân Nhứ sờ sờ lên, xác thực rất nóng: "Có thể là do vừa rồi trong thang máy quá nhiều người. Bị ép đến nóng lên.
Lôi Manh gật đầu đồng ý: "Ừ, mình cũng nhanh bị chèn đến chết ngạt."
Thẩm Tĩnh: "Đừng nói nữa, xe tới rồi, chúng ta đi nhanh đi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top