Chương 17: Phải ngủ cùng nhau nha!

Sinh viên măn nhất sinh lực dồi giàu luôn có nhiều hoạt động kích thích. Tháng này lớp trưởng dự định tổ chức một hoạt động xúc tiến bồi dưỡng tình cảm giữa sinh viên, đó chính là - cắm trại ngoài trời.

Ký túc xá, phòng 213.

Lôi Manh: "Nữ thần, cậu có đi cắm trại không? Lớp trưởng muốn các phòng báo số lượng thành viên tham gia."

"Không đi." Cắm trại ngoài trời, chính là hoạt động của một đám nam nữ hormone bài tiết quá nhiều muốn tiêu hao bớt sinh lực, nàng tại sao phải góp vui cho họ.

"Được rồi." Ở chung lâu như vậy, các nàng đương nhiên hiểu rõ tính tình Hứa Họa, đối phương không muốn đi, các nàng cũng không cưỡng cầu. "Vậy hai người các cậu thì sao?"

"Đương nhiên đi." Trương Vân Nhứ vui vẻ gật đầu.

Lúc này, tay nhấp chuột của Hứa Họa hơi ngừng.

Lôi Manh: "Mọi người không còn ý kiến gì vậy mình sẽ báo sĩ số lên."

"Đợi một chút, tôi cũng đi." Nói xong Hứa Họa gẩy gẩy tóc, che lại vành tai hơi phiếm hồng, bình tĩnh thản nhiên nói: "Tôi bỗng nhiên muốn đi."

"Thật không! Vậy tốt quá!" Trương Vân Nhứ kích động reo lên. Nàng vốn đang lo lắng ký túc xá không có người, nữ thần sẽ cảm thấy cô đơn, hiện tại không cần lo lắng nữa rồi.

"Vậy tốt lắm!" Phòng nàng mọi người đều đi đủ, Lôi Manh cũng vô cùng cao hứng, lập tức gửi tin nhắn cho lớp trưởng: "Lớp trưởng, nữ sinh phòng 213 đều đi, tổng cộng bốn người."

"Nếu chúng ta đều đi cắm trại, vậy phải mua vài thứ cần thiết, ví dụ như túi ngủ, lều bạt." Thẩm Tĩnh mặc dù hoạt bát nhưng là người chu đáo chuyện nhà nhất trong bốn người, Hứa Họa tuy cũng rất chu đáo, nhưng chuyện nhà? A a a ha ha.

"Ừ, bây giờ liền đi đi, đúng lúc chiều nay không có tiết. Mình cũng muốn mua hai cái áo khoát, sắp không còn quần áo mặc rồi." Trương Vân Nhứ tuy được Trương ba ba dạy thành đứa bé ngoan không ganh đua với người khác, nhưng nàng vẫn là con gái, thiên tính thời trang là rất lớn, tuy không phải rất thích dạo phố, nhưng nàng là thích quần áo đẹp nha!

Nói đến mua quần áo, mắt Thẩm Tĩnh cùng Lôi Manh lập tức phát sáng, vội đi thu thập bản thân, chuẩn bị đi dạo phố.

"Nữ thần, cậu mau thay giày đi." Thất Hứa Họa thờ ơ, Trương Vân Nhứ nhỏ giọng thúc giục.

Hứa Họa: "Những thứ đó sẽ có người chuẩn bị cho tôi."

"Như vậy không giống a, đây chính là hoạt động dạo phố với bạn cùng phòng, cậu cũng chưa từng dạo phố với bọn mình mà." Trương Vân Nhứ dứt khoát xách ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh Hứa Họa, chống cằm nhìn nàng chờ mong: "Đi đi mà... dù sao thời gian cậu còn nhiều. Đi đi ha..."

Hứa Họa không chút do dự cự tuyệt: "Không đi." Nhưng ngón tay lại chủ động gửi tin tức cho trợ lý, đem tất cả công tác hôm nay ném cho Hứa Thần.

"Cậu không thể theo chúng mình dạo phố một lần sao?" Trương Vân Nhứ bắt đầu ăn vạ: "Hôm nay cậu không đi sau này mỗi ngày mình sẽ gọi cậu rời giường."

"Tôi sẽ ném cậu ra ngoài." Hứa Họa quay đầu, mặt không đổi sắc nhìn Trương Vân Nhứ, phát hiện đối phương bẹp miệng mặt như quả cả thối, khóe miệng hơi giơ lên: "Được rồi, quay về chỗ của cậu đi, đừng phiền tôi thay giày."

Lời vừa nói ra, Hư Hư cà thối lập tức lên tinh hần, vô cùng hưng phấn: "Được, nữ thần cậu từ từ thay!"

"Các cậu định đi đâu dạo phố?" Hứa Họa thay xong giày, đeo túi xách đứng cạnh cửa, dung nhan tú lệ thướt tha.

Thẩm Tĩnh: "Trung tâm mua sắm."

"Ừ, chờ tôi 20 phút." Nói xong, Hứa Họa lấy di động gọi một cú điện thoại, cho người đem xe đến ký túc xá.

Hai mười phút sau, Hứa Họa cầm chìa khóa xe trở lại phòng: "Đi thôi." Nói xong, dẫn đầu đi về phía trước.

"Xe đặc biệt đưa đón a! Thật thích!" Lôi Manh tự giác ngồi phía sau, xe tư nhân điều kiện luôn tốt hơn taxi, lại vô cùng tiện lợi.

Thẩm Tĩnh lên xe đóng cửa, cười nói: "Mình còn tưởng nữ thần cậu sẽ lái một chiếc Ferrari phong tao hoặc Rolls-Royce xa hoa chứ."

Hứa Họa lưu loát xoay tay lái, nhàn nhạt trả lời: "Nói quá rồi, lời đàm tiếu nhiều, sợ các cậu gánh không nổi."

Trên đầu ba người lập tức rơi hắc tuyến, nữ thần, cậu có cần hiểu lòng người vậy không, chúng mình đều nhanh bị cậu dắt mũi thành não tàn có biết không?

----

Các nàng đi trung tâm mua sắm cũng chỉ ở cửa hàng trung tâm, khu phía sau chính là xa xỉ phẩm, không phải nơi sinh viên có thể tùy tiện vào.

Trương Vân Nhứ nhìn bên trong cửa hàng, trang phục mùa đông vừa đưa ra thị trường, bắt đầu xoắn xuýt: "Nữ thần, cậu nói mình nên mua áo lông hay là áo nỉ đây?"

"Cái này có gì khó xử đâu, đều mua hết." Trong suy nghĩ của Hứa Họa, những thứ này cũng không có gì quan trọng, bởi vì quần áo của nàng không phải mẹ thì chính là chị dâu mua, ngẫu nhiên anh hai cũng sẽ tham gia náo nhiệt, mang nàng đi mua quần áo.

Trương Vân Nhứ bật ra một cái liếc mắt: "Mình là người nghèo, phải có kế hoạch kinh tế có biết không?"

"Tôi chỉ biết nếu còn không đi sẽ mất dấu Lôi Manh và Thẩm Tĩnh." Nói xong, Hứa Họa làm một chuyện ngay đến nàng cũng hết sức ngạc nhiên, chính là nắm tay Trương Vân Nhứ, đuổi theo Lôi Manh và Thẩm Tĩnh.

Khác với Hứa Họa nội tâm gió giục mây vần, Trương Vân Nhứ lại thấy vô cùng tự nhiên, trước kia nàng và khuê mật đi dạo phố đều là năm tay, bên trong cửa hàng phụ nữ nắm tay nhau nhiều vô kể.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trương Vân Nhứ, Hứa Họa mất hứng, mặt lạnh hất tay nàng ra, không nói một lời, một mình đi lên phía trước.

Trương Vân Nhứ sửng sốt một chút mới nhớ tới nữ thần không thích người khác chạm vào mình. Nhất định nàng vì hành vi vừa rồi chủ động nắm tay mình mà xoắn xuýt rồi. Nghĩ vậy Trương Vân Nhứ cực kỳ áy náy, vội đuổi theo người phía trước.

"Nữ thần, mình quyết định sẽ mua một bộ áo lông, cùng một bộ áo khoác nỉ."

"Không phải nói không có tiền sao?" Độ ấm xung quanh Hứa Họa tăng lên chút ít.

"Tiền công mua quần áo không đủ, tiền riêng mua quần áo vẫn phải có chứ." Trương Vân Nhứ trừng to hai mắt, mang theo chút hương vị nghịch ngợm.

Ân, từ bé thỏ trắng biến thành bé thỏ trắng tinh nghịch. Tâm tình Hứa Họa bỗng thay đổi tốt hơn, lần nữa dắt tay Trương Vân Nhứ, đem nàng đến cửa hàng Lạp Hạ Bối Nhĩ phía trước.

"Cậu có thể xem thử mấy bộ này." Nói xong, Hứa Họa lấy ra ba bốn bộ áo lông, nhét vào ngực Trương Vân Nhứ.

"Tại sao đều là màu trắng? Mình muốn mua màu hồng phấn cơ." Trương Vân Nhứ ôm thiệt nhiều áo lông, cố hết sức vươn đầu ra phát biểu ý kiến.

Không phải bé thỏ trắng đều là màu trắng sao? Nhưng mà, hồng phấn cũng không tệ. Hứa Họa lại chọn một chiếc màu hống phấn, cùng một chiếc màu lam, thả vào ngực Trương Vân Nhứ: "Được rồi, đi thay đi."

Trương Vân Nhứ: "..."

Trương Vân Nhứ và Hứa Họa cũng không phải người cuồng dạo phố, mua quần áo rất quyết đoán, một giờ sau, Trương Vân Nhứ cũng đã mua áo khoác xong. Hai người đi tìm Thẩm Tĩnh cùng Lôi Manh.

Lúc hai người tìm được các nàng, các nàng vẫn còn tranh nhau xem mua áo khoác đỏ hay màu lam tốt hơn.

"Nữ thần, cậu muốn mua quần áo không?" Trương Vân Nhứ nhỏ giọng hỏi.

"Không muốn, quần áo của tôi đều có người mua." Bỗng nhiên, mắt Hứa Họa loé sáng: "Cậu ở đây chờ tôi."

Nói xong, Hứa Họa đứng lên rời khỏi, lát sau cầm một cái tai thỏ hồng phấn trở về, đeo lên đầu Trương Vân Nhứ.

"Ừ, không tệ, nhìn rất đẹp." Hứa Họa hài lòng nhìn bé thỏ trắng đeo lổ tai thỏ, khóe miệng cong cong.

"Cái gì tốt chứ, rõ ràng rất lạ, cậu không thấy ánh mắt mọi người nhìn mình đều rất kỳ quái sao?" Nói xong, Trương Vân Nhứ liền đưa tay, muốn lấy tai thỏ xuống, còn chưa chạm lên đã bị bắt lại.

"Không cho phép lấy xuống." Hứa Họa ra lệnh.

"Nhưng mà mình không thích, cậu xem mọi người đều nhìn mình kìa, thật xấu hổ. Không phải cậu rất ghét bị người khác nhìn sao?"

"Ừ, rất ghét." Hứa Họa cười cười: "Nhưng mà, họ nhìn là cậu, mất mặt cũng là cậu, không liên quan đến tôi."

Trương Vân Nhứ: (╰_╯)# hết sức...bó tay!

Song phương thương lượng kết quả chính là, Trương Vân Nhứ có thể đem tai thỏ tháo xuống, nhưng mà về ký túc xá phải đeo lại cho Hứa Họa xem.

Đối với kết quả này, nữ thần hết sức hài lòng, bé thỏ trắng rất muốn khóc /(tot)/~~

Thật vất vả chờ Lôi Manh cùng Thẩm Tĩnh mua quần áo xong, các nàng rốt cuộc có thể đi mua dụng cụ dã ngoại. Mâu thuẫn lại xảy ra, lần này không phải Lôi Manh và Thẩm Tĩnh, mà là Trương Vân Nhứ cùng Hứa Họa.

"Nữ thần, giờ đã là tháng 11, nhiệt độ buổi tối sẽ hạ đến không độ, đặc biệt ở bên ngoài, trên mặt đất rất lạnh, hai người ngủ chung sẽ ấm áp hơn, chúng ta mua một cái túi ngủ là được rồi."

Hứa Họa lạnh lùng cự tuyệt: "Tôi không quen ngủ cùng người khác."

Trương Vân Nhứ có chút tức giận, không có túi ngủ ba người, bằng không nàng sẽ ngủ cùng Lôi Manh và Thẩm Tĩnh. Bây giờ là đi cắm trại ngoài trời, không phải nói giỡn đâu, buổi tối thật sự rất lạnh: "Chỉ một tối cũng không được sao?"

Nhìn bé thỏ trắng trong thanh âm đã có chút khẩn cầu, Hứa Họa quả thật mềm lòng, còn chưa kịp mở miệng đã bị tuyên ngôn hùng hồn của bé thỏ trắng vượt lên trước.

"Mình mặc kệ! Mình phải ngủ cùng cậu!" Lá gan bé thỏ trắng dưới áp lực bỗng nhiên bộc phát, hùng hồn mở miệng: "Cậu không cho mình ngủ, mình sẽ trộm bò vào túi ngủ của cậu."

Hứa Họa thu lại lời nói, kìm ném vui vẻ trong mắt, bình tĩnh nói: "Túi ngủ của tôi chỉ cho một người, cậu chui vào không được."

Nghe vậy, Trương Vân Nhứ lập tức như quả bóng xì hơi, không nói thêm gì nữa.

"Nếu cậu muốn ngủ cùng tôi như vậy, tôi miễn cưỡng đồng ý vậy. Phục vụ, lấy một một túi ngủ đôi."

Mắt Trương Vân Nhứ lấp lánh sao, đây có phải là thật không vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: