Phiên ngoại 5+6

//lười đăng từng chương quá=))

Chương 128: Phiên ngoại năm

Các học sinh, mang theo túi xách, vội vã kéo nhau thành từng nhóm đi về phía phòng học. Nhìn họ hấp tấp như vậy, ai không biết còn tưởng rằng họ sắp trễ giờ.

Những người chiếm được chỗ ngồi phía trước thở phào nhẹ nhõm, bởi vì không ai muốn ngồi phía sau trong lớp của giáo sư Dịch. Mức độ chuyên nghiệp thì miễn bàn, nhưng vị trí ngồi cũng ảnh hưởng lớn, ngồi phía sau chắc chắn sẽ thiệt thòi.

Hơn nữa, giáo sư rất ít khi gọi người trả lời câu hỏi, nhưng nếu có gọi thì chắc chắn sẽ là những người ngồi phía sau.

Đúng giờ, Dịch Thế An bắt đầu bài giảng hôm nay. Tiết học đầu tiên của buổi chiều, nhưng học sinh lại tỏ ra đặc biệt tỉnh táo.

Trong giờ nghỉ giải lao, hai ba học sinh ôm sách lên bục giảng để hỏi bài, Dịch Thế An kiên nhẫn giải đáp từng câu hỏi.

Còn khoảng mười phút nữa là hết giờ học, bỗng nhiên có tiếng ồn nhỏ dần dần vang lên từ hàng ghế phía sau. Dịch Thế An cau mày, nhưng vẫn kiên nhẫn tiếp tục viết trên bảng.

Tiếng ồn ngày càng lớn, Dịch Thế An đột ngột lên tiếng: "Bạn học ngồi gần cửa sau, mời bạn nói về biểu hiện lâm sàng khi tổn thương tủy sống hình nón."

Cả phòng học bỗng chốc im lặng, các học sinh quay sang nhìn người bạn kia, rồi lại nhìn Dịch Thế An đang đứng trên bục giảng. Không ai dám nói gì.

"Xin lỗi giáo sư, em đến trễ nên không nghe kịp."

Cạch! Viên phấn trên tay Dịch Thế An rơi xuống sàn, nàng quay đầu lại đầy căng thẳng.

"Có thể nhắc lại câu hỏi được không?" Thẩm Dĩ Hạ đứng ở phía cuối phòng học, ánh mắt lấp lánh như những ngôi sao, nụ cười tỏa sáng khiến mọi người bị mê hoặc.

"Ngồi xuống đi." Dịch Thế An suýt chút nữa bị nụ cười ấy làm cho chìm đắm.

Dịch chuyển ánh mắt khỏi Thẩm Dĩ Hạ một cách khó khăn, Dịch Thế An gõ nhẹ lên bảng đen để thu hút sự chú ý của học sinh và tiếp tục giảng bài. Tâm trạng lúc này của nàng còn căng thẳng hơn cả lần đầu đứng trên bục giảng.

Các học sinh có phần thiếu tập trung, nhưng may thay, đây là giai đoạn ôn tập để đánh giá. Dịch Thế An nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ giảng dạy.

Lòng nghĩ: "Chẳng lẽ không để mình giảng bài nữa à? Thật nhỏ nhen."

Ngồi phía sau, Thẩm Dĩ Hạ thản nhiên lấy điện thoại ra tìm câu trả lời cho câu hỏi vừa được Dịch Thế An đưa ra, nhưng không đáp án nào phù hợp. Sau đó, cô cất điện thoại, một tay chống cằm mỉm cười, thầm ngắm nhìn giáo sư Dịch.

"Ừm, rất đáng yêu."

Khi đã giảng xong, Dịch Thế An nhanh chóng thu dọn đồ đạc và bước thẳng về phía Thẩm Dĩ Hạ.

Các học sinh nhìn thấy Dịch Thế An định rời đi, liền đồng thanh kêu lên:

"Sư mẫu! Ký tên cho bọn em đi!" "Đúng đấy, chúng em chưa tan học mà." "Sư mẫu đẹp quá!" "Chúng em đều rất thích cô!"

Thẩm Dĩ Hạ bật cười. Bọn trẻ bây giờ thật biết cách lấy lòng.

Cô nhẹ nhàng kéo tay Dịch Thế An lại, cười nói: "Không ký tên thì chụp ảnh chung vậy."

"Sư mẫu uy vũ!" "Cô là nhất!" "Cảm ơn sư mẫu!"

Dịch Thế An giữ vẻ mặt lạnh lùng, liếc nhìn người học sinh đã gọi cô là "số một."

Cậu học sinh đó rụt cổ, ánh mắt hoảng hốt cầu cứu nhìn về phía Thẩm Dĩ Hạ.

Cứu mạng đi sư mẫu, bình thường cô ấy cho điểm không hề nhẹ tay đâu.

"Không muốn chụp ảnh cùng ta sao?" Thẩm Dĩ Hạ vừa nói vừa kéo Dịch Thế An ra giữa lớp học.

Ban cán sự lớp nhanh nhẹn hỏi: "Ai có giá đỡ không?"

"Có, tớ có máy ảnh đây!"

Sau khi chụp ảnh xong, chuông tan học cũng vang lên, Dịch Thế An vội vàng kéo Thẩm Dĩ Hạ ra khỏi phòng học.

"Sư mẫu đi thong thả nhé, nhớ ghé thăm bọn em nhiều hơn!"

"Có phải tớ vừa chụp ảnh cùng một ngôi sao không vậy?" "Tớ sẽ khoe cả đời, ai không đi chắc tiếc đứt ruột!" "Nhanh xuất ảnh cho tớ, tớ muốn đăng lên khoe với mọi người."

"Ai, mọi người nghĩ sư mẫu về nhà có hỏi giáo sư Dịch câu trả lời không nhỉ?"

"Tớ rất tò mò không biết giáo sư sẽ trả lời thế nào."

Trong thang máy, Thẩm Dĩ Hạ trêu chọc: "Gấp gáp gì thế?"

Dịch Thế An ôm Thẩm Dĩ Hạ vào lòng, thì thầm: "Cứ nói đi."

"Chờ lâu rồi." Thẩm Dĩ Hạ xoa nhẹ lưng nàng, tựa đầu lên vai Dịch Thế An.

Khi cửa thang máy mở ra, một giáo viên bước vào và bất ngờ nhìn thấy hai người. Bà vội vàng bước vào thang máy, cố giữ im lặng.

"Viện trưởng Vương," Dịch Thế An chủ động chào hỏi.

"Giáo sư Dịch."

Dịch Thế An vòng tay ôm eo Thẩm Dĩ Hạ, giới thiệu: "Đây là người yêu của tôi, Thẩm Dĩ Hạ, cô ấy là một diễn viên."

"Chào Viện trưởng Vương." Thẩm Dĩ Hạ mỉm cười thân thiện.

"Chào, chào, ta biết các ngươi. Ngày các ngươi kết hôn ta đang đi công tác, không thể đến thật đáng tiếc." Cửa thang máy mở ra, Viện trưởng Vương vẫy tay chào từ biệt: "Đi trước nhé, chúc hai người trăm năm hạnh phúc."

"Đi thôi, người yêu của chị." Thẩm Dĩ Hạ tinh nghịch nháy mắt.

Dịch Thế An mỉm cười nhẹ, nắm tay nàng đi về phía tòa nhà giảng dạy.

Từ xa, thỉnh thoảng có vài học sinh đi ngang qua, ánh mắt Thẩm Dĩ Hạ thoáng hướng về phía họ.

"Muốn dạo chơi không?" Dịch Thế An nhớ nàng từng nói muốn đi dạo quanh khuôn viên trường.

"Được." Thẩm Dĩ Hạ kéo dài âm cuối một cách vui vẻ.

Gió nhẹ nhàng thổi qua tóc, tay hai người đan xen nhau, lắc lư theo nhịp bước. Thỉnh thoảng có học sinh nhận ra, các nàng mỉm cười đáp lại.

"Con đường trung tâm này vẫn như cũ nhỉ?"

Đã lâu mà vẫn không thay đổi.

Dừng lại dưới một cây đại thụ, Thẩm Dĩ Hạ cười nhìn nàng: "Chị thấy, en là nơi thoải mái nhất."

Dịch Thế An đưa tay vén tóc nàng ra sau tai, nhẹ nhàng chạm vào má, hỏi: "Chị định đè em luôn sao?"

Thẩm Dĩ Hạ thoáng thấy vài học sinh ở xa đang xì xào, nàng nắm lấy cổ tay Dịch Thế An, đẩy nàng dựa vào gốc cây, nhíu mày nói: "Em đoán xem?"

Trước đó nàng bảo là sẽ để Dịch Thế An "ăn quả hồng", nhưng cuối cùng lại làm nàng lỡ việc.

"Ôi trời, sư mẫu thế mà lại chủ động công sao?" "Thật là tuyệt vời, giáo sư của chúng ta chắc về nhà làm thụ rồi." "Chúng ta lén chụp một bức có bị truy sát không nhỉ?" "Giáo sư hình như không phát hiện, tranh thủ chụp nhanh rồi đăng lên nhóm."

"Những học sinh kia có biết em không?" Thẩm Dĩ Hạ hỏi.

Dịch Thế An nhìn xuống, trả lời: "Ừ, là học sinh trong phòng thí nghiệm của em."

"Phòng thí nghiệm hả." Thẩm Dĩ Hạ cười nham hiểm.

"Ừ, tỷ tỷ như thế này thì làm sao để em không mệt mỏi đây?"

Thẩm Dĩ Hạ không trả lời, chỉ dùng tay trái nâng cằm Dịch Thế An lên, hỏi: "Muốn hôn chị không?"

Dịch Thế An: "..."

"Chị nghĩ em rất muốn, rất rất muốn." Thẩm Dĩ Hạ thuận thế cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại mà nàng đã mong nhớ bấy lâu.

"Ôi trời, sư mẫu thật sự hôn rồi, thật là mãnh liệt!" "Ai ai, sao sư mẫu lại chắn tầm nhìn thế, ta mới nhìn được có chút xíu."

Thẩm Dĩ Hạ hơi nghiêng người để chắn tầm mắt của mấy học sinh kia, đầu lưỡi nàng khẽ chạm vào môi Dịch Thế An.

Tim Dịch Thế An đập loạn nhịp, hơi thở dần trở nên gấp gáp. Thẩm Dĩ Hạ tách nhẹ môi nàng, đầu lưỡi lướt qua hàm trên một cách tinh tế.

"Ưm..." Dịch Thế An khẽ rên, chuẩn bị đáp trả thì Thẩm Dĩ Hạ đã rút lui.

"Về nhà rồi từ từ 'đè' em sau." Thẩm Dĩ Hạ không muốn người khác thấy bộ dáng hiện tại của Dịch Thế An.

Dịch Thế An mím môi, nắm tay nàng, tiếp tục bước đi.

"Chờ một chút."

"Hả?" Dịch Thế An nghiêng đầu nhìn nàng.

"Son môi bị lem kìa." Thẩm Dĩ Hạ dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa đều vết son trên môi nàng.

Dịch Thế An: "..."

"Trời ơi, thật là ngọt ngào quá!"

Mấy học sinh đứng gần đó vô tình chứng kiến, nhưng đều cố gắng tỏ ra như không thấy gì.

"Hôm nay thời tiết đẹp quá ha, mấy bạn có thấy đám mây kia giống con chó con không?" "Ừ, dễ thương thật đấy."

Dịch Thế An lạnh lùng nói: "Gọi sư mẫu đi."

"Ôi, giáo sư cũng ở đây à! Chào sư mẫu, chúng em là học sinh của giáo sư Dịch."

"Ừ ừ, sư mẫu thật sự xinh đẹp quá."

"Từ xa đã thấy có ánh sáng rực rỡ, hóa ra là sư mẫu."

Bình thường chẳng thấy các học sinh này hoạt bát thế, tự nhiên hôm nay lại nói năng hoạt bát lạ thường. Dịch Thế An đột ngột hỏi: "Thí nghiệm hôm nay xong chưa?"

"Rồi rồi, mọi thứ đều suôn sẻ."

Dịch Thế An: "Báo cáo đâu?"

"À... chúng em đi viết ngay đây." "Sư mẫu tạm biệt, chúng em thích sư mẫu lắm!"

Mấy học sinh vội vã chạy đi như thể sợ bị bắt lỗi.

Bên tai Dịch Thế An vang lên tiếng cười khúc khích. Nàng u oán hỏi: "Cười gì vậy?"

"Không có, em nghe lầm rồi." Vẻ mặt mắc cỡ của vợ nàng thật sự rất đáng yêu.

"Chị cùng phe với bọn họ đúng không?" Cô cố tỏ ra như không thấy, không nghe gì cả.

Có lẽ vì đang đi trong khuôn viên trường, hai người đùa giỡn có phần trẻ con hơn hẳn.

"Sao có thể chứ, em là người yêu của chị mà, bảo bối."

Thẩm Dĩ Hạ luôn nghiêng về phía Dịch Thế An vô điều kiện.

"Bình thường em cũng nghiêm túc với bọn họ như thế sao?"

"Chị ghen à?"

Thẩm Dĩ Hạ dừng lại, bóp má nàng, cười nói: "Em biết bây giờ em trông giống cái gì không?"

"Hả?"

"Như một đứa trẻ ở nhà trẻ." Thẩm Dĩ Hạ bóp má nàng thêm hai cái rồi chạy đi, "Đuổi theo chị đi~"

Dịch Thế An đứng nhìn bộ dạng nhí nhảnh của nàng mà bật cười, "Rốt cuộc ai là trẻ con đây."

Thấy Dịch Thế An không đuổi theo, Thẩm Dĩ Hạ quay đầu lại hỏi: "Em có làm được không đấy?"

"Bắt đầu rồi đây." Dịch Thế An bất ngờ chạy tới, làm Thẩm Dĩ Hạ hoảng hốt quay đầu bỏ chạy.

Dịch Thế An nhanh chóng bắt lấy tay nàng, ôm nàng từ phía sau, "Bắt được chị rồi."

"Hừ hừ, em định làm gì nào?"

"Chỗ mới có món ăn ngon đó."

"Ồ." Nàng đã thấy từ lâu rồi.

"Mệt chưa?"

Thẩm Dĩ Hạ nhìn về phía xa thấy một cô gái nhỏ được người khác bế đi, khẽ đáp: "Có chút."

Dịch Thế An đưa bao đồ cho Thẩm Dĩ Hạ, rồi ngồi xổm xuống trước mặt nàng: "Lên đi."

Thẩm Dĩ Hạ nằm sấp cạnh nàng, vừa hỏi: "Chúng ta như thế này có phải là không ổn lắm không?"

"Thả chị xuống nhé?" Dịch Thế An cõng nàng, bước về phía chỗ đậu xe.

"Không muốn." Thẩm Dĩ Hạ nhẹ nhàng đáp, không chút do dự.

Dịch Thế An điều chỉnh lại nàng trên lưng, khẽ xốc nhẹ: "Vậy thì ôm chặt em."

"Không muốn ôm, chị muốn nghịch tai em cơ." Thẩm Dĩ Hạ tinh nghịch trượt ngón tay qua lại trên tai của Dịch Thế An.

"Ngứa." Dịch Thế An khẽ nhíu mày, nhưng vẫn để yên.

Thẩm Dĩ Hạ đắc ý cười: "Vậy thì em phải chịu đựng đi."

"Tỷ tỷ."

"Hả?"

"Nhà nghèo, chỉ có mỗi chiếc xe đạp thôi." Dịch Thế An dừng lại trước chiếc xe đạp màu đen cũ của mình, nhẹ nhàng đặt nàng xuống.

"Lúc nào trang bị ghế sau vậy?" Thẩm Dĩ Hạ sờ chiếc đệm phía sau, cảm nhận sự mềm mại của nó.

Dịch Thế An bước lên xe, vừa đạp vừa nói: "Khi ở nhà nghĩ đến chị, em liền lắp vào."

Thẩm Dĩ Hạ ôm chặt lấy nàng từ phía sau, mái tóc bay theo gió. Họ cùng nhau đi qua sân trường, băng qua những góc phố, nhận về ánh mắt ngưỡng mộ của người qua đường, và cuối cùng đến bến cảng quen thuộc.

Trong bóng đêm yên tĩnh, Thẩm Dĩ Hạ khẽ hỏi: "Giáo sư, tủy sống hình nón nằm ở đâu vậy?"

"Chỗ này à?" Nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt trên lưng Dịch Thế An, trêu chọc.

"Hay là chỗ này?" Nàng vẫn tiếp tục trượt tay lên xuống.

"Chỗ này." Dịch Thế An cười, đặt ngón tay chính xác lên lưng nàng.

"Còn biểu hiện lâm sàng đâu?" Thẩm Dĩ Hạ vẫn tiếp tục đùa giỡn không ngừng.

Khi đến điểm dừng cuối, Thẩm Dĩ Hạ cười nói: "Sư mẫu đi thong thả, lần sau lại đến xem chúng ta nhé ~"

"Ôi trời, có phải ta vừa chụp ảnh chung với đại minh tinh không?" Một sinh viên reo lên, giọng đầy phấn khích. "Ta muốn thổi phồng suốt đời, không khóc mới là lạ, haha."
"Mau gửi cho ta, ta muốn phát lên vòng bạn bè để khoe đặc biệt!"

Một người khác hỏi: "Mọi người nghĩ sư mẫu sẽ hỏi giáo sư đáp án gì khi về không?"
"Tôi thì rất mong xem giáo sư sẽ phản ứng thế nào."

Vào thang máy, Thẩm Dĩ Hạ trêu: "Gấp gáp vậy làm gì?"
Dịch Thế An kéo nàng vào ngực, thì thào: "Chị cứ nói đi."
"Đợi lâu rồi." Thẩm Dĩ Hạ dựa vào vai nàng, tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng.

Trước đó, sau khi cho ra mắt vài bộ web drama (võng kịch) trở nên hot, công ty đã ký thêm một vài gương mặt mới. Danh tiếng "Thẩm tổng" của Thẩm Dĩ Hạ vì thế càng ngày càng vững chắc và thực quyền hơn.

Thẩm Dĩ Hạ tiếp tục trò chuyện về công việc, nói về những bộ phim đã đẩy ra và tình hình công ty: "Cũng tạm, thái độ các diễn viên đều đoan chính, chỉ là diễn kỹ còn thiếu chút lửa."
Cô rất chú trọng đến phẩm hạnh khi ký hợp đồng với những nghệ sĩ mới.

"Kia sao có thể so sánh với cậu, trong khi họ cũng đã trải qua nhiều điều như vậy?" Kỷ Lan không nỡ nghe Thẩm Dĩ Hạ nói vậy, nên tiến tới gần cô, "Tất cả những điều này đều là mình đã tốn rất nhiều công sức để chăm sóc, trong khi họ thì luôn tràn đầy sức sống."

Thẩm Dĩ Hạ nhàn nhạt liếc nhìn nàng, "Đừng để ý đến những người bên dưới."

"Không có ý làm tổn thương cậu, mà mình có đói khát gì đâu?" Kỷ Lan nghiêng người dựa vào ghế, "Nếu mình không gả được, thì cậu phải chịu trách nhiệm với mình. Có cậu như một viên ngọc quý, thì mình cũng chẳng còn hứng thú với những mối tình chóng vánh nữa."

"Ngại quá, mình chỉ phụ trách vợ mình thôi."

"A, già rồi mà vẫn nói những điều buồn nôn như vậy. Nói đi, có phải gặp chuyện gì không?"

"Cậu mới già ấy. Hôm trước, khi CEO hỏi mình có ý định có con không, nàng nói nàng và người yêu đang chuẩn bị có một đứa."

Kỷ Lan lập tức ngồi thẳng dậy, đầy hứng thú, "Cậu đã đổi ý rồi sao? Trước đây không phải đã nói không muốn à?" Thẩm Dĩ Hạ trước đó đã nhờ Kỷ Lan hỏi nhiều bạn bè đồng tính về vấn đề này.

"Nàng nói chúng ta có thể dùng tế bào của chính mình để nuôi dưỡng đứa trẻ, nghe thật hấp dẫn. Nhưng mình vẫn chưa quyết định, một mình mình không thể quyết định được." Thẩm Dĩ Hạ cau mày suy nghĩ.

Kỷ Lan ngạc nhiên, "Có kỹ thuật như vậy thật sao? Theo lý mà nói, nàng chắc phải biết điều này chứ. Nhưng có chuyện gì mà nàng không chiều theo cậu à?"

"Khó nói, nàng không muốn mình phải chịu khổ." Người kia còn coi sức khỏe của Thẩm Dĩ Hạ quan trọng hơn của chính mình.

Kỷ Lan bĩu môi, "Ôi trời, cậu chỉ cần thổi chút gió bên gối là nàng không thể cưỡng lại được sự cám dỗ này."

"Già mà không đúng đắn."

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Kỷ Lan nhanh chóng ngừng đùa và quay lại tư thế nghiêm túc, "Cậu có hẹn ai sao?"

"Không." Thẩm Dĩ Hạ ra hiệu cho Kỷ Lan ngồi yên. Vừa định hỏi thì bên ngoài vang lên giọng của Tiểu Nhã.

"Hạ Hạ, là em."

"Vào đi."

"Nha đầu này sao lại yên lặng như vậy." Kỷ Lan vừa trở lại tư thế thoải mái, mắt chớp một cái thì kém chút nữa làm rơi quả việt quất đang cầm.

"Bác sĩ Dịch?"

"Chào buổi chiều." Dịch Thế An tiến thẳng về phía Thẩm Dĩ Hạ.

Thẩm Dĩ Hạ ngạc nhiên, "Không phải ngươi có tiết dạy sao?"

"Các giáo viên khác tìm em để đổi lớp."
Kỷ Lan nhìn các nàng đứng dậy một cách lặng lẽ, đầy tình cảm, "Tôi đi làm việc trước, các cậu cứ từ từ trò chuyện nhé ~"

Khi ra cửa, nàng làm một động tác với Thẩm Dĩ Hạ.
"Sao không nói với chị một tiếng, tra cương à?" Thẩm Dĩ Hạ đứng lên, nắm tay nàng và kéo về phía ghế sofa.
"Em đến đón chị tan tầm."
Thẩm Dĩ Hạ thấy ánh mắt nàng dán chặt vào mình, nhíu mày nói: "Em muốn nhìn chị đi làm hả?" Hôm nay nàng mặc bộ âu phục rất đẹp.

//"Tra cương" trong ngữ cảnh này có thể được hiểu là "điều chỉnh cương vị" hoặc "điều chỉnh thái độ." Cụm từ này thường được sử dụng trong bối cảnh nói về việc thay đổi hành vi hoặc thái độ của một người nào đó để trở nên nghiêm túc hoặc kỷ luật hơn. Trong đoạn hội thoại, có thể hiểu là Thẩm Dĩ Hạ đang thắc mắc về việc Dịch Thế An không thông báo cho cô biết về việc gì đó, hoặc không giữ một thái độ nghiêm túc hơn. (ko biết dịch sao cho hiểu nên xin phép bê cái này vô)

Dịch Thế An mỉm cười, bị phát hiện.
"Đẹp không?" Thẩm Dĩ Hạ nhếch chân bắt chéo, dựa vào ghế với dáng vẻ của một bà lớn.
"Đẹp mắt." Dịch Thế An nghiêng người, một tay nâng nàng lên.
Thẩm Dĩ Hạ cố ý nói: "Bảo bối, không khóa cửa."
Dịch Thế An nháy mắt vài cái, "Vậy thì sao?" Nàng chỉ nghĩ đơn giản một chút thôi.

Đứng đắn như vậy sao? Thẩm Dĩ Hạ đưa tay cởi một cái nút áo, kéo kéo cổ áo, xương quai xanh có vẻ như muốn lộ ra.
"Hơi nóng."
Nàng ung dung, mọi động tác của nàng rơi vào mắt Dịch Thế An, lúc đầu không có ý định làm gì nhưng lại khiến người ta cảm thấy nghi ngờ.

Thẩm Dĩ Hạ đi về phía bàn làm việc, bê đĩa trái cây đặt lên bàn trà.
"Ăn việt quất đi, giải khát một chút." Nàng ngậm một viên việt quất trong miệng, rồi gác một chân lên đùi Dịch Thế An, cả người bao phủ nàng.
Mùi thơm nức mũi khiến Dịch Thế An không biết nên nhìn đi đâu, tay lại tự nhiên ôm lấy eo nàng.
"Không phải không khóa cửa sao?" Nàng vuốt ve vải vóc mềm mại.

Thẩm Dĩ Hạ nuốt viên việt quất xuống, nói: "Ăn việt quất còn muốn cõng nhân viên vụng trộm ăn à?"
"Rất ngọt, em thật sự không ăn à?" Nàng vặn eo, cầm một viên thả vào miệng, đầu lưỡi liếm liếm quả việt quất.

"Ăn đi." Dịch Thế An dùng sức kéo nàng xuống, nhưng vừa chạm môi với Thẩm Dĩ Hạ đã rụt lại, ngồi trở lại ghế sofa một cách đứng đắn.
Nàng cầm đĩa trái cây đưa cho Dịch Thế An, hơi nóng, "A, tùy em chọn."
Dịch Thế An mím môi, đẩy đi, "Không cần, em không khát."
Thẩm Dĩ Hạ buông đĩa trái cây, quay người vuốt gò má của nàng, hôn lên môi nhẹ nhàng, mùi việt quất ngọt ngào lưu lại trong không khí.
Dịch Thế An có vẻ như nhẹ nhàng cắn môi nàng, lại lần nữa ôm eo của nàng kéo về phía mình.

Dịch Thế An suy tư một chút, rồi nhét một trái việt quất vào miệng mình.

Mục đích của việc này là để Thẩm Dĩ Hạ kéo dài khoảng cách, mỉm cười nói: "Em rất giỏi trong việc thay đổi đấy."

"Đi thôi, đưa chị về nhà." Nàng đứng dậy, sửa sang lại trang phục như một tổng tài bá đạo.

Hai người lần lượt đi ra khỏi văn phòng, ở chỗ Tiểu Nhã, Kỷ Lan tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Thẩm Dĩ Hạ và Dịch Thế An rời đi nhanh như vậy: "Nhanh như vậy à?"

Thẩm Dĩ Hạ liếc nhìn nàng, "Đúng đắn một chút đi."

"Thẩm tổng." "Thẩm tổng."

Trên đường đi, Dịch Thế An nghe các nhân viên gọi Thẩm Dĩ Hạ, trên mặt nở một nụ cười.

"Cười cái gì vậy?" Thẩm Dĩ Hạ thấy nàng vui vẻ, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Không có gì, Thẩm tổng."

Thẩm Dĩ Hạ mỉm cười, "Em có đam mê gì không?"

"Yêu chị thì tính sao?"

Thẩm Dĩ Hạ cười tươi hơn, ngoắc ngoắc ngón tay với nàng, "Ghét bỏ, chỉ toàn là những lời hoa mỹ thôi."

Đêm đến, Dịch Thế An ngồi ở thư phòng xem sách, còn Thẩm Dĩ Hạ tắm rửa xong, thay đồ ngủ, ngồi vào lòng nàng.

"Trước đó em nói về các thành tựu mới nhất trong lĩnh vực khác, em cũng sẽ chú ý à?"

"Đổi sữa tắm hả?" Dịch Thế An ôm lấy eo nàng, hơi phân tâm.

Thẩm Dĩ Hạ hờ hững đáp: "Ân, kiểu mới."

"Thơm ghê."

"Lần trước kiểm tra sức khỏe, em nói cơ thể chị rất tốt mà?"

Dịch Thế An đóng lại tài liệu, nhìn nàng, "Cơ thể không thoải mái à?"

"Không có, chỉ là có việc muốn thảo luận với em." Thẩm Dĩ Hạ nghiêng người ôm cổ nàng, hếch mặt lên.

Hình dáng uyển chuyển của nàng cọ qua người Dịch Thế An, ánh mắt của nàng rơi xuống làn da trắng như tuyết của Thẩm Dĩ Hạ.

"Chị muốn nâng cao tần suất à?" Hôm nay, nàng vẫn luôn bị hoa văn thu hút.

Thẩm Dĩ Hạ lướt tay khắp người nàng, khiến Dịch Thế An cảm thấy trong lòng xao xuyến.

"Liệu có thể sinh con không, bác sĩ?" Thẩm Dĩ Hạ hôn vào tai nàng.

"Được, nhưng kỹ thuật vẫn chưa thành thạo lắm."

Thẩm Dĩ Hạ cắn nhẹ vào nàng, "Trước đây sao không nói cho chị biết?"

"Gần đây mới nghiên cứu, mà lại là phạm vi nhỏ."

"Em có muốn sinh một đứa không?"

"Chị muốn à?" Dịch Thế An kéo nàng lại, đối diện với nhau.

"Ân, chị muốn một đứa nhỏ từ em." Nàng nghĩ, sẽ thật vui khi thấy Dịch Thế An lớn lên sẽ ra sao.

"Được, em sẽ liên hệ." Dịch Thế An hôn nàng, "Nhưng bây giờ, tôiem muốn chịậu."

Thẩm Dĩ Hạ thấy dễ dàng như vậy thì cảm thấy có chút không đúng.

"Chị nói là chị muốn sinh."

Dịch Thế An dừng lại, nhíu mày nói: "Chị chuẩn bị làm mẹ thì được, còn em thì kiếp sau."

"Nghe em nói thì làm phẫu thuật cả ngày, làm sao mà chịu nổi?"

"Không sao đâu, cơ thể em tốt mà."

"Cơ thể chị cũng tốt, lần trước chính em nói so với hai mươi sinh viên còn tốt hơn nhiều."

"Không được, mang thai rất tổn hại cho cơ thể. Em trẻ tuổi hơn chị, rõ ràng biết làm sao để đối mặt với khả năng sẽ phát sinh các tình huống." Là bác sĩ, Dịch Thế An rất rõ ràng mang thai sẽ mang đến tổn thương lớn cho cơ thể mẹ, nàng không muốn Thẩm Dĩ Hạ phải đối mặt với những điều này.

Thẩm Dĩ Hạ tỏ ra ép buộc: "Em chê chị già? Em là bác sĩ, không thể chăm sóc chị tốt hơn sao?"
"Không phải, nhưng em không thể luôn ở nhà để chăm sóc chị."
"Vậy thì thời gian của chị không phải vô ích sao? Làm sao chị có thể yên tâm để em đi làm với cái bụng bự như vậy? Thời gian của chị rất tự do, thuê một người giúp việc chuyên nghiệp chăm sóc vhij là tốt nhất."
Dịch Thế An có chút cứng nhắc: "Không được, hoặc là em sinh, hoặc là không."
Thẩm Dĩ Hạ cũng trở nên lạnh lùng, "Lý do? Ngoài việc em nhỏ hơn chị mấy tuổi, ưu điểm của em ở đâu?"
"Điều đó chính là ưu điểm lớn nhất, tóm lại em không đồng ý để chị sinh."
"Sao em không nói lý lẽ? Emcó phải sợ chị sinh xong con thì không bình thường không?"
Dịch Thế An vuốt trán nàng, "Chị như thế nào, em đều thích, nhưng không được."
"Không thể nói lý sao?"
"Ừ."
"Em chê chị vừa già vừa xấu phải không?" Thẩm Dĩ Hạ hất tay nàng ra và bước đi nhanh.
Dịch Thế An muốn gọi nàng lại nhưng từ bỏ, nếu nàng hiểu lầm thì kệ đi.
Thẩm Dĩ Hạ ném mình lên giường, lẩm bẩm: "Không thèm nói lý, chẳng qua chỉ nhỏ hơn hai tuổi, có gì đặc biệt hơn người."
"Còn hung dữ với mình, đúng là kết hôn rồi không còn yêu."
Sau một hồi buồn bực, nàng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Kỷ Lan.
Thẩm Dĩ Hạ: 【miệng quạ đen】
Đợi một hồi không thấy hồi đáp, nàng nhăn nhó miệng rồi vứt điện thoại sang một bên.
Mới có mấy phút mà cũng không tới dỗ dành.
Điện thoại liên tục rung lên khiến nàng bị quấy rầy.
"Rốt cuộc là sao đây, thật là đầy oán khí." Kỷ Lan tự hỏi vì hôm nay nàng không nói gì cả.
"Cãi nhau."
"A? Không phải là hai người không cãi nhau sao?"
"Cũng không phải ầm ĩ, chỉ là ý kiến không hợp. Nàng đồng ý muốn con, nhưng không để mình sinh."
"Vậy không phải tốt sao? Chứng tỏ cô ấy yêu cậu."
"Tốt cái gì, công việc của nàng cường độ cao, mang thai sao chịu nổi?"
"Vậy có phải là hai người không muốn để đối phương sinh không?"
"Ừ, chuyện đó cậu đừng nhắc. Nếu nàng thật sự không đồng ý, mình sẽ đi, mỗi ngày ở Weibo khen tiểu muội khác một trăm lần cho nàng tức chết."
Kỷ Lan vui vẻ, "Ôi, mình không tin cậu nhẫn tâm với nàng. Nhưng mà mình nghĩ nàng không cho cậu sinh là đúng, sinh con thật sự tổn thương lớn đến cơ thể, còn có thể bị rụng tóc hay làn da xấu đi nữa, nghĩ lại mình đã thấy đáng sợ."
"CậuNgươi là siêu sao quốc tế mà, ống kính sẽ phóng đại thiếu sót của cậu mấy lần. Nàng có sức khỏe tốt hơn cậu nhiều, giảm bớt công việc không phải tốt hơn sao?"
"Hai cái đại nữ nhân chủ nghĩa, thật là..." Cúp điện thoại, Thẩm Dĩ Hạ tắt đèn và nằm vào chăn.
Hừ, chưa tới mười điểm mà nàng đã khóa cửa rồi.
Dịch Thế An xem lại tài liệu liên quan, thở dài, thực ra nàng đã nhận được lời mời nhưng chưa nghĩ ra cách nói chuyện với Thẩm Dĩ Hạ.
Cuối cùng vẫn không nỡ để Thẩm Dĩ Hạ ở một mình, nàng sắp xếp tâm trạng, suy nghĩ một chút rồi ra khỏi phòng tìm nàng.

Trong phòng ngủ tĩnh lặng, nàng thấy trên giường có một đoàn yên lòng nhô lên.
"Còn tốt, không bỏ nhà ra đi."
Hừ, còn biết tới a. Đưa lưng về phía cửa, Thẩm Dĩ Hạ nhắm mắt giả bộ ngủ.
Trong bóng tối, thính giác của nàng trở nên rất nhạy cảm, nghe thấy tiếng huyên náo phỏng đoán hết chuyện này đến chuyện khác.
Lề mà lề mề làm gì vậy, muốn cùng nàng chia phòng không ngủ được?
Nệm bên cạnh hạ xuống, nàng nhẹ nhàng thở.
"Vợ." Một giọng nói từ phía sau ôm lấy Thẩm Dĩ Hạ, âm thanh thấp và mềm mại.
Khinh bạc vải vóc không thể ngăn trở nhiệt độ cơ thể và cảm giác mềm mại, lông mi Thẩm Dĩ Hạ run rẩy.
Khi thấy nàng không có phản ứng, Dịch Thế An nhẹ nhàng cọ chân lên người nàng, "Không tức giận có được không, em sai rồi."
Sắc dụ thật đáng xấu hổ! Thẩm Dĩ Hạ im lặng bối rối, chuyển hướng chú ý.
"Vợ ~" Dịch Thế An nắm tay Thẩm Dĩ Hạ, "Em sai rồi, thái độ lúc nãy không tốt, em chỉ không muốn để chị đứng trước nguy hiểm, chứ không có ghét bỏ chị."
"Để ý em có được không, chúng ta lại thương lượng một lần nữa." Dịch Thế An kéo nàng lại gần, "Chị xem, em như thế này rắn chắc, có thể chịu được mười cân rất thoải mái."
Thẩm Dĩ Hạ: "..."
Kỷ Lan đúng là một cái miệng quạ đen.
"Vợ." Dịch Thế An khẽ gọi bên tai nàng.
"Em làm gì vậy, bản thân không ngủ còn không cho chị ngủ." Thẩm Dĩ Hạ nắm tay, rút ra tượng trưng để giãy giãy.
Nhiệt độ và cảm giác lưu lại trên tay khiến lòng nàng ấm lên.
"Không tức giận có được không?" Dịch Thế An kề sát tai nàng.
"Em để chị sinh thì sẽ không tức giận."
"Không, đổi điều kiện đi." Dịch Thế An từ từ nói.
Lại làm nũng! Thẩm Dĩ Hạ cắn răng, thầm nghĩ: "Em không đồng ý chị sẽ tiếp tục đi làm nghệ thuật, tiếp điện thoại, diễn khắp thế giới, hai ba tháng mới về."
Dịch Thế An: "..."
Hừ hừ, lần này khó chịu rồi.
"Có thể." Dịch Thế An đáp ứng.
Thẩm Dĩ Hạ: ??
"Tại sao, chị yếu đến mức không thể chịu được sao?"
"Em sợ hãi." Dịch Thế An ôn nhu nói: "Nếu được thì em có thể đợi khi con ra đời sẽ quay về bệnh viện."
Thẩm Dĩ Hạ quay người ôm nàng và thở dài: "Em sao thế này a, không cần đâu."
"Muốn." Dịch Thế An nắm tay nàng kéo về phía mình, "Hiện tại rất muốn, thân thể của em là tốt nhất."
Dịch Thế An tiến đến bên tai nàng, nhẹ nhàng nói ba chữ, khiến Thẩm Dĩ Hạ nín thở.
Dịch Thế An hôn lên môi nàng, "Chị có muốn không?"

"Em, vô lại!" Thẩm Dĩ Hạ không thể tin vào mắt mình, lý trí của nàng như sụp đổ.
"Tỷ tỷ, muốn hay không?" Dịch Thế An thân thiết vuốt ve ngón tay của nàng.
Móa! Ai có thể chịu nổi điều này!
Thẩm Dĩ Hạ hít sâu một hơi, "Muốn, nhưng em tốt nhất đừng khóc."

Ngày hôm sau, Thẩm Dĩ Hạ tìm đến một đống tài liệu liên quan đến việc nuôi trẻ để lập kế hoạch từ con số không, còn từ Dịch Thế An có rất nhiều tài liệu liên quan đến sinh sản.
Đã quyết định thì nàng sẽ phải chăm sóc tốt cho cả hai, một lớn một nhỏ.
Dịch Thế An cũng vào trạng thái chuẩn bị mang thai, nghiêm túc tuân thủ chế độ làm việc, nghỉ ngơi và dinh dưỡng hàng ngày, điều chỉnh kế hoạch tập luyện.
Kế hoạch đi vào khuôn khổ, hai người đều kiểm tra kết quả rất tốt.
"Xem đi, chị đã nói rồi, thân thể chị rất tốt." Thẩm Dĩ Hạ nhìn báo cáo, cảm thấy trong lòng ấm áp.
Dịch Thế An cầm báo cáo, đặt nàng xuống ghế sofa, "Không cho phép đổi ý." Nàng như vậy vừa dỗ vừa lừa, lần này lại khiến nàng không biết nói gì.
Thẩm Dĩ Hạ nhíu mày, "Nếu đổi ý thì sao, có bản lĩnh em cầu chị một lần nữa."

Đêm đó, nàng rất thoải mái, có thể so với đêm tân hôn.
"Cái kia một hạng số liệu em không thể so chị tốt hơn?" Dịch Thế An thân thiết hôn lên môi nàng, "Ngẫm lại tên đi."
"Cha mẹ không đều nghĩ nhiều như vậy sao?"
"Không muốn, em muốn chị đặt tên."
Thẩm Dĩ Hạ suy nghĩ một chút, "Thì gọi Dịch Sinh đi."
Dịch Thế An sửng sốt, "A? Có thể hay không qua loa một chút."
Thẩm Dĩ Hạ sờ vào phần bụng của nàng, nói: "Không nghĩ đến việc sống cùng chị cả đời sao? Lại nói, vốn chính là em sinh, có phải ủy khuất nàng không?"
Dịch Thế An bật cười, vỗ vỗ cổ nàng, "Hảo, chữ lạ ngụ ý cũng không tệ. Vạn nhất có hai cái thì lại lấy một cái theo họ chị."
"Chị cứ lấy đi."
"Kia ngược lại, gọi Thẩm Dập. Giống như chị, chiếu sáng rạng rỡ."
Thẩm Dĩ Hạ ôm lấy cổ nàng, cười nói: "Em cho nàng lấy khó như vậy, bạn nhỏ khác đều làm xong bài, nàng vẫn còn đang viết tên."
"Hai chúng ta cái gen, chị lo lắng con sẽ không biết viết tên?"
"Em rất tự tin a, bác sĩ, thật có hai cái, ai trước ra ai kêu Thẩm Dập."
Dịch Thế An trêu chọc cái mũi nàng, "Để con chị cũng phải tranh tỷ tỷ a?"
"Chị vốn chính là tỷ tỷ, tiếng kêu tỷ tỷ tới nghe một chút."
"Lão bà."
"Gọi tỷ tỷ."
"Lão bà tỷ tỷ."
Thẩm Dĩ Hạ đẩy nàng, "Cái gì a, nhanh lên."
Dịch Thế An thuận thế nắm chặt tay nàng, "Tỷ tỷ."
"Hừ hừ, thật ngoan."
Dịch Thế An cười thần bí, "Em ngoan như vậy có không có thưởng?"
Thẩm Dĩ Hạ nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ban ngày em muốn thưởng gì?"
"Muốn nghe ca." Dịch Thế An nắm tay nàng, cúi người hôn nàng, "Tỷ tỷ hát cho em."
"Không có kéo màn cửa."
Dịch Thế An ôm nàng, "Vậy đi phòng tắm, vang tốt."

Gần đây, Dịch Thế An thường xuyên mệt rã rời, vừa tính toán thời gian dành cho công việc vừa chuẩn bị cho lần kiểm tra.
"Hôm nay có nhiều bệnh nhân không?" Thẩm Dĩ Hạ chậm rãi đón Dịch Thế An vào nhà.
Mùi thức ăn thơm nức xông vào mũi khiến Dịch Thế An chống đầu mỉm cười nhìn Thẩm Dĩ Hạ.
Thẩm Dĩ Hạ bật cười, "Trên mặt chị có cái gì lạ không?"
Dịch Thế An lắc đầu, "Không có, chị chính là hoa."
Nụ cười của Dịch Thế An khiến Thẩm Dĩ Hạ hơi choáng váng, đột nhiên đũa trong tay nàng trượt xuống đất.
"Em mang bầu à?"
"Ân, mang bầu." Các nàng muốn có một đứa bé.
"Cho chị xem một chút." Thẩm Dĩ Hạ nhanh chóng ngồi xổm bên cạnh, vén quần áo của Dịch Thế An.
Dịch Thế An dừng lại và cười nói: "Hiện tại còn chưa nhìn ra."
"Ai nha, chị chỉ xem một chút thôi."
"Hảo, cho chị nhìn." Dịch Thế An thuận theo để Thẩm Dĩ Hạ sờ, trong khi bản thân lại nghịch tóc của nàng.

Mặc dù không có gì để nhìn thấy, nhưng Thẩm Dĩ Hạ cảm giác như trong bụng Dịch Thế An đã có một sinh mạng nhỏ.
Dịch Thế An nhìn nàng, lòng đầy tình thương, nắm tay nàng và ôn nhu vuốt ve. "Chị yêu bảo bảo hay là yêu em?"
Thẩm Dĩ Hạ sắp xếp lại quần áo của nàng, đứng dậy hôn nàng, "Đương nhiên là yêu em, Dịch Thế An tiểu thư, vợ của chị."

"Có chỗ nào khó chịu không? Thử xem khẩu vị có thay đổi không." Nàng kẹp đồ ăn đưa đến miệng Dịch Thế An.
Dịch Thế An cười ăn, "Không có, nhanh ăn cơm đi."
"Một chút phản ứng nào cũng không có sao?" Thẩm Dĩ Hạ lo lắng, "Em đừng giấu giếm, chị sẽ rất lo."

Dịch Thế An thân mật hôn khóe môi nàng, "Không có phản ứng gì khác, chỉ là thèm ngủ hơn bình thường một chút."
"Vậy tối nay sớm nghỉ ngơi một chút, có nói với cha mẹ bọn họ chưa?" Thẩm Dĩ Hạ liên tục cho nàng thêm đồ ăn.
"Chưa, đương nhiên phải nói trước cho vợ."
Thẩm Dĩ Hạ cười dịu dàng, "Vậy ngày mai chị sẽ nói với họ, miễn cho ban đêm quá hưng phấn mà làm em không nghỉ ngơi được."
"Ân."

Chưa đến mười giờ, Thẩm Dĩ Hạ đã lôi kéo Dịch Thế An vào phòng rửa mặt rồi đi ngủ.
"Đủ rồi, đủ rồi, để em tự làm." Dịch Thế An hơi ngại ngùng khi Thẩm Dĩ Hạ chăm sóc mình.
Thẩm Dĩ Hạ tiếp tục bôi mỹ phẩm dưỡng da cho nàng, "Em có chỗ nào mà chị chưa nhìn qua không, quay lại đi."

"Không cần thiết phải bôi toàn thân."
"Rất cần, nhanh lên đi."
Dịch Thế An mím môi làm theo.
Sau khi bôi xong, Thẩm Dĩ Hạ xoa bóp mặt nàng, "Chính thức thông báo với em, em đã được liệt vào danh sách đối tượng mà Thẩm Dĩ Hạ chuyên môn bảo hộ."
Dịch Thế An ôm chặt lấy nàng, "Em yêu chị."
Thẩm Dĩ Hạ vuốt lưng nàng nhẹ nhàng, "Chị cũng yêu em, đi lên giường đi, đừng để bị lạnh."

Trên sách nói rằng phụ nữ mang thai thường có tư tưởng rất sinh động, hôm nay nàng đã sơ bộ cảm nhận được điều đó.
Hai người nằm ôm nhau trên giường, Dịch Thế An gọi nàng: "Vợ."
"Ân? Sao vậy, bảo bối?"
"Không cần phải cẩn thận như vậy, Chị cứ làm việc bình thường là được, kiếm nhiều tiền mua sữa bột."
Thẩm Dĩ Hạ cảm nhận một chút về kích thước của nàng, "Nghe nói sẽ có hai lần phát dục, em có vẻ như không thay đổi gì cả."
"Rất tốt, em không thích quá lớn."
"Em đang mắng chị à?"
Dịch Thế An bật cười, "Không phải, tỷ tỷ vừa mới tốt."
"Nhìn ra được bao nhiêu cái rồi?"
"Còn chưa chắc chắn lắm, nhưng ta cảm thấy chắc là hai cái."
"Thật không?"
"Ân, cảm giác của em từ trước đến nay rất chính xác. Thẩm Dĩ Hạ tiểu thư đã chuẩn bị sẵn sàng làm mẹ chưa?"
Thẩm Dĩ Hạ suy nghĩ một hồi rồi nói: "Hôm nào chị sẽ tìm Nhan Thanh, để nàng thiết kế phòng cho bảo bối."
"Hảo, đợi các nàng lớn hơn một chút sẽ chia phòng."

Chẳng mấy chốc mà vài tháng đã trôi qua. Có lẽ vì mang song bào thai lâu dài, bụng Dịch Thế An chỉ hơi lớn một chút, mặc quần áo nhìn không ra.
"Ngừng lại." Thẩm Dĩ Hạ nghiêm túc điều khiển nàng.
"Biết rồi, đến ôm một cái." Kết thúc buổi tập luyện, Dịch Thế An lau mồ hôi và yêu cầu ôm.
Thẩm Dĩ Hạ tiến lên ôm nàng, "Ngày mai chị muốn đi thành phố S công tác hai ngày, để mẹ tới chăm sóc cho em có được không?"
Nàng trong vài tháng này chỉ tham gia hoạt động ở đế đô, lần này thực sự không thể từ chối.

"Không cần, chị yên tâm đi."
"Nghe lời, nếu không chị sẽ không ngủ được." Dịch Thế An trong thời gian mang thai rất bình ổn, ngoài ra dễ dàng khổ sở cũng không có phản ứng lung tung gì, nhưng Thẩm Dĩ Hạ vẫn không yên lòng để nàng ở nhà một mình.
"Hảo, đi." Dịch Thế An thỏa hiệp.

Ban đêm, sau khi tắm rửa xong, Dịch Thế An ôm Thẩm Dĩ Hạ lẩm bẩm, "Vợ, em khó chịu."
"Làm sao vậy, khó chịu chỗ nào?" Thẩm Dĩ Hạ hoảng sợ, trái sờ sờ phải nhìn một cái.
Dịch Thế An trầm giọng nói: "Loại khó chịu đó."
"Kia là loại nào? Nghiêm trọng không? Có muốn đi khám bác sĩ không?"
Dịch Thế An xẹp miệng kéo tay nàng chỉ một cái, "Loại này, thật nghiêm trọng, cần phải nhìn chị."
Thẩm Dĩ Hạ sửng sốt, vơ vét trong đầu những kiến thức dự trữ để nghĩ tới giai đoạn này có vẻ giống như là dễ dàng cái gì.
"Có thể làm sao?"
"Có thể, em là bác sĩ."
Thẩm Dĩ Hạ cắn cắn môi, "Nếu không em nhịn một chút?"
"Vì sao, chị lại không có không tiện?" Dịch Thế An hôn lên môi nàng.
Thẩm Dĩ Hạ không hiểu nói: "Không phải ngươi không muốn sao?"
"Ân, muốn chị." Hai ngày không ôm được, nàng sẽ rất nhớ nàng.
"Em có tật xấu gì?"
"Tật xấu là yêu chị." Dịch Thế An nhẹ nhàng hôn cổ nàng.

Thẩm Dĩ Hạ ngước đầu nói: "Em lo lắng điều gì?"
"Chị hãy tập trung vào, trong thời điểm này chỉ được muốn em thôi."

Trong phòng vang lên những âm thanh dễ nghe, Dịch Thế An nghe được như si như say.
Thẩm Dĩ Hạ mắt đỏ lên, run rẩy đẩy đẩy nàng nói: "Hảo, nhanh đi ngủ."
Dịch Thế An hôn khóe mắt nàng, "Em vẫn là khó chịu, ngày mai không cần đi làm."
Thẩm Dĩ Hạ trừng mắt nhìn nàng, "Vậy em nằm, chị sẽ giúp em."
"Vậy nhiều không tốt, có bảo bảo mà."
"Em còn biết sao?"
Dịch Thế An ủy khuất nói: "Thật khó chịu mà."
"Em thật sự là, đừng làm ầm lên quá muộn."
"Ân, vợ thật tốt."

Thẩm Dĩ Hạ muốn nói với nàng vài câu, mở miệng nhưng lại thay đổi âm điệu.
Khi hô hấp bình phục, Thẩm Dĩ Hạ nhìn nàng ngây ngẩn hỏi: "Thế nào rồi?"
Dịch Thế An há miệng to rồi lại khép lại.
"Ân?"
"Không có việc gì, tiếp tục."
Thẩm Dĩ Hạ mở tay nàng ra, "Nói."
Dịch Thế An úp úp mở mở nói: "Các nàng hình như động một chút."
"..."
Thẩm Dĩ Hạ vừa thẹn vừa giận, việc giáo dục này thật sự rất đặc biệt.
Ném một cái gối đầu lên mặt nàng, Thẩm Dĩ Hạ đứng dậy xuống giường, "Chính emngươi cùng các nàng giải thích đi."

"Vợ." Dịch Thế An bỏ gối đầu xuống gọi nàng.
"Đừng gọi chị." Ngượng chết đi được.
Dịch Thế An xuống giường đuổi theo, "Cái này rất bình thường, chứng tỏ các con rất khỏe mạnh."
"Em chậm một chút." Nghe thấy động tĩnh, Thẩm Dĩ Hạ dừng lại đợi nàng.
"Thật không có gì, các con có lẽ chỉ cảm thấy em vừa vui vẻ."
"Không xấu hổ, các nàng sinh ra trước đó không được làm như vậy."
Dịch Thế An bỗng dưng mặt mày tràn đầy ủy khuất, muốn khóc. Thẩm Dĩ Hạ luống cuống.
Thấy nàng xoay người định rời đi, Thẩm Dĩ Hạ vội vàng ôm chặt nàng, "Chị sai rồi, chị sai rồi, bảo bối muốn làm gì thì làm."
Dịch Thế An không muốn nói, chỉ hút mũi rồi tự tiếp tục đi.
Thẩm Dĩ Hạ theo nàng, "Bảo bối, chúng ta tiếp tục được không?"
"Các nàng mới là bảo bối của chị."  //oh shit bs Dịch dễ thương quáaaa
Thẩm Dĩ Hạ dở khóc dở cười, ôn nhu nói: "Sao lại như vậy, em mãi mãi là người đầu tiên của chị. Chị chỉ vừa mới ngượng ngùng, không ủy khuất chút nào, đúng không?"
Nàng kéo tay Dịch Thế An đặt lên tim mình, "Tin tưởng chị, được không?"
Dịch Thế An nắm tay Thẩm Dĩ Hạ, kéo nàng trở lại phòng tắm, mở vòi hoa sen giúp nàng rửa sạch, "Thật xin lỗi, vừa rồi có chút suy tư."
Thẩm Dĩ Hạ nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, "Đồ ngốc, là chị không nên nói như vậy với em, để bảo bối ủy khuất."
Dịch Thế An cũng có chút ngượng ngùng, cảm giác như Thẩm Dĩ Hạ đang dỗ dành một đứa trẻ.
"Em rửa sạch đi, chị đi dọn dẹp một chút." Nàng đưa vòi hoa sen cho Thẩm Dĩ Hạ.
"Được, em lập tức quay lại."
Dọn dẹp xong, Dịch Thế An ngồi trên giường, sờ bụng mình để cảm nhận, tự nhủ: Lần sau đừng nghe, đừng nghe, mẹ sẽ xấu hổ. Lúc quan trọng cũng đừng lộn xộn, mummy không tốt để phát huy.
Hai tiểu bảo bối lại động một chút, Dịch Thế An nhíu mày.
"Nghe thấy không?"
"Ngươi đang nói chuyện với các nàng sao?" Thẩm Dĩ Hạ như mèo bò lên giường, áp sát môi nàng.
"Ân, tỷ tỷ không phải để em giải thích sao?"
Thẩm Dĩ Hạ nâng cằm nàng lên, vuốt ve, "Em nói như thế nào?"
"Để các nàng ngoan ngoãn một chút."
"Mới hơn bốn tháng đã có thể nghe hiểu?"
Dịch Thế An kéo nàng vào lòng, "Vậy chị vừa rồi còn có phản ứng lớn như vậy."
Thẩm Dĩ Hạ nghẹn lời, cái này có thể giống nhau sao?
Nàng chống lên người hỏi: "Em có khó chịu hơn không?"
Dịch Thế An thấy tư thế này của nàng thì nháy mắt mấy cái, "Không khó chịu, chỉ hơi buồn ngủ."
Thẩm Dĩ Hạ khẽ cười, tắt đèn, "Ngủ đi, chị yêu quý bảo bối."
Thẩm Dĩ Hạ vừa chui vào chăn thì đã bị nàng ôm chặt, "Chị còn có tiểu bảo bối à?"
"Em muốn nghe cái này sao?"
Dịch Thế An dùng miệng chặn lại lời nói của nàng, giờ nàng không muốn nghe, giống như một tiểu kiều thê (cô vợ nhỏ).
"Được rồi, nhanh ngủ đi, vợ yêu, ngày mai còn phải đi làm kiểm tra." Thẩm Dĩ Hạ xoa đầu nàng.
Theo thai động, Thẩm Dĩ Hạ bắt đầu đưa kế hoạch thai giáo vào nhật trình, bảo bối có nghe lời ta hay không, Dịch Thế An thì ngược lại, rất vui vẻ nghe lời.

Bảy tháng sau, Thẩm Dĩ Hạ cầm báo cáo một bộ cổ giả dáng vẻ ngồi bên cạnh Dịch Thế An.
Dịch Thế An cười khẽ, "Nhìn ra cái gì?"
Thẩm Dĩ Hạ nhíu mày, nhìn bụng của nàng rồi lại nhìn báo cáo với hình ảnh, "Bụng của em sao mà lớn như vậy, bảo bảo cũng rất khỏe mạnh."
Khi mặc xong quần áo, Dịch Thế An mà không nói thì không ai biết nàng đang mang thai.
"Đã lớn rất nhiều, bụng của em cũng không còn bền chắc như trước."
Thẩm Dĩ Hạ vuốt ve bụng của nàng ôn nhu nói: "Cực khổ, đợi các nàng ra đời, chị sẽ bồi em luyện tập lại."
Dịch Thế An kéo nàng vào trong ngực, "Loại bồi nào?"
"Theo em."
"Chị nói." Dịch Thế An duỗi ngón út ra.
Thẩm Dĩ Hạ cầm lấy, "Chị nói."
Dịch Thế An nhíu mày lại hướng Thẩm Dĩ Hạ cáo trạng: "Nàng đá ta."
Thẩm Dĩ Hạ cười và bên cạnh trấn an vừa nói: "Thẩm Dập vẫn là Dịch Sinh? Sao có thể đá mẹ được, các ngươi có nghĩ rèn luyện không?"
"Không nhường, em muốn thế giới của hai người." Dịch Thế An cầm tay nàng lại.
"Hảo, để các nàng tự chơi được không?"
Không biết ai đã đánh vào bụng, Dịch Thế An mím môi, "Các nàng có vẻ không đồng ý."
"Không sao, phản đối vô hiệu. Có hai đôi ông bà chờ ôm các nàng đấy." Thẩm Dĩ Hạ chỉ muốn làm cho vợ vui vẻ.
Tiến vào chờ sinh kỳ (ngày sinh), các nàng lại về ở lần đầu gặp ở tiểu khu, chỉ vì gần bệnh viện hơn một chút.
Vào ngày sinh nở, cả nhà đều ở cửa ra vào chờ đợi, Thẩm Dĩ Hạ trái tim như treo lơ lửng, khẩn trương đến mức không ngừng đi dạo.
"Không có chuyện gì đâu Hạ Hạ, tất cả đều là bác sĩ giỏi nhất cùng y tá, nàng tiền sản số liệu vẫn luôn rất tốt." Giang An Lan mặc dù cũng lo lắng nhưng vẫn cố gắng để Thẩm Dĩ Hạ không phải lo nghĩ.

Y hoa Thẩm Dĩ Hạ nếu lo lắng nàng không thể ra ngoài cùng nàng gấp?

"Nữ nhi ngươi đừng đi qua đi lại, ta nhìn choáng đầu." Từ Nghênh Bình muốn để nàng ngồi xuống chờ.

"Mẹ, bây giờ còn có thể không thể đi vào a, ta nghĩ trông coi nàng." Thẩm Dĩ Hạ đưa ánh mắt nhìn về phía Giang An Lan.

Giang An Lan tiến lại kéo Thẩm Dĩ Hạ ngồi xuống chỗ chờ, nói: "Ngồi yên một chút đi. Nàng đã nói không cho phép con vào. Nếu con vào, Thế An sẽ bị phân tâm."
"Con không thể ngồi yên được." Thẩm Dĩ Hạ lại bắt đầu đi đi lại lại.
Mấy người lớn tuổi thấy vậy chỉ biết bất lực, ngóng chờ Dịch Thế An mau mau sinh em bé.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiếng khóc của đứa bé vang lên khiến tất cả mọi người tụ tập bên cửa. Thẩm Dĩ Hạ cảm thấy lòng bàn tay mình ra mồ hôi.
Chưa đầy hai phút sau, lại có tiếng khóc vang lên, Thẩm Dĩ Hạ đã bắt đầu lo lắng.
"Chúc mừng, cả mẹ và bé đều rất khỏe mạnh."
Thẩm Dĩ Hạ không kịp chờ đợi muốn vào trong nhưng bị Giang An Lan giữ lại, "Chờ một chút, chờ một chút."
Y tá thông báo tình hình cho Dịch Thế An, Dịch Thế An nhìn hai đứa bé bên cạnh nói: "Đưa các bé ra ngoài trước đi."
"Không cần sao? Các bé đáng yêu như vậy."
Dịch Thế An hơi mệt, miễn cưỡng cười đáp: "Vợ tôi sẽ lo lắng."
Một lát sau, cửa lại mở, hai y tá ôm trẻ sơ sinh ra ngoài.
"Ôi, cháu gái của tôi thật xinh đẹp, ai là lão đại đây?"
Các bậc phụ huynh xúm lại thảo luận về các bé. Thẩm Dĩ Hạ nóng lòng hỏi y tá: "Vợ tôi thế nào rồi?"
Trước đây, những ngôi sao nổi tiếng giờ đây khi gặp tình huống này còn khiếp sợ hơn cả người bình thường. Y tá lại cảm nhận được tình yêu giữa họ.
"Yên tâm đi, Hạ Hạ, Dịch chủ nhiệm đã sinh con, nói là sợ em lo lắng. Nhìn xem, đây là hai đứa bé xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy."
Hai bé được đặt vào nôi, Thẩm Dĩ Hạ cố gắng nhìn ra ai là chị gái.
"Tôi cảm thấy chị gái giống Thế An hơn, còn em gái thì giống Hạ Hạ." Giang An Lan kéo Thẩm Dĩ Hạ nói: "Con nhìn đôi mắt và biểu cảm của Thẩm Dập, giống Thế An hồi nhỏ."
Thấy các bé hoạt bát, tâm trạng của Thẩm Dĩ Hạ cũng thoải mái hơn, "Thật sự rất giống."
"Đứa bé cười với con, đứa bé này thật thông minh."
Thẩm Dập không chỉ cười mà còn đưa tay và chân nhỏ ra.
Dịch Sinh chú ý đến Thẩm Dĩ Hạ, nghẹn ngào một tiếng khiến nàng chú ý.
"Ha ha ha, mới ra mà đã tranh thủ tình cảm rồi, sau này thì sao đây?"
Thẩm Dĩ Hạ bị hai đứa trẻ đáng yêu làm cho cười, nhẹ nhàng nói: "Tiểu gia hỏa."
Dịch Sinh cũng cười, ánh mắt hiện rõ hình bóng của Thẩm Dĩ Hạ.
Thẩm Dĩ Hạ cười, nàng đến để Dịch Thế An lên lớp, để không thấy mình bị thiệt thòi.
Đùa cho các bé ngủ xong, Thẩm Dĩ Hạ trở lại chờ bên cửa phòng sinh, đại bảo bảo vẫn còn ở trong.
Dịch Thế An hồi phục rất nhanh, nhìn thấy Thẩm Dĩ Hạ đang tươi cười.
"Thế nào, bảo bối, còn đau không?"
Dịch Thế An lắc đầu, "Nhìn thấy chị thì hết đau."
Y tá trong lòng ngạc nhiên, không biết Dịch chủ nhiệm lại có tâm tình như vậy?
Thẩm Dĩ Hạ cúi người hôn nàng, "Cực khổ rồi, ngủ thêm một chút đi, bảo bảo mới vừa ngủ."
"Ngủ." Dịch Thế An nhìn chằm chằm Thẩm Dĩ Hạ, nàng chỉ muốn ôm lấy bà xã.
Thẩm Dĩ Hạ khẽ cười, "Thẩm Dập giống em rất nhiều."
"Có không?"
"Có, đừng chỉ xem Dịch Sinh."
Dịch Thế An ngại ngùng, nàng nhìn Dịch Sinh lâu nhưng không quên Thẩm Dập.
"Sao lại thế, các bé đều đã uống sữa."
"Vậy em cảm thấy Dịch Sinh giống chị sao?"
Dịch Thế An nở nụ cười, "Ừ, giống siêu cấp."
Thấy cửa phòng bệnh, Thẩm Dĩ Hạ nhỏ giọng nói: "Em cũng đừng thiên vị, tỷ tỷ sẽ buồn."
"Sẽ không, chỉ thiên vị em thôi."
Các bậc phụ huynh không quan tâm Dịch Thế An lâu thì đã bị nàng đuổi đi ăn cơm, chỉ còn lại Thẩm Dĩ Hạ.
Đóng cửa lại, Thẩm Dĩ Hạ ngồi ở mép giường, nắm tay nàng và hôn lên mu bàn tay.
Dịch Thế An nâng tay vuốt ve gò má nàng, "Chị có phải bị lạnh không?"
"Sợ em không còn sức."
Dịch Thế An nắm lấy cổ nàng kéo xuống gần, "Em rất tốt."
Hô hấp hòa quyện, hai tâm hồn dỗ dành nhau.
Hai người hôn nhau say đắm, không để ý đến bảo bảo đã tỉnh dậy.
Hai tỷ muội đợi một lúc không thấy người, Thẩm Dập thử thăm dò khóc lên.
Cùng lúc mở mắt ra, Thẩm Dĩ Hạ chạy đến nôi nhìn bảo bảo, hai tỷ muội nhìn nàng với ánh mắt tội nghiệp.
"Các nàng không đói sao?" Thẩm Dĩ Hạ cẩn thận ôm Thẩm Dập qua bên cạnh Dịch Thế An, rồi quay lại ôm Dịch Sinh.
"Hẳn là."
Thẩm Dĩ Hạ ôm Dịch Sinh thấy nàng không có động tĩnh bèn nghi ngờ nói: "Vậy chị cho nàng ăn nhé."
Dịch Thế An không nhìn, "Đừng nhìn em."
Thẩm Dĩ Hạ mỉm cười, "Không nhìn em, chị nhìn Dịch Sinh."
Thẩm Dĩ Hạ đùa với Dịch Sinh trong lòng tự nhủ: "Mẹ ngươi thật đáng yêu, muốn đối xử tốt với mummy biết không?"
Nhịn không được, Thẩm Dĩ Hạ liếc nhìn sang, cũng thấy xấu hổ.
"Được rồi, đổi cho Dịch Sinh."
"Ừ, tốt." Thẩm Dĩ Hạ và nàng trao đổi.
Dịch Thế An thấy nàng ngượng ngùng cười nói: "Chị xem Dịch Sinh cũng là bác sĩ đấy."
Thẩm Dĩ Hạ đỏ mặt, thoải mái nhìn nàng nói: "Chị xem thử xem chị có thể cho ăn không."
Thế là cả hai đều đỏ mặt.
"Em cũng đói." Dịch Thế An đổi đề tài.
"Ăn trước một chút trứng gà? Tiểu Nhã sắp tới."
"Ừ."
Buông bảo bảo xuống, Thẩm Dĩ Hạ lột trứng gà đưa lên miệng nàng.
Dịch Thế An không ăn, "Chị không cho ăn sao?"
"Em a." Thẩm Dĩ Hạ vừa nói vừa đung đưa giường khiến nàng phải cắn một miếng.
Sau khi cho ăn xong, Thẩm Dĩ Hạ hỏi: "Ngon không?"
"Rất thơm."
Thẩm Dĩ Hạ nở nụ cười tươi như hồ ly, "Bảo bảo ngoan, ăn thêm một miếng nhé."
"Cái gì vậy?" Dịch Thế An tránh không cho nàng ném miếng trứng.
"Không muốn sao? Vậy sau này tôi chỉ cho bảo bảo ăn thôi."
"Muốn muốn." Dịch Thế An xông lên cắn một miếng.
Thẩm Dĩ Hạ nhìn nàng, trong lòng cảm thán:
Từ nay về sau, nàng có ba bảo bảo.

Tác giả có lời muốn nói:
Phiên ngoại đến đây là kết thúc, hy vọng mọi người có thêm chút ngọt ngào trong cuộc sống của mình. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Bản tiếp theo cũng sẽ rất ngọt ngào~
Tiểu Phó tổng rất biết chiều chuộng, Nhan Thanh rất biết nghe lời.
Cuối cùng ai là con mồi đây? Đợi chuyên mục ra mắt nhé.

//ôi cuối cùng cũng xong và đây là bộ đầu tiên mình edit nên sẽ còn nhiều sai sót và mấy chỗ đó mn cứ góp ý tui sẽ sửa hết

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top