chap 5:Tổn Thương

Đến tối,Ánh Nguyệt tỉnh dậy ngơ ngác nhìn xung quanh thấy Tố Nhã đang ngủ ,tay nắm tay.Ánh Nguyệt cố gắng rồi từ từ dậy để Tố Nhã không tỉnh,do vết thương còn đau Ánh Nguyệt kêu lên"a" làm cho Tố Nhã tỉnh giấc

-Em tỉnh rồi hả(Tố Nhã dụi mắt)

-Em cũng vừa mới tỉnh thôi,hờ hờ thấy cô ngủ ngon nên không gọi ai ngờ...(Ánh Nguyệt ngượng cười)

Tố Nhã đứng dậy cắt lời của Ánh Nguyệt

-Em có biết làm vậy là nguy hiểm lắm không(Tố Nhã tức giận nhíu mày nhìn Ánh Nguyệt)

-Em có bị gì thì cũng không quan trọng,nếu như cô mà làm sao thì e rất buồn đấy(Ánh Nguyệt cầm lấy tay Tố Nhã)

-Em nói không quan trọng sao,lỡ như em có làm sao thì tôi biết ăn nói thế nào với ba mẹ e đây(Tố Nhã hất tay Ánh Nguyệt ra)

Ánh Nguyệt nhanh chóng đổi chủ đề

-À,mà sao mắt cô sưng thế kia!!!(Ánh Nguyệt chỉ tay vào đôi mắt sưng húp kia)

-Không phải việc của e,tôi đi kiếm gì cho e ăn(Tố Nhã quay đi)

-À....em không phải lo tôi điện cho gia đình em rồi!!!

Khi Tố Nhã vừa rời đi Ánh Nguyệt ủ rũ, thầm nghĩ"Thực sự cô lo cho e chỉ vì lỡ như e có làm sao thì không biết ăn nói thế nào với ba mẹ e thôi sao"

Ánh Nguyệt lại nằm xuống suy nghĩ đến khi xuất hiện tiếng bước chân của Tố Nhã từ cầu thang đi lên

-Sao nhanh dữ zậy trời (Ánh Nguyệt lại từ từ ngồi dậy)

-Em ăn chút cháo đi còn uống thuốc(Tố Nhã đặt bát cháo xuống bàn)

-Cô ăn cùng đi(Ánh Nguyệt cười)

-Tôi không đói!!!(Tố Nhã dùng thìa khuấy bát cháo)

-Nào lại đây tôi bón cho e!(Tố Nhã đưa thìa cháo ra trước mặt Ánh Nguyệt)

-Thôi em tự ăn....

Chưa kịp nói xong ,trong mồm Ánh Nguyệt đã đầy thìa cháo

........................

-Ăn bát cháo mà cũng mệt với em thật đấy(Tố Nhã cầm bát cháo đứng dậy)

Ánh Nguyệt còn mải thở ,để uống từng ngụm nước

-Ăn xong rồi e nghỉ ngơi cho khỏe đi mai còn đi học(Tố Nhã quay đi)

Ánh Nguyệt đặt cốc nước xuống níu lấy bàn tay còn lại của Tố Nhã

-Sao còn có chuyện gì à!!!(Tố Nhã quay lại nhíu mày hỏi)

Ánh Nguyệt mỉm cười rồi buông tay ra *lắc đầu*

-Ngủ ngon

------------------

Sáng hôm sau Tố Nhã đưa Ánh Nguyệt đến trường,vừa đến cửa lớp

-Cảm ơn cô đã chăm sóc e(Ánh Nguyệt lạnh lùng mỉm cười nhìn Tố Nhã)

Tố Nhã bất ngờ vì lần đầu tiên thấy Ánh Nguyệt nhìn mình như thế

-Ừ,em vào lớp đi(Tố Nhã quay đi )

Tại lớp Ánh Nguyệt:

-Ánh Nguyệt sao hôm nay mày lại đi chung với cô Nhã thế!!!(Hạ Vỹ lay tay Ánh Nguyệt)

-À tại tao hôm nay đi bộ thấy sắp muộn học thì may cô đi qua nên xin đi nhờ thôi!!!

Reng...Reng...Reng đến giờ về Ánh Nguyệt đi ra đến cổng trường,vừa ra đến cổng trường Ánh Nguyệt dừng chân lại mở to mắt nhìn thật kĩ,thấy Tố Nhã đang ôm 1 người đàn ông lạ, hai người lại còn rất tình tứ với nhau.

-Vào xe đi anh đưa e đi ăn! rồi đưa e về sau(người đàn ông kia đưa tay vuốt lấy tóc Tố Nhã)

Ánh Nguyệt như người bất động đánh rơi cả cặp,nghe thấy tiếng rơi Tố Nhã quay lại nhìn Ánh Nguyệt, rồi bước vào xe.Ánh Nguyệt cúi xuống nhặt cặp đứng lên đã không nhìn thấy bóng dáng 2 người kia

Ánh Nguyệt trong lòng rất muốn khóc thật to,nhưng có giọng nói của Mỹ Phương làm Ánh Nguyệt phải kìm nén

-Tổng giám đốc ngài làm sao vậy!!!

-Tôi không sao !(Ánh Nguyệt vội vàng bước vào xe)

Trên đường về Ánh Nguyệt như kiểu xác chết,mặt lạnh ngắt về đến nhà

-Trình Phong ngày mai xin nghỉ học cho tôi,tôi thấy không được khỏe

-Ngài không khỏe sao hay để tôi gọi bác sĩ

Ánh Nguyệt quay ra trừng mắt nhìn Trình Phong:

-VIỆC TÔI BẢO ANH LÀM THÌ ANH CỨ LÀM ,SAO MÀ ANH NHIỀU CHUYỆN THẾ HẢ(Ánh Nguyệt quát lên rồi đi lên tầng)

Cả buổi tối hôm nay trong đầu Ánh Nguyệt chỉ toàn nghĩ đi nghĩ lại cảnh tượng hôm nay nhìn thấy ở cổng trường"Tố Nhã cô có bạn trai rồi sao"nước mắt cứ lăn xuống giường.

----------------------------------

Sáng hôm sau Ánh Nguyệt tình,từ từ ngồi dậy thấy trong người khó chịu đưa tay lên sờ chán

"mình ốm rồi sao" nói xong lại thả người ngã xuống giường ngủ tiếp

Tại phòng GV:

-Ánh Nguyệt ốm sao(tay Tố Nhã cầm đơn xin nghỉ của Ánh Nguyệt lên đọc)

-Cô bé này mà cũng biết ốm sao,chắc là tại nhìn thấy cảnh hôm qua giận mình nên không đi học ....mà thế cũng tốt(Tố Nhã đặt đơn xin xuống)

Hết buổi học Tố Nhã vẫn thấy trong lòng bồn chồn lo lắng.Nghĩ đi nghĩ về vẫn nên đến xem Ánh Nguyệt,liền lấy xe qua nhà Ánh Nguyệt

Kinhcong...Kinhcong bà Kim chạy ra

-Chào bác(Tố Nhã cúi đầu chào lễ phép)

-Là cô giáo của Ánh Nguyệt à(Bà Kim mở cửa)

-Cháu nghe nói Ánh Nguyệt bị ốm nên đến thăm

-Vâng mời cô vào nhà,không biết xảy ra chuyện gì mà từ hôm qua lúc đi học về Ánh Nguyệt tự nhốt mình trong phòng ,không ăn gì ,lại còn lớn tiếng với chú nó bảo không được khỏe nên xin nghỉ đến thuốc cũng không uống.

Nghe bà Kim nói xong Tố Nhã đi lên phòng Ánh Nguyệt

Cốc ....cốc...

-Bà Kim cháu thực sự không sao mà!!!(Ánh Nguyệt trong phòng trùm chăn lại)

-Là tôi Tố Nhã đây!

Ánh Nguyệt từ trên giường nhảy xuống, ra mở cửa

-Tố Nhã cô đến đây làm gì!!!Ánh Nguyệt không dám nhìn thẳng vào mắt Tố Nhã(Ánh Nguyệt nhìn xuống )

-Tôi vào được không?

-Cô vào đi!

Tố Nhã lại gần giường ngồi xuống,đập tay xuống giường ý chỉ Ánh Nguyệt lại ngồi gần

-Tôi nghe bà Kim nói e không chịu ăn với uống thuốc

-E không uống thuốc liên quan gì tới cô(Ánh Nguyệt đứng đối diện chỗ Tố Nhã ngồi)

-E không uống thì tôi cũng không ép ,tôi đến đây thăm e có vẻ e không thích thì tôi đi về(Tố Nhã đứng lên)

Tố Nhã chuẩn bị bước đi thì bị Ánh Nguyệt nắm tay kéo xuống giường ghè 2 cổ tay Tố Nhã lại,mắt Tố Nhã mở to

-Em định làm gì!bỏ tôi ra chẳng phải e muốn tôi về sao(Tố Nhã cố dùng lực để rút 2 cổ tay ra nhưng không được vì Ánh Nguyệt rất khỏe)

-Tố Nhã cô thực sự không có cảm giác gì với em sao!!(Ánh Nguyệt cố mỉm cười nhưng đôi mắt ấy lại nói lên sự đau buồn của Ánh Nguyệt)

Nghe thấy Ánh Nguyệt nói Tố Nhã không còn cự nguậy nữa.Tố Nhã hơi giật mình vì nước mắt của Ánh Nguyệt rơi xuống má Tố Nhã"Em ấy đang khóc sao"

-Nếu cô có bạn trai rồi cô có thể nói cho e ,e sẽ không làm phiền cô nữa(đôi mắt Ánh Nguyệt ưng đầy nước mắt)

-Nếu cô ghét e ,thấy e ghê tởm thì làm ơn hãy nói cho e,e sẽ từ bỏ(không kìm nén được cảm xúc Ánh Nguyệt òa khóc như 1 đứa trẻ ngay trước mặt Tố Nhã)

Không khí trong căn phòng ngày càng trầm xuống,lúc này Tố Nhã mới lên tiếng

-Chúng ta là cô trò hơn nữa chúng ta đều là con gái, em nói xem chúng ta làm sao đến với nhau được!!(Tố Nhã như thể muốn òa khóc cùng Ánh Nguyệt)

Ánh Nguyệt giật mình nhìn thấy đôi mắt đầy sự đau buồn của Tố Nhã

-Em xin lỗi,cô có thể về được rồi(Ánh Nguyệt thả tay Tố Nhã ra đứng lên lau hết nước mắt)

Tố Nhã vừa ra khỏi cửa Ánh Nguyệt liền đóng dầm cửa lại rồi từ từ ngồi xuống dựa lưng vào cánh cửa ngồi khóc

-"Cô có biết tim em đau thế nào không"Ánh Nguyệt nắm chặt lấy áo mình nói nhỏ

Bên kia cánh cửa Tố Nhã đứng dựa vào cửa nói thầm:" Trái tim này thực sự đã biết đau rồi, trái tim này bị em làm tan chảy và cũng chỉ biết đau vì e thôi Ánh Nguyệt à"Tố Nhã lấy tay ôm lấy lồng ngực ,nước mắt thì lăn dài trên gò má. Ngay nơi này có 2 trái tim đang khóc vì nhau.

ÁNH NGUYỆT À(TỐ NHÃ À)TẠI SAO 2 CHÚNG TA LẠI KHÔNG THỂ ĐẾN VỚI NHAU ĐƯỢC CHẲNG LẼ CHỈ VÌ LÝ DO TA LÀ CÔ TRÒ VÀ TA LÀ CON GÁI THÔI SAO!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top