chap 11:Sự Thật
Sáng hôm sau(Chủ Nhật) Ánh Nguyệt thức dậy đầu vẫn còn hơi choáng,người thì toàn mùi rượi
-Haizz!!! hôm qua mình uống hơi nhiều(Ánh Nguyệt bước xuống giường người cứ ngả bên này nghiêng bên kia)
-Ô,em dậy rồi à(Băng Băng từ trong nhà tắm đi ra)
-Chị Băng Băng sao chị lại ở đây(lúc này Ánh Nguyệt mới nhìn xung quanh)đây là đâu đây
-Hôm qua em uống say nằm gục ở bàn rượi,nên chị thuê luôn phòng ở đây cho em luôn
-Hả!Tối qua em ngủ ở đây(Ánh Nguyệt hét toáng lên,rồi nghĩ lại hết mọi chuyện hôm qua)
-Yên tâm đi,tối qua chị không có làm gì em đâu
-Chị đi làm đây,có gì tý em trả phòng cho họ sau nha(Băng Băng dơ tay chào )
Băng Băng nghĩ"May mà sáng nay mình kịp mặc lại quần áo cho Ánh Nguyệt không thì chẳng biết phải giải thích thế nào"
-Vâng
Ring...Ring...Ring
-Alo...
-Ánh Nguyệt à,Tố Nhã của mày sao rồi!!!mày hãy nhớ lại những gì tao từng nói với mày khi xưa đi
-Chậc...mày đúng là thằng khốn nạn mà!!!
--------------
Ánh Nguyệt đi bộ về ,vừa về đến gần cửa nhà thì thấy Tố Nhã đang đứng trước cửa.Tố Nhã nhìn thấy Ánh Nguyệt liền chạy lại
-Ánh Nguyệt,tại sao,tại sao em lại đối xử như thế với tôi(Tố Nhã cố kìm nén )
-Cô đang nói cái gì hả(Ánh Nguyệt nhíu mày)
-Em với Băng Băng 2 người đang yêu nhau phải KHÔNG,tối qua 2 người còn ngủ với nhau cơ mà
-Tôi với Băng Băng chẳng có quan hệ gì hết, tối qua tôi say,tôi với chị Băng Băng có ngủ cùng nhau, chúng tôi chẳng làm chuyện gì có lỗi cả(Ánh Nguyệt giải thích,mặc dù vẫn tức giận vì vụ hôm qua)
-Không làm gì sai sao!vậy tại sao trên cổ em lại có vết son hả!(mắt Tố Nhã ưng ưng nước mắt)
Ánh Nguyệt đưa tay lên che vết son đi
-Đây...đây là...
Tố Nhã lôi điện thoại trong túi ra
-Vậy đây là gì?bức ảnh này là gì hả(Tố Nhã dí sát điện thoại vào mặt Ánh Nguyệt)
-Tôi đã nói rồi....tôi với cô ấy không làm gì cả???(Ánh Nguyệt quát lên hất tay Tố Nhã ra)
-Vậy tại sao bức ảnh này lại gửi bằng số của em,chẳng phải 2 người đã có ý định với nhau từ trước rồi hay sao(nước mắt của Tố Nhã bắt đầu rơi xuống )
Ánh Nguyệt không hiểu chuyện gì xảy ra,nhưng Ánh Nguyệt rất tức giận vì câu nói của Tố Nhã"Chẳng phải 2 người đã có ý định ngủ cùng nhau trước đó rồi sao"rồi chợt nghĩ lại lời nói lúc trước của Minh Sở từng nói với Ánh Nguyệt
-Phải!tôi với cô ấy làm tình với nhau đấy,thì làm sao,còn cô !cô thì sao, cô cũng là vợ sắp cưới của anh tôi còn gì,chả nhẽ cô được cặp với người khác chả nhẽ tôi lại không được sao
-Hay là tôi không có thứ mà anh trai tôi có,thứ mà có thể làm cho cô có cảm giác sướng hơn tôi làm(Ánh Nguyệt hạ giọng)
Tố Nhã không tin được chính người mình yêu thương nhất lại thốt ra những lời,xúc phạm cô
-Chẳng phải cô rất thèm muốn chúng hay sao,VẬY THÌ VỀ NHÀ MÀ XIN ANH TRAI TÔI ĐI(Ánh Nguyệt quát lên)
"Bốp" Tố Nhã bị xúc phạm bằng những lời nói của Ánh Nguyệt ,tức giận không làm chủ được chính mình liền tát Ánh Nguyệt
-Cô dám đánh tôi!(Ánh Nguyệt lấy tay ôm má)
-Tại sao,tại sao em lại nói những lời như thế với tôi(Tố Nhã tuôn trào nước mắt)
-Tại sao ư,chẳng phải tôi nói rất đúng sao,cô là chị dâu tôi cô không đủ tư cách dạy đời tôi(Ánh Nguyệt lớn giọng,tay vẫn ôm má chạy vào nhà)
Tố Nhã quay lại nhìn Ánh Nguyệt chạy vào nhà"Tại sao chứ,tại sao ông trời lại đối xử với chúng tôi như vậy,chẳng phải mọi chuyện đang rất tốt đẹp sao"
Ánh Nguyệt nằm trên giường nghĩ lại lời nói, cái tát của Tố Nhã.Cái tát không hề đau nhưng trong lòng lại "Chúng ta kết thúc thật rồi sao"
------------------
Đến trưa trời khá mát mẻ, tại quán ăn nhanh Ánh Nguyệt vừa đi ra cửa, thì gặp Băng Băng đang đi dạo,Tố Nhã cũng gần đến cửa quán ăn thì thấy 2 người họ liền dừng bước.
-Ô,Ánh Nguyệt à(Băng Băng cười tươi)
-Vâng,chị đi dạo à(Ánh Nguyệt giọng lạnh)
-Ừ,có muốn đi dạo cùng chị 1 lúc không
-Vâng
Thấy 2 người họ bước đi,Tố Nhã nhanh chân đi theo mà chẳng hề biết mình đang nghĩ cái gì,đi đến , đến công viên nơi mà Ánh Nguyệt với Tố Nhã đã từng trao cho nhau những lời hứa.
-Em với Tố Nhã xảy ra chuyện gì sao!Tố Nhã nói gì em à!
-Ồ,cái này đáng ra chị phải biết rõ hơn em chứ(Ánh Nguyệt dừng bước quay sang nhìn Băng Băng)
-Em đang...nói cái gì thế,chị làm sao mà biết được 2 đứa xảy ra chuyện gì(Băng Băng ấp úng nói cười cười)
---Tố Nhã đuổi kịp liền đứng nấp sau thân cây---
-Chẳng phải chị là người đổ thêm dầu vào lửa hay sao(Ánh Nguyệt nhếch mép)
-Em...nói...(Băng Băng ấp úng không nói lên lời)
-Chẳng phải chị là người đã chụp bức ảnh rồi gửi cho Tố Nhã khiến cô ấy hiểu nhầm hay sao
-Em nói...ảnh nào cơ(Băng Băng ngượng cười)
-Chị đừng có giả ngây giả ngô nữa,tôi đã biết âm mưu của chị rồi.Chị tưởng tôi không biết, chị đã bỏ thuốc ngủ vào rượu của tôi lúc tôi không để ý sao.
Băng Băng mở to mắt,cúi đầu xuống
-Chẳng phải chị là người đã cửi quần áo tôi ra, rồi hôn lên cổ tôi để chụp 1 bức ảnh, bằng máy của tôi ,rồi chị lại gửi cho Tố Nhã cũng là máy tôi rồi chị lại xóa hết đi tắt nguồn để như ban đầu, làm như chưa có chuyện gì xảy ra , khiến cô ấy hiểu nhầm tôi và chị làm tình với nhau sao,trong khi tôi với chị chẳng làm gì nhau cả(Giọng Ánh Nguyệt nói nhỏ rồi dần 1 lớn hơn)
-Sáng đến chị dậy sớm hơn tôi chẳng phải để mặc quần áo cho tôi hay sao,sáng nay tôi kiểm tra trên người mình đều không có dấu hiệu do làm tình để lại(Ánh Nguyệt nói xong rồi quay đi)
Tố Nhã đứng nấp ở sau thân cây nghe thấy những điều Ánh Nguyệt nói cô hối hận vì sáng nay đều là lỗi tại cô.Thấy Ánh Nguyệt bỏ đi Băng Băng đuổi theo ôm Ánh Nguyệt
-Ánh Nguyệt,chị làm tất cả những điều này cũng chỉ vì em thôi!(Băng Băng khóc lóc)
-Chị có gì mà không hơn được Tố Nhã chứ,cô ta thì có cái gì chứ(Băng Băng siết chặt Ánh Nguyệt)
-Tố Nhã có những thứ mà cô không có,có những thứ tôi muốn từ cô ấy chứ không muốn của cô.Dù cô có làm gì đi nữa thì tôi vẫn sẽ mãi yêu Tố Nhã cho dù cô ấy không còn yêu tôi(Ánh Nguyệt kéo tay Băng Băng hất ra rồi quay người lại)
-Vì chị yêu em,chị muốn em là của riêng chị,hôm qua từ lúc uống say đến lúc nằm ngủ em lúc nào cũng gọi tên Tố Nhã nên ...nên chị tức ,chị mới làm như vậy thôi.
-Vì cô yêu tôi sao,vì cô yêu tôi hay là vì cô muốn trả thù cho cty của ba cô hả, Dương Băng Băng cô tưởng tôi không biết sao,cty MULTILEVEL bị chính tay tôi làm sụp đổ và Giám Đốc cty đó Dương Minh chẳng phải là cha cô sao,cô tưởng tôi không tìm hiểu về cô sao,tôi biết mọi thứ về cô.
Mỗi lời Ánh Nguyệt nói, khiến Tố Nhã đứng sau thân cây kia càng cảm thấy mình có lỗi"cty đó sụp đổ cũng vì mình"
-Cô biết cty cha mình bị sụp đổ ,khiến cho nhà cô gặp khó khăn nên cô mới tìm tôi trả thù sao.
Ánh Nguyệt quay đi nhưng bị Băng Băng kéo tay lại,Ánh Nguyệt hất tay Băng Băng ra khiến cô bị ngã
-Lục Ánh Nguyệt,chuyện này chưa xong đâu,mày với Tố Nhã sẽ phải trả giá vì những gì đã làm với gia đình tao Aaaaaaaaaaaaaaaaaa(Băng Băng tức giận, dùng tay đập xuống đất)
..........................
Tố Nhã biết mình đã trách nhầm Ánh Nguyệt đến tối 10 giờ là giờ Ánh Nguyệt từ cty trở về,cô đứng đợi Ánh Nguyệt trước cửa nhà, xe về đến cửa Ánh Nguyệt vừa bước ra khỏi cửa thì gặp Tố Nhã
-Ánh Nguyệt cô xin lỗi,hôm nay cô có vô tình nghe được hết cuộc nói chuyện của em với Băng Băng,là cô đã trách nhầm em lại còn đánh em nữa.
-Cái này cũng do Băng Băng thôi,không trách cô được.Chị dâu chúng ta không còn gì để nói thì tôi vào nhà nghỉ ngơi trước.(Ánh Nguyệt lạnh giọng bước đi)
-Mỹ Phương đưa Tố Nhã về(Ánh Nguyệt quay lại nhìn Mỹ Phương)
-Ánh Nguyệt,sao em không chịu nghe tôi giải thích chứ(Tố Nhã quay lại )
-Chị dâu muộn rồi chị về nghỉ sớm đi,mọi chuyện đã như vậy rồi thì cứ để nó diễn ra(Ánh Nguyệt cứ thế mà bước đi vào nhà)
.........................
-Tố Nhã em biết,em biết là cô yêu em,nhưng nếu như em quay lại với cô em sợ mình không đủ can đảm để bảo vệ cô.Thà em để cô ghét em để cô rời xa em,em sợ cái cảm giác phải mất đi người em yêu thương nhất(Ánh Nguyệt Nguyệt nằm trên giường nước mắt lăn trên gò má rơi xuống giường)
Ánh Nguyệt nghĩ lại về lời Minh Sở nói khi trước:"Tao sẽ không để mày yêu thương 1 ai đâu,những người yêu mày tao sẽ không để yên cho họ đâu"
Ánh Nguyệt lấy điện thoại ra bấm số gọi cho Minh Sở
-Alo...(Minh Sở nói)
-Tôi với Tố Nhã không còn quan hệ gì với nhau nữa rồi,xin anh đừng làm hại đến cô ấy,dù gì cô ấy cũng là vợ chưa cưới của anh(Ánh Nguyệt giọng yếu dần đi)
-Ồ vậy sao,nhưng mà phải làm gì đây!tao nhớ ra là cô ấy đã nói, cô ấy không cưới ai ngoài mày với mọi người sau khi mày bỏ đi hôm đó rồi(Minh Sở cười khẽ)
Ánh Nguyệt mở to mắt, cổ họng bị cứng lại
-Vậy là những gì ....mình cố gắng làm để cô ấy... được an toàn đều vô nghĩa ư(Ánh Nguyệt như người vô hồn )
-Phải đúng vậy!xin lỗi tao quên mất là...
MINH SỞ!TAO CẤM MÀY ĐỘNG ĐẾN TỐ NHÃ,MÀY MÀ DÁM ĐỘNG ĐẾN CÔ ẤY TAO SẼ KHÔNG THA CHO MÀY ĐÂU,TÊN KHỐN!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top