Chương 7 (Phần II)
Nếu như ở nơi nào đó, có hai bóng người đang ngủ say trong vòng tay nhau, thì nơi đây Hoàn Châu đang phi thật nhanh trên con đường khuya vắng lặng. Nhận được cuộc gọi từ gia đình Khánh Linh, trong tâm trí cô trĩu nặng một sự lo lắng. Từng cơn gió rít nhẹ phà vào mặt thật rát buốt. Dường như cả con đường lúc bấy giờ chỉ còn tiếng xe của mỗi mình Hoàn Châu.
Chiếc xe dừng lại tại nhà Trọng Duyên, nhìn thấy ánh đèn trong nhà còn sáng, cô bỗng thở phào ra trong nhẹ nhõm, ít ra thì bọn họ cũng đã an toàn về nhà. Vội vã nhấn lấy chuông cửa. Tiếng chuông ngân dài vang lên như rung động cả một bầu không khí vắng lặng lúc bấy giờ, Khánh Linh bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc. Còn Trọng Duyên say mềm ấy thì chẳng màng cớ sự, chỉ khẽ cựa quậy và tiếp tục giấc ngủ còn đang dang dở.
Khánh Linh chỉnh chu lại áo quần, mái đầu rối bời trông cô nàng lúc này thật tàn tạ.
***
- Ủa. Chị Châu? - đôi mắt cô tròn xoe nhìn người con gái phía trước. Thật sự rất ngạc nhiên khi mà Hoàn Châu lại tìm đến đây ngay lúc nửa đêm.
- Em với Trọng Duyên làm gì đến giờ mà chưa chịu về nhà? Em biết mấy giờ rồi không? - khi biết được họ đã an toàn, ngược lại Hoàn Châu lại trở nên bực dọc hơn.
Lúc này, Khánh Linh mới giật nảy mình nhìn đồng hồ. Đôi tay thoăn thoắt vội sờ soạng túi quần như kiếm tìm chiếc điện thoại.
- Em để quên điện thoại ở nhà rồi còn kiếm gì nữa. Mẹ em mới tra danh bạ, gọi cho chị đây. Gọi Duyên thì tắt máy. - Hoàn Châu khẽ cau mày.
- Em xin lỗi. Lúc nãy...
- Thôi đừng nói nhiều nữa. Giờ về nhà ngay kẻo bố mẹ lo. - Hoàn Châu cắt ngang lời Linh, nắm lấy cổ tay con bé kéo lên xe.
Nhưng Khánh Linh đã vội vã cự tuyệt, nhích ra xa Hoàn Châu một lúc. Cô nàng mới lí nhí cất lời.
- Chị Duyên say rồi. Lại ở nhà một mình. Em không an tâm. Hay là chị cho em mượn điện thoại. Em gọi cho bố mẹ nói chuyện tí được không?
- Ý em là... em định ở đây với Duyên à? Mai em còn phải đi học đó.
Khánh Linh bỏ mặc lời nói có phần hằn hộc ấy, vẫn khăng khăng giữ quyết định của riêng mình.
- Cho em mượn điện thoại. Được không chị? - ánh mắt long lanh đầy thành khẩn của Khánh Linh lại một lần nữa khiến Hoàn Châu xiêu lòng.
Chỉ vì muốn ở lại chăm sóc cho Trọng Duyên, Khánh Linh đã phải gặn ra những lời nói dối thật chối tai. Cô nàng rất sợ cái cảm giác phải nói dối người khác, huống hồ chi là bây giờ phải lừa dối cha mẹ. Nhưng hôm nay, chỉ vì Trọng Duyên mà cô đã phải vứt bỏ danh hiệu con ngoan của mình.
"Mẹ. Con xin lỗi vì đã để ba mẹ lo lắng. Nhưng con không sao..."
Linh chưa dứt lời mà bên đầu máy kia đã vang lên giọng nói đầy giận dữ.
"Con về ngay cho mẹ!"
Thoáng chút sợ hãi, Linh hít một hơi thật sâu, tiếp tục tuôn lời.
"Mẹ. Hôm nay... con xin phép ngủ ở nhà Duyên được không? Duyên... đột nhiên sốt cao. Nên không thể đưa con về được. Vả lại, chị ấy ở một mình, cũng nguy hiểm lắm ạ." - Linh ngập ngừng, dùng sự dối trá ấy để bao bọc giúp Duyên. Nếu mà mẹ biết Duyên uống bia đến say khướt, hẳn là bà sẽ phát điên lên mất.
"Con đang nói thật hay nói dối vậy? Lúc nãy còn thấy tươi tắn lắm mà?" - giọng bà có chút nghi ngờ nhưng thật ra cũng đã đôi phần mềm lòng.
"Dạ... Là thật mẹ ạ." - lời nói của Linh không mấy dứt khoát và thành thật. Dù gì thì con bé cũng không phải là một đứa nói dối giỏi.
Bất giác bị Hoàn Châu giật lấy chiếc điện thoại, Khánh Linh tái mét mặt mày, đôi mắt nài nỉ ra vẻ thành khẩn. Nếu bà mà biết đứa con gái ngoan hiền đang nói dối chắc sẽ không thứ tha nổi. Đúng thật là Hoàn Châu cũng đã có ý định nói ra sự thật, nhưng trong một giây suy nghĩ sâu và thoáng hơn. Cùng với ánh mắt tội nghiệp đang nhìn lấy mình, Hoàn Châu liền thở hắt ra.
"Thưa bác. Con là Châu đây ạ. Đúng thật là tại Duyên đang sốt cao. Nên mới không thể giữ lời hứa đưa Linh về trước 11 giờ. Bác thông cảm cho. Ngày mai con sẽ đưa Linh về, bác đừng lo ạ."
Khánh Linh chợt thở phào ra trong nhẹ nhõm, nhìn Châu khẽ cười nhẹ thay cho lời cám ơn. Cũng vì nhờ có Hoàn Châu đỡ lời, lại thấy Trọng Duyên có vẻ tội nghiệp, mẹ Linh trong một thoáng đã mềm lòng đồng ý cho Linh qua đêm tại nhà Duyên đêm nay. Bên cạnh đó, có một người từ khi nào đã trĩu nặng trong lòng một nỗi buồn, hay chính xác hơn là đang ghen tuông.
"Nếu như hôm nay chị trong tình cảnh của Duyên, thì liệu em cũng sẽ vì chị làm tất cả như thế này không Linh?" - Hoàn Châu lắc nhẹ mái đầu nghĩ thầm. Từ khi nào mà Hoàn Châu chững chạc thường ngày, lại phải tự đem bản thân ra so sánh với Trọng Duyên. Nếu như thế này, nếu như thế kia, phải chăng thứ tình cảm trong cô, đang lớn dần theo thời gian...
***
- Ủa. Chị không định về sao? Chị cứ yên tâm. Có em ở đây chăm sóc cho chị Duyên rồi. - Linh cười nhẹ khi thấy Hoàn Châu dắt xe vào mà chẳng mảy may có ý định gì là về nhà.
Nỗi buồn trong Châu còn chưa vơi hết, lại bị chính miệng Khánh Linh đuổi khéo, cho dù là ai đi chăng nữa thì trong hoàn cảnh này cũng cảm thấy thật tức giận. Mình vì người ta mà làm tất cả, còn người ta thì lại vì người khác mà làm tất cả. Hoàn Châu tự hỏi, liệu trên thế gian này còn tồn tại hai chữ "công bằng" hay không?
- Em làm gì đuổi chị hoài vậy? Chị muốn ở đây chăm sóc cho hai người không được sao? - giọng Châu vang lên có chút cộc cằn.
Thật sự thì lúc này Khánh Linh chẳng nghĩ gì khác. Con bé chỉ vì sợ làm phiền Hoàn Châu, dù gì thì Châu cũng đã phải chạy thục mạng từ nhà đến đây để giải quyết tàn cuộc trong thời khắc lẽ ra nên được ngủ ngon. Thế nên mới đề nghị như thế để Châu được nghỉ ngơi nhiều hơn cho buổi học sáng mai. Nhưng không may, Hoàn Châu lại vô tình hiểu lầm ý tốt của con bé.
- Em... em chỉ sợ làm phiền chị. - Khánh Linh có đôi phần bất ngờ khi thấy Châu bỗng trở nên hằn hộc.
Hoàn Châu nhận ra mình vừa lỡ lời, liền thở hắt ra, dịu giọng lại:
- Em lên phòng Trọng Duyên nghỉ ngơi đi. Ở đây để chị lo. - Hoàn Châu mong muốn Khánh Linh có một chỗ ngủ tốt hơn thay vì phải chật chội ngủ trên ghế sofa.
Khánh Linh tỏ vẻ không hài lòng, đã là phòng riêng thì không thể tùy tiện bước vào như thế, nhưng cũng một phần vì không an tâm Trọng Duyên, nên cô nàng liền vội từ chối.
- Thôi. Ai đời lại vào phòng riêng của người khác mà không xin phép chứ. Em ngủ ở đây cũng được. - Khánh Linh chỉ tay vào dưới sàn nhà.
Hoàn Châu lại một lần tặc lưỡi tỏ vẻ khó chịu.
- Duyên không chấp nhặt mấy chuyện đó đâu mà. Em ngủ ở đây lạnh lắm. - Hoàn Châu một mực quan tâm cho Khánh Linh.
- Thôi. Được rồi chị. Cũng không lạnh lắm. - Khánh Linh vội vã đặt gối xuống sàn nhà như một sự dứt khoát, những lát gạch bông lạnh lẽo xuyên thấu cả da thịt. Khiến người con gái yếu đuối như Khánh Linh phải ắt xì liên tục hai cái.
Hoàn Châu lắc đầu chào thua con bé cứng đầu đó. Liền nghĩ ra cách, bế Trọng Duyên xuống sàn, nhường lại dãy ghế cho Khánh Linh. Dù gì thì Duyên đó giờ cũng chẳng sợ lạnh nên có lẽ phương án này sẽ khả quan hơn. Nhận thấy sự quan tâm chu đáo của Hoàn Châu dành cho mình, Khánh Linh có đôi phần cảm kích, nên cuối cùng cũng thuận theo ý Châu leo lên chiếc ghế sofa. Trước khi chìm vào trong giấc ngủ, cô nhận thấy Hoàn Châu đang nhẹ nhàng đắp lên người cô một tấm chăn. Phải chi, người đang làm điều ấy với cô lúc này là Trọng Duyên, thì có lẽ tim cô sẽ ấm áp hơn bội phần.
Đêm yên tịnh buông dần, trải qua nhiều chuyện thì cuối cùng họ cũng có thể chìm vào trong giấc ngủ. Nơi đây, có hai người, mang theo những dòng tâm tư riêng, những suy nghĩ riêng vào trong những giấc hồng. Chỉ có một người, vẫn mải mê nhắm nghiền mắt, say mềm với mùi bia nồng nặc, chẳng màng cớ sự xung quanh.
***
Mới sớm tinh mơ, khi vạn vật hãy còn lim dim sau giấc ngủ dài. Có vài giọt sương vẫn còn vương nhẹ trên phiến lá xanh. Mặt trời vẫn chưa ló dạng, mà Trọng Duyên đã tỉnh dậy với cái đầu nhức bưng. Giấc ngủ đêm qua cùng với hơi bia có lẽ đã khiến Trọng Duyên đôi phần mệt mỏi. Cô bất giác tròn mắt ngạc nhiên khi nằm cạnh mình là Hoàn Châu. Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô phải kiếm Khánh Linh trước đã. Vì cô chợt nhớ lại lời hứa hôm qua, liền giẫy lên trong lòng một sự áy náy khó tả.
Định gọi điện cho Linh thì nhận ra cô nàng đang nằm ngay trên ghế sofa . Con bé vẫn còn đang ngủ rất say, dưới lớp chăn mỏng và khuôn mặt bơ phờ. Cô thấy mình tồi tệ quá mức. Lẽ ra cô không nên mượn đến Khánh Linh mỗi khi cô buồn. Cô tự trách mình đã không hề nghĩ đến cảm xúc người khác. Nhìn con bé cuốn mình trong chăn vì lạnh. Trọng Duyên vội vã với lấy chiếc áo khoác của mình, đắp thêm một lớp vải lên người Linh. Vô tình, lại khiến cô nàng tỉnh giấc.
- Ơ. Chị... Tỉnh rồi à. - Linh vẻ mặt ngái ngủ vẫn ráng ngồi dậy cười tươi.
- Ừ. Giờ em dậy. Chị chở em về nhà. Không bố mẹ lo. - Trọng Duyên lần đầu tiên nhẹ nhàng với Linh như thế. Lại còn giúp Linh khoác lên vai chiếc áo khoác của mình để né đi cái lạnh của buổi sớm.
- Không cần gấp đâu. Hôm qua em đã xin phép bố mẹ rồi.
- Ơ thế à? Mà sao tự nhiên chị Hoàn Châu cũng tới đây thế?
Khánh Linh liền thuật lại sự việc hôm qua, và tất nhiên chuyện Duyên và Linh hôn nhau thắm thiết trên chiếc ghế sofa đã bị con bé giấu nhẹm đi. Còn đối với Duyên mà nói, thì cô cứ ngỡ rằng đó là một giấc mơ, một chút mơ hồ, không thực tại, nên cô cũng chẳng buồn quan tâm đến. Vì khi con người ta say, mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ ảo hơn.
- Chị... xin lỗi. - Trọng Duyên ngập ngừng đưa tay vuốt nhẹ gò má Linh. Có thể đó là một cử chỉ thân mật rất chi là bình thường đối với Duyên. Vì hiện tại, Duyên chỉ xem Linh là chú mèo con nhỏ bé, một đứa em gái yếu đuối cần được chở che. Nhưng đối với Linh mà nói, bàn tay ấm áp chạm vào mặt mình khiến tim cô ấm áp khó tả. Chưa kể đến đôi mắt triều mến mà lần đầu tiên Linh thấy ở Duyên. Không phải là một cô nàng thích đùa như thường lệ, ngay lúc này, Duyên mang trên mình một nét nghiêm túc hiếm thấy.
Khánh Linh nhận thấy nhịp tim nơi mình đập mạnh hơn, cứ như thể chuẩn bị nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng rồi, chợt... cái vươn vai của Hoàn Châu cắt ngang khoảnh khắc ngọt ngào lúc bấy giờ. Trông thấy tất cả, nhưng cô nàng vẫn chọn cách cười nhẹ thay cho lời chào. Một con người trưởng thành, suy nghĩ chín chắn sẽ không bao giờ hành động nông nỗi và nóng nảy. Châu giả vờ không nhìn thấy, mặc dù trong lòng lại giẫy lên một cảm giác ghen tuông. Từ khi nào mà Châu dần mất thiện cảm với Duyên. Rõ ràng miệng luôn bảo yêu Á Quyên, cớ sao bây giờ lại chuyển mục tiêu nhanh đến chóng mặt. Nhưng Châu nào ngờ, tất cả chỉ là một sự hiểu lầm. Vì thật chất, Duyên chẳng hề có ý định theo đuổi Khánh Linh. Ngay cả trong cơn say đêm qua, tên người con gái Duyên gọi cũng vẫn là Á Quyên.
Và rồi. Tiếng chuông cửa ngân dài kéo theo sự chú ý của mọi người.
Trọng Duyên trong đầu không khỏi thắc mắc, mới sớm đã có người đến kiếm sao? Thật ra thì là ai đây? Không lẽ bố mẹ đã về sau chuyến công tác? Và những lời thắc mắc nhanh chóng được giải đáp khi Duyên nhìn thấy người con gái trước mặt. Đứng cạnh là một đứa nhóc con khoảng tầm 2 tuổi. Trông thằng nhóc bụ bẫm đáng yêu quá. Và người con gái ấy chính là Liễu Huỳnh Tiên. Bạn gái cũ của Trọng Duyên năm lớp mười thời áo trắng. Thật ra thì Huỳnh Tiên cũng là một trong những người được Duyên xếp vào danh sách "vui chơi qua đường", đơn giản là vì tính khí không hợp nhau. Đã ba năm không gặp, tự dưng giờ lại trở về, chắc hẳn là có chuyện chẳng lành, bằng không thì cũng là muốn nhờ vả gì đó.
- Ô ồ. Tiên đó à. Cơn gió nào đã thổi em đến đây? Còn thằng nhóc này là ai đây? Con em hả? - Trọng Duyên cười khì khì chọc ghẹo. Vẫn là cái đôi mắt hí ấy, vẫn tính tình trẻ con và thích đùa ấy.
Huỳnh Tiên đứng vòng tay trước ngực, gương mặt lạnh tanh nhìn Duyên một lúc. Rồi bỗng dưng cô nàng quát lớn tiếng khiến Duyên giật nảy mình.
- Cô còn dám hỏi? Cô nghĩ cô trốn được tôi à? - giọng choe chóe của Tiên vang lên khiến Hoàn Châu và cả Khánh Linh đều tò mò hướng mắt ra xem.
Trọng Duyên chẳng hiểu cô nàng đang nói gì. Chỉ biết đứng tròn mắt, đơ người ra. Thật ra cô với Tiên có nợ nần gì chứ? Chia tay đã hai mặt một lời, dứt khoát không níu kéo. Tự dưng bây giờ lại bảo Duyên trốn cô, thật ra thì đây là tình hình gì đây?
Và tiếng gọi của thằng nhóc đáng yêu bên cạnh vang lên:
- Ba... ơi. Ba!
- CÁI - GÌ? - cả Trọng Duyên, Hoàn Châu và Khánh Linh cùng đồng thanh trong hốt hoảng.
- Còn giả ngây giả dại à? Sao cô dám đối xử với mẹ con tôi như thế. Đồ tàn độc! - con bé Huỳnh Tiên ấy đúng thật là chất giọng đanh đá vang ngút trời. Trọng Duyên suýt tí nữa là té ngửa.
Một thoáng điếng hồn, nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh.
- Em có bị điên không? Con gái con gái với nhau mà có thể sinh con được à? Muốn diễn thì tìm kịch bản nào mới mẻ hơn nha. Bị thằng nào dụ lên giường rồi giờ bắt tôi chịu trách nhiệm hả? - Trọng Duyên cười khinh bỉ.
- Cô còn dám nói. Ba năm trước, cô nói với tôi, vì không sinh con được, nên nhận con nuôi về nuôi. - Huỳnh Tiên gân cổ lên cãi. Lại còn bới ra trong túi một chiếc máy ghi âm.
Trước khi Trọng Duyên kịp nói gì đó để đính chính thì cô nàng đã nhanh tay bật lấy chiếc máy. Và trong đó là cuộc đối thoại với giọng nói khá quen thuộc, đó là Trọng Duyên và Huỳnh Tiên.
"Thôi. Hay giờ mình nhận con nuôi đi."
"Được đó anh. Hai vợ chồng mình sẽ cùng nuôi con lớn. Cho con ăn học."
"Ừ. Sau đó sẽ có một mái ấm hạnh phúc."
- Cô còn dám chối nữa không? - Huỳnh Tiên cười nửa miệng sau khi đưa ra chứng cứ rõ ràng.
Khánh Linh và Hoàn Châu lúc bấy đã vô cùng bàng hoàng. Không ngờ quá khứ của Trọng Duyên lại được cô nàng giấu kĩ đến mức ấy. Còn về phía Duyên...
- Cô điên à. Tôi nói những lời ấy bao giờ. Lúc tôi quen cô chỉ mới lớp mười thôi. Có cho tiền tôi cũng không bán rẻ cả tuổi trẻ để đi xây mái ấm gì gì đó. - Trọng Duyên bực bội lớn tiếng hơn.
- Thế cô hỏi mọi người xem. Giọng nói trong máy ghi âm lúc nãy là của ai? - Huỳnh Tiên hất mặt về phía Châu và Linh đang đứng.
Trọng Duyên quay về phía sau để ý thái độ của họ. Và tất nhiên là họ chẳng thể giúp đỡ được gì khi trong chiếc máy ấy rõ ràng là giọng nói Duyên. Có muốn cãi cũng chẳng cãi được. Sự im lặng của họ khiến Trọng Duyên nóng gáy cả lên.
- Nè. Đừng nói hai người cũng tin vào cái thứ vớ vẩn đó nha?
Và đáp lại lời Duyên lại là một sự im lặng kèm theo ánh mắt lo lắng của Khánh Linh. Trọng Duyên tính nóng nảy lại nổi lên, cô luôn xử lí mọi việc theo quán tính, chẳng cần nghĩ ngợi gì, cánh cửa ngay trong phút chốc được đóng sầm lại, Trọng Duyên tuyệt tình tống cổ Huỳnh Tiên cùng với thằng nhóc con lạ lẫm ấy.
- Hôm nay cô có thể đuổi được tôi. Nhưng tôi không buông tha cô dễ dàng vậy đâu. Những gì cô đã làm, nhất định phải trả giá đắt. - Huỳnh Tiên trợn to mắt với vẻ mặt giận dữ khó coi.
Trong khoảnh khắc ấy, Hoàn Châu và Khánh Linh cùng lặng đi, chỉ có mỗi Trọng Duyên là đang mang trong mình tâm trạng bất ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top