Chương 40



DK muốn tiến lên ngăn cản hành vi của cô gái, nhưng đã muộn một bước. Nước rơi ở trên mặt và cả trên quần áo tôi, ướt một vùng lớn, chưa từng nghĩ tới mình cũng sẽ trải qua loại đãi ngộ này, lập tức đờ ra. Nước tiến vào mắt, khó chịu đến mức không mở ra được.

"Thường Tiểu Du, cô thật quá mức rồi, nhiều năm như vậy tính khí nóng nảy của cô vẫn không thể sửa đổi một chút? Mau chóng xin lỗi bằng hữu tôi!" DK giành lại bể cá trong tay cô ấy, ánh mắt căm tức nhìn cô. "Hạ Mạt, xin lỗi! Xin lỗi!" DK xoay người lại, hoảng loạn lau mặt giúp tôi, tôi tóm lấy tay chị nói không có chuyện gì, nhìn cô gái trước mắt tức giận đến mức toàn thân run cầm cập, tôi tiến lên giải thích: "Chào chị! Em nghĩ chị hiểu lầm DK, em chỉ là bạn tốt của chị ấy mà thôi, tối hôm qua có việc mới ở nhờ một đêm."

"Đủ rồi! Tôi không muốn nghe giải thích ấu trĩ này. DK, tôi hận cô!" Thường Tiểu Du phẫn hận nhìn DK, sau đó đẩy cửa mà đi.

"DK, còn ngây đó làm gì? Mau đuổi theo đi!" Tôi nóng lòng nói.

"Không đi!" DK cúi đầu đứng tại chỗ, tức giận nói.

"Chị...ôi!" Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, tính bướng bỉnh của chị vừa tới ai cũng không có cách nào bắt chị.

"Hạ Mạt, thực xin lỗi! Khiến em oan ức rồi." DK đột nhiên tiến lên ôm tôi.

"Haha! Không sao! Lại không thiếu một miếng thịt, yên tâm! Em không để trong lòng, chị ấy cũng là khẩn trương và quan tâm chị nên mới như vậy." Tôi buông ra cái ôm của DK, giật giật áo phông ướt nhẹp.

"Mau mau đi tắm rửa đi, tôi đi lấy quần áo tắm rửa cho em trước." DK vội vã đi trở về phòng, tôi ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn mấy con cá vàng nhỏ đáng thương vô tội bị hại, đau lòng nhặt lên.

Tắm rửa xong, mặc quần áo rộng thùng thình của DK, nhìn thấy bữa sáng chị đã chuẩn bị xong ở trên bàn cơm.

"DK, ở nhà chị chỉ thích mặc quần áo rộng như vậy?" Tôi nghịch ngợm ngồi xổm ở trên ghế, duỗi hai tay nhìn quần áo trên người hỏi chị.

"Đúng vậy! Em không cảm thấy mặc như thế rất thoải mái sao?" DK giúp tôi múc thêm một chén cháo nữa đặt ở trước mặt tôi.

"Haha, lần đầu tiên mặc, thật thoải mái." Tôi ngồi xuống.

"Ăn xong bữa sáng em ngoan ngoãn xem TV một chút, hoặc là đi thư phòng của tôi nghe nhạc, tôi đi ra ngoài cầm một phần tài liệu liền trở lại." DK nói.

"Dạ! Nhưng mà chị thật sự không đi khuyên bạn gái quay về à? Đừng làm cho chị ấy thương tâm." Tôi khuyên nhủ.

"Ôi! Để cô ấy yên tĩnh một lát đi! Bây giờ tôi còn rất giận cô ấy, không nói cô ấy, được không?" Ánh mắt DK dâng lên ưu thương.

"Được rồi! Có điều chuyện sáng nay chị thực sự không cần để ở trong lòng, em thực sự không để ý, tha thứ cô ấy nhé!" Tôi khẽ nắm tay DK nói.

"Hạ Mạt..." DK nhẹ giọng gọi tên của tôi rồi không nói gì nữa, gật đầu đáp ứng.

Ăn xong bữa sáng DK liền đi ra ngoài, tôi không có xem TV, mà đi thư phòng của chị. Bên trong trang trí rất nhiều đồ chơi mô hình phim hoạt hình, thật khó tưởng tượng tính cách của chị sẽ yêu thích cái này, thì ra chị cũng là cô bé vô cùng ngây thơ chất phác, bất giác nở nụ cười. Trong phòng bày đặt vài cây đàn ghi ta, thoạt nhìn như là sưu tầm, còn có một cái giá CD và dàn âm thanh rất lớn, tôi đang cẩn thận lựa chọn có âm nhạc tôi thích nghe không, ở trên góc trái giá CD đặt một quyển sách rất dày, tò mò cầm lên xem, khi mở ra thì mới biết đó là một quyển album ảnh tuyệt đẹp, bên trong tất cả đều là hình của DK và bạn gái chị, hai người chụp rất nhiều ảnh chân dung thân mật, nhìn cô gái trong hình, mỹ lệ và tự tin, rất xứng đôi với DK. Khi đó DK cười lên là vui vẻ và hồn nhiên như vậy, tôi nghĩ mấy năm qua chị nhất định trải qua rất nhiều thử thách đi, bây giờ rất hiếm thấy chị cười, đều là lành lạnh.

Sử dụng dàn âm thanh tốt nghe âm nhạc êm tai thực sự là một đại hưởng thụ, khi tôi đắm say ở bản giao hưởng vĩ cầm mang đến sung sướng, DK trở về rồi, trong tay chị cầm một túi giấy da, mỉm cười đưa cho tôi nói: "Xem xem có thích không?" Tôi tiếp nhận túi, luồn vào cầm lấy quà tặng ra xem, là một cái váy.

"A? Sao chị lại mua quần áo cho em? Quần áo của em cũng sắp khô rồi." Tôi kinh ngạc nhìn chị.

"Haha, mặc vào thử xem vừa vặn không? Đã lâu chưa mua quần áo cho con gái rồi." DK vuốt sau gáy, ngượng ngùng nói.

"Cảm ơn! Thoạt nhìn hẳn là vừa vặn." Tôi đứng dậy đi phòng vệ sinh thay đổi.

"Khà khà! Thật là xinh đẹp, ánh mắt của tôi không thụt lùi nha!" Lúc tôi thay xong đi ra, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt đắc ý đáng yêu của DK.

Nhìn nhìn thời gian, tôi phải đi rồi, lúc muốn nói với DK, chị lập tức nhìn ra ý nghĩ muốn đi của tôi, vội nói cùng chị ăn xong cơm tối lại đưa tôi trở về, sau cùng tôi đáp ứng rồi.

Yen đã rời đi ngày thứ chín, tôi vẫn không nhận được bất cứ tin tức gì của nàng, có mấy lần muốn gọi cho nhà nàng, muốn hỏi dì và chú, nhưng sau đó vẫn không có dũng khí. Cả ngày bọn Tư Khiết đều ríu rít về Yen, lòng tôi sẽ càng thêm nhớ nàng.

Hôm nay mới vừa kết thúc tiết học dương cầm, thời điểm đi xuống lầu dưới theo thói quen cầm lấy điện thoại di động lên xem, điện báo biểu hiện có một cuộc gọi nhỡ, nhưng số điện thoại rất kỳ quái, một chuỗi dãy số lạ không quen biết, lúc tôi đang nghi hoặc, đột nhiên điện thoại vang lên, cái dãy số kỳ quái kia lại gọi tới, tôi chần chờ nhận nghe.

"Alo! Chào bạn!" Tôi cẩn thận nói.

"Mạt Mạt, là tớ." Nghe được thanh âm của Yen truyền đến từ bên tai của tôi, lòng dâng lên kích động.

"Yen, đúng là cậu sao?" Âm thanh của tôi phấn khởi đến mức âm điệu biến đổi cao lên.

"Thương tâm nha! Chưa mấy ngày cậu đã không nghe ra giọng nói của tớ rồi." Yen vờ oan ức nói.

"Haha, làm sao sẽ vậy, tớ chỉ là không thể tin được cậu có thể gọi điện thoại cho tớ, cậu ở bên đó có khỏe không? Có ăn ngon không? Ngủ ngon? Quần áo mang đủ chưa?" Tôi một hơi hỏi rất nhiều vấn đề, sợ nàng không có thời gian.

"Haha! Yên tâm đi! Hết thảy đều rất tốt, hôm nay giáo sư dẫn chúng tớ ra ngoài chơi, thả lỏng một chút. Tớ liền tìm cơ hội gọi điện thoại cho cậu, ngày mai tớ phải chung kết rồi. Bảo bối, tớ rất nhớ cậu! Nhớ đến sắp điên mất rồi." Có lẽ bên cạnh Yen có người, thời điểm nàng nói một câu cuối cùng, tiếng cực kỳ nhỏ. Trong lòng tôi ngọt lịm, nghe thanh âm dịu dàng của nàng, thật thư thái.

"Tớ cũng rất nhớ cậu! Rất nhớ! Chúc mừng cậu tiến vào chung kết, ngày mai cố lên nhé!" Mũi tôi bắt đầu ê ẩm, không nói được rồi.

"Ừm! Nghe được thanh âm của cậu tớ liền yên tâm rồi, tớ sẽ cố gắng. Thân ái, không thể nói nhiều với cậu, chờ tớ trở lại, tớ phải cúp rồi." Yen vội vàng cúp điện thoại, tôi còn chưa kịp hỏi nàng khi nào trở về, nghe tiếng điện thoại đô đô đô, sững sờ tại chỗ. Nghĩ nếu ngày mai phải chung kết, vậy thi đấu xong khẳng định sẽ trở về, cũng chỉ qua mấy ngày, ngẫm lại liền cười vui vẻ rồi.

Hai ngày nay tôi không có đi phòng làm việc của Thiên Qua, ngoan ngoãn ở trường học chờ Yen trở về, thế nhưng càng mong chờ, càng khiến người thất vọng, tôi vẫn không nhận được tin nhắn và điện thoại của nàng. Lúc buổi tối ở ký túc xá, nôn nóng bất an cầm điện thoại đi qua đi lại.

"Ôi ôi ôi!!! Tớ nói Mạt Mạt, cậu dừng dừng! Cũng đừng tiếp tục lắc lư ở trước mặt của tớ được không? Nhìn cả đêm tớ chóng mặt." Tư Khiết đang làm bài tập, bị tôi quấy rối đến.

"Đúng đó, Mạt Mạt, hai ngày nay cậu làm sao vậy? Luôn hồn vía lên mây, cả ngày cầm xem điện thoại di động, sẽ không thật sự bị Thiên Hi nói trúng rồi, yêu đương rồi hả?" Tiểu Đằng vừa khéo tắm rửa đi ra, tôi bị hỏi á khẩu không trả lời được.

"Soái ca của khoa nào đó? Thần bí như vậy." Tư Khiết buông bút xuống, bát quái hỏi.

"Ôi! Các cậu đều đoán mò gì thế? Căn bản không có chuyện đó, tớ chỉ là nôn nóng chờ điện thoại trong nhà." Tôi phát hiện tôi càng ngày càng biết nói dối rồi.

Lại một đêm khó ngủ, thật giày vò người mà!

Ngày hôm sau phờ phạc đi đến phòng đàn luyện tập, không lòng dạ nào hoàn thành bài tập lão sư sắp xếp, nhiều lần đàn《summer》của Joe Hisaishi, tâm bắt đầu dần dần thanh tĩnh lại. Chợt nghe được tiếng gõ cửa, tôi đi mở cửa.

Khi mở cửa, nhìn thấy một người cầm một con gấu nhỏ dễ thương che khuất mặt, lúc nàng đột nhiên lấy nó ra, cười xán lạn với tôi, là Yen. Nàng bỗng nhiên xuất hiện tại trước mặt tôi, tôi sững sờ một hồi sau đó hưng phấn kêu lên, kích động ôm lấy nàng.

"Làm sao cậu đã trở lại rồi? Cũng không điện thoại cho tớ." Tôi cao hứng chết đi được.

"Haha, chính là muốn cho cậu vui mừng bất ngờ đó! Tối hôm qua rất muộn mới quay về, sợ ảnh hưởng giấc ngủ của cậu liền không gọi điện thoại cho cậu, chủ yếu nhất là lén lút về nhìn cậu có ngoan hay không, tớ đoán giờ này cậu nhất định ở phòng đàn, kết quả thật bị tớ đoán trúng rồi." Yen ôm eo tôi nói.

"Tớ làm sao ngủ được, cậu cũng không biết buổi tối mấy ngày nay tớ đều ngủ không ngon, nhớ cậu muốn chết." Tôi không nhịn được hôn môi nàng.

"A! Máy thu hình, cẩn thận." Yen đột nhiên đẩy tôi ra.

"Thảm rồi! Tớ quên mất. Phật chủ phù hộ! Đều không nhìn thấy chúng con, không nhìn thấy chúng con!" Tôi tinh nghịch chắp tay trước ngực quay về máy thu hình niệm.

"Haha! Phật chủ nghe được rồi." Yen kéo tay tôi nói. Nhìn cô gái trước mặt đã nhiều ngày không gặp, tuy rằng ánh mắt có chút mệt mỏi, nhưng càng nhìn nàng càng xinh đẹp, thật muốn hôn môi nàng.

"Nhìn ngốc rồi hả? Này! Tặng cái này cho cậu, khi tớ đi dạo phố XX nhìn thấy nó rất đáng yêu, rất giống cậu, liền mua lại rồi." Yen đưa gấu nhỏ cho tôi.

"Haha! Cảm ơn! Thật đáng yêu, cậu xem nó mặc quần áo thật là đẹp mắt." Tôi vui vẻ ôm nhìn nó. "Đúng rồi, kết quả thi đấu thế nào?" Đột nhiên tôi nhớ tới chuyện thi đấu.

"Cậu đoán?" Yen cười híp mắt nhìn tôi.

"Khà khà! Nhìn nét mặt của cậu tớ liền biết thành tích không tầm thường ha." Tôi vui vẻ nói.

"Ừm! Cũng không tệ lắm phải không." Nói xong Yen lấy ra từ trong túi cúp và bằng khen đưa cho tôi.

"Thân ái, cậu giỏi quá! Tớ muốn chúc mừng thật tốt vì cậu một hồi." Lần thứ hai tôi hưng phấn ôm lấy nàng.

"Haha! Có cậu, tớ mới diễn dịch được tốt như vậy, cảm ơn cậu!" Yen vui vẻ ôm tôi nói.

"Chao ôi! Tớ cũng được hưởng vẻ vang rồi, haha. Tối hôm qua trễ như thế mới ngủ, tại sao trời vừa sáng liền đến trường rồi hả? Không nghỉ ngơi thật tốt." Tôi đau lòng nhìn nàng.

"Nhớ cậu! Rất nhớ cậu! Trở về cả đêm hưng phấn không ngủ được." Yen thâm tình nhìn tôi.

Hai chúng tôi đầu sát đầu bèn nhìn nhau cười, cậu trở về thật tốt.....


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top