Chương 17
Chương 17: Lại ngủ trong lòng ngực
Về đến nhà, Thích Vân Úy đưa hộp cơm trống cho quản gia, thở dài nói: "May mà nghe ngươi, cà chua xào trứng gà không có đường, nếu không bữa cơm này không thể ăn nổi."
Quản gia hỏi: "Tiểu thư một miếng sườn cũng không ăn sao?"
Thích Vân Úy nhíu mày nói: "Nàng tự không gắp, ta đút mới ăn một miếng, nhưng nhìn rất miễn cưỡng, ta thương nên không đút nữa."
Quản gia an ủi: "Khẩu vị cần thời gian để thích nghi, có thể sau một thời gian tiểu thư sẽ tiếp nhận một ít."
Thích Vân Úy cảm thấy tốt hơn, quản gia thấy cô tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ, hiếu kỳ hỏi: "Vân Úy tiểu thư, ngươi đi dạo phố sao?"
Thích Vân Úy khoe: "Giữa trưa ta và Nhan Túy ăn xong không có việc gì liền đi dạo phố. Nhan Túy thật là, thấy cái gì cũng muốn mua cho ta, ta ngăn cản nửa ngày mới chỉ mua từng này, nếu không ta còn chưa chắc về được."
Quản gia bối rối, "..."
"Nhan Túy nói nàng phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, ta ở nhà chơi tùy ý. Đây, mua cho ta máy tính mới. Trương thúc, ngươi nghỉ ngơi đi, ta vào thư phòng chơi máy tính."
Quản gia nhìn cô vào thư phòng, cảm thán Thích Vân Úy tính cách hoạt bát, nghĩ thầm rằng ra là Nhan Túy thích loại Alpha như vậy.
Không trách Nhan Túy trước đây không muốn kết hôn, là vì chưa gặp đúng người.
Thích Vân Úy ở thư phòng quen với máy tính mới, làm quen hầu hết các thao tác, còn tìm đến diễn đàn IT lớn nhất Hoa Quốc.
Như cô dự đoán, trên diễn đàn có các nhiệm vụ treo giải thưởng, hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận tiền mặt thưởng.
"Thịch thịch thịch! Vân Úy tiểu thư, ra ăn cơm tối." Quản gia gõ cửa nói.
Thích Vân Úy ngồi cả ngày, eo đau cổ đau, đứng lên vận động một chút, nghĩ về sau phải kiểm soát thời gian chơi máy tính, thân thể này quá yếu, phải cẩn thận dùng.
Thích Vân Úy ra khỏi phòng đi vào nhà ăn, Nhan Túy đã ngồi trước bàn ăn, nghe tiếng bước chân, Nhan Túy ngẩng đầu nhìn Thích Vân Úy.
"Buổi chiều vui vẻ nha~" Thích Vân Úy cười và chớp mắt.
Quản gia cười: "Tiểu thư, Vân Úy tiểu thư rất thích máy tính ngươi mua cho, chơi một buổi trưa trong thư phòng."
Nhan Túy bất động thanh sắc, "Phải không?" Cái gì máy tính?
Thích Vân Úy nhận tín hiệu, ngồi cạnh Nhan Túy: "Đúng vậy, ta trước kia chưa dùng máy tính cao cấp thế này, hình ảnh rõ ràng, thao tác mượt, cảm ơn ngươi đi dạo phố mua cho ta."
Nhan Túy nhanh chóng hiểu tình huống, bình tĩnh nói: "Không có gì."
Quản gia biết khẩu vị của Thích Vân Úy, bữa tối không cần hỏi cũng làm món cô thích.
Dứa thịt tẩm bột chiên sốt chua ngọt vừa lên bàn, Thích Vân Úy lập tức múc một muỗng cho Nhan Túy, "Trương thúc nói khẩu vị cần dưỡng thành, sau này ngươi ăn nhiều đồ ta thích, chắc chắn sẽ giống ta."
Trong chén dứa và thịt bọc một lớp nước sốt chua ngọt, ớt xanh điểm xuyết màu sắc, nhìn đã thấy ngon miệng.
"Mau nếm thử." Thích Vân Úy chờ mong nhìn nàng.
Quản gia thấy Nhan Túy không nhúc nhích, tưởng nàng không muốn ăn, sợ Thích Vân Úy không vui, vừa định nói gì đó, Nhan Túy bỗng gắp một miếng dứa bỏ vào miệng, sau đó gắp một miếng thịt.
Lông mi dài rũ xuống, che khuất biểu cảm trong mắt Nhan Túy, không rõ nàng có thích hay không.
Thích Vân Úy biết Nhan Túy thích.
Nhớ lời quản gia, Thích Vân Úy không gắp nhiều cho Nhan Túy, chỉ ba lần.
Ba lần qua đi, Nhan Túy đang ăn ngon (mặt vẫn nhàn nhạt biểu tình), trước mặt hết đồ ăn, đợi lâu không thấy Thích Vân Úy gắp nữa, nàng nhìn sang, đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Thích Vân Úy hiểu ngay, trong lòng thấy Nhan Túy lúc này giống trẻ con, khó giấu sự thích thú, hồn nhiên và đáng yêu.
Quản gia ngồi đối diện, Thích Vân Úy chỉ có thể chớp mắt, nói: "Xin lỗi, ta gắp nhiều món ngươi không thích. Đã nói sẽ thay đổi khẩu vị dần dần, trưa cũng chỉ gắp một lần, vừa rồi lại không nhịn được."
Nhan Túy biết không được ăn nữa, nhìn dứa thịt tẩm bột chiên sốt chua ngọt, nhấp môi đỏ, nói: "Ngươi gắp đi, không sao."
Quản gia cười nói: "Tiểu thư thích Vân Úy tiểu thư, nên cảm thấy không sao cả."
Thích Vân Úy cười thầm, rõ ràng Nhan Túy thích dứa thịt tẩm bột chiên sốt chua ngọt.
Cơm xong, quản gia nhận điện thoại, trở về nói: "Lão gia bảo ta chuyển lời cho tiểu thư, ông dự định thứ bảy buổi tối mở tiệc chiêu đãi gia đình Vân Úy tiểu thư, các ngươi không được trễ."
Thích Vân Úy: "..."
Thích Vân Úy không muốn gặp người nhà, đặc biệt là Thích Phương Hoài, người mà trong sách được miêu tả là biến thái. Lần trước, khi cô đổ cháo trắng lên đầu hắn, hai người đã tan rã trong không vui. Lần này, không biết hắn sẽ làm gì khi có Nhan Túy ở đó.
Nhan Túy gật đầu nói: "Đã biết."
Nhan Túy đi thay đồ thể dục, tiến vào phòng gym tập thể hình.
Thích Vân Úy đã vận động buổi sáng, giữa trưa lại đi dạo phố nửa ngày, tự thấy lượng vận động đã đủ, nên không đi theo, mà ở phòng khách xem tin tức.
Muốn hiểu biết thế giới này nhanh hơn, tin tức là không thể thiếu, đặc biệt là thảo luận của cư dân mạng về các loại tin tức, có thể thể hiện tư tưởng của một bộ phận người, biết được không khí của quốc gia này.
Thích Vân Úy vừa xem tin tức vừa lướt Weibo, nghe thấy tiếng Nhan Túy từ phòng gym ra, đợi khoảng mười lăm phút, cho nàng đủ thời gian tắm rửa thay quần áo, mới vào phòng ngủ.
Nhan Túy vừa làm khô tóc, thấy Thích Vân Úy tiến vào, đặt máy sấy lên tủ đầu giường, "Tắm xong nhớ thổi tóc."
"Hảo." Thích Vân Úy ngạc nhiên với sự quan tâm của Nhan Túy, chỉ nghe nàng nói tiếp, "Đừng làm ướt gối của ta."
"Hảo." Thích Vân Úy cười với Nhan Túy.
Quan tâm người mà còn biệt nữu.
Nhan Túy nhíu mày, Thích Vân Úy đột nhiên cười cái gì.
Tắm xong làm khô tóc, Thích Vân Úy đi đến mép giường, phát hiện giữa cô và Nhan Túy có hai cái gối, không khỏi xấu hổ, nói với Nhan Túy đang lướt điện thoại: "Ta trước kia ngủ rất quy củ, sáng nay thật xin lỗi."
"Không sao." Nhan Túy còn xấu hổ hơn Thích Vân Úy, vì nàng mới là người ngủ không quy củ.
Hôm nay đặt gối cũng là để phòng ngừa chính mình ngủ không kiểm soát được mà hướng về Thích Vân Úy.
Trước khi ngủ, Thích Vân Úy dặn dò Tiểu Mãn: [Nếu ta có hành động vượt rào, nhất định phải lớn tiếng đánh thức ta.]
【Được, chủ nhân!】
Một đêm ngủ ngon, sáng sớm tỉnh lại, mũi ngửi thấy mùi ngọt thanh, trong lòng ngực cảm giác mềm mại ấm áp, Thích Vân Úy mở mắt, chớp chớp, cúi đầu, thấy Nhan Túy lại ngủ trong lòng ngực mình, cả kinh mồ hôi lạnh đều toát ra.
[Tiểu Mãn, sao ngươi không kêu ta???] cô cứng đờ, không dám cử động, sợ đánh thức Nhan Túy, ôm nàng như ôm củ khoai nóng.
【Chủ nhân không có hành động vượt rào, Tiểu Mãn không thể kêu.】
[Ta đều ôm nàng, sao không tính vượt rào? Tiểu Mãn, ngươi có phải vì năng lượng mới không kêu ta?] Thích Vân Úy nghi ngờ hỏi.
【Không phải! Chủ nhân sao lại nghĩ Tiểu Mãn như vậy, năng lượng tuy quan trọng, nhưng mệnh lệnh của chủ nhân quan trọng hơn! Vì chủ nhân không ôm Nhan Túy, là Nhan Túy ôm chủ nhân, nên Tiểu Mãn không đánh thức chủ nhân.】
【Cái gì?】 Thích Vân Úy sửng sốt.
—————————————
*Nếu có góp ý xin hãy nhẹ nhàng, Cảm ơn !!*
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top