Chương 9: Đi cướp Ma Cung

Chương 9: ĐI CƯỚP MA CUNG



Hoa Lôi sợ hãi, đứng bật dậy: "Ngươi ở đâu?"

Đang nói chuyện, một luồn ánh sáng đen từ trong tường xuyên đến, luồn ánh sáng này dừng lại trong phòng làm việc, chậm rãi biến thành một hình người, sau đó xuất hiện mặt mũi cùng thân mình.

Một suất ca mặc âu phục thẳng đứng thản nhiên xuất hiện trước mặt Hoa Lôi. Hoa Lôi ngã lảo đảo xuống ghế ngồi phía sau, cô lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại cảnh tượng này.

"Thiên Luân, muội đừng sợ, là ta, ta là Hạo Thiên." Hạo Thiên đi đến bên người Hoa Lôi nhẹ giọng.

"Ngươi muốn làm gì?" Hoa Lôi rất nhanh trấn định lại, cô lạnh lùng liếc mắt hỏi.

"Thiên Luân, chúng ta chia lìa hơn một nghìn năm, chẳng lẽ muội không nhớ ta sao? Chẳng lẽ muội không muốn cùng ta tụ họp sao?" Hạo Thiên đau lòng hỏi.

"Thực xin lỗi, không muốn." Hoa Lôi lạnh lùng trả lời.

"Thiên Luân, chẳng lẽ muội còn yêu tiện nhân Mộ Thần kia?" Nói tới đây, trong mắt Hạo Thiên hiện lên một tia sát ý.

"Im miệng, ta không cho phép ngươi mắng nàng." Hoa Lôi giận dữ hét. Nhìn thấy sát ý trong mắt Hạo Thiên ngày càng đậm, trong lòng cô cả kinh. Lập tức, cô làm ra vẻ mặt đạm nhạt, lộ ra một nét cười gọi hồn đoạt phách, đi đến bên người Hạo Thiên.

" Ngươi thực sự nhớ ta như vậy sao?"

"Đúng vậy, rất nhớ, nhớ muội đến điên rồi!" Hạo Thiên tham lam si ngốc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Hoa Lôi.

"Thật sự?" Hoa Lôi quay đầu hỏi, ánh mắt câu lên mê hoặc.

"Thật sự, ta thề." Hạo Thiên vội vàng nói, chỉ sợ Hoa Lôi không tin.

"Nga?" Hoa Lôi chậm rãi chuyển qua phía sau hắn.

Hạo Thiên muốn xoay người nhìn cô, cô lập tức dùng âm thanh ngọt ngào ôn nhu ngăn cản "Đừng nhúc nhích."Âm thanh nhu mị đến tận xương, dù là sắt thép cũng biến thành chỉ mỏng. 

Hạo Thiên lập tức bất động, nói: "Được, ta không động. Muội ở phía sau người ta làm gì?"

"Ha ha, ngươi đoán?" Âm thanh của Hoa Lôi vẫn ôn nhu y như cũ, chẳng qua, trên tay thiết côn cô giấu phía sau chậm rãi nâng lên. Ý cười giả tạo trên mặt lập tức biến thành cười đắc ý, nặng nề đánh xuống một côn trên đầu hắn.

Thân hình Hạo Thiên trúng một gậy, thân thể hắn chấn động, cứng đơ đến một lúc mới chậm rãi hoạt động lại.

Hoa Lôi ra tay rất nặng, tay bị dư chấn liền run lên, cô ném thiết côn trong tay xuống, ôm lấy tay phải của mình. Nhìn thấy Hạo Thiên không ngất, tim cô nhảy dựng lên. Một gậy kia đối với hắn giống như là không có ảnh hưởng gì. Cô liền không suy nghĩ nhiều, xoay người hướng cửa ra mà chạy. Bước chân vừa mới nâng lên, đã bị một lực thật lớn kéo cô trở về.

"Vì sao?" Hạo Thiên nặng nề, "Vì sao muội lại đối xử với ta như vậy?"

"Ta căn bản không thương ngươi." Hoa Lôi cũng không quay đầu lại trả lời. Thảm, lần này chết chắc rồi.

Mà bên kia, Lăng Linh đột nhiên cảm thấy trong lòng không yên, mí mắt trái giật liên tục, một cảm giác bất an lan tràn trong đầu.

Nàng liền nhanh chóng đi đến phòng làm việc của Hoa Lôi. Đi tới cửa liền cảm giác được một hơi thở tà khí bên trong. Nàng kinh hãi, một đá đem cửa văng đi, nhìn thấy Hoa Lôi bị Hạo Thiên chế trụ, lửa giận trong lòng nàng dâng lên, chỉ về phía Hạo Thiên hét lên:

"Buông nàng ra!"

Bốn Thần Long trong cơ thể nàng bay ra, đánh thẳng về phía Hạo Thiên.

"Đừng hòng!" Hạo Thiên hóa thành một đoàn khói đen, quấn lấy Hoa Lôi, xuyên qua cửa sổ biến mất không dấu vết.

Lăng Linh kêu lên một tiếng "Lôi" liền nhảy theo ra ngoài cửa sổ.

Một cỗ lực thật lớn đem nàng kéo trở về, bốn Thần Long bay ra ngoài cũng trở về cơ thể Lăng Linh.

"Quay về làm cái gì? Các ngươi đuổi theo bọn họ, đem Lôi cứu về đây!" Lăng Linh tức giận kêu lên.

Thần Long trong cơ thể nàng không có phản ứng. Lăng Linh tức giận đến mức cắn răng, nàng xoay người chạy xuống dưới lầu. Thần Long trong cơ thể nàng cơ bản không có khả năng sẽ nghe theo mệnh lệnh của nàng mà cứu giúp Hoa Lôi. Thần Long chỉ có nhiệm vụ bảo hộ nàng, một tất đều không rời, coi như phải làm việc khác, cũng là phải xác định nàng an toàn mới làm.

Đến gara lấy xe, đem tốc độ nhanh nhất chạy đến nhà ngoại nàng.

Lăng nãi nãi thấy Lăng Linh gấp gáp chạy vào cửa, ngạc nhiên hỏi "Sao vậy? Sao vậy? Có chuyện gì làm con gấp đến như vậy?"

Lăng Linh níu lấy tay ngoại nàng kêu lên: "Nãi Nãi, Lôi bị Hạo Thiên bắt đi rồi."

"Cái gì?" Lăng nãi nãi kinh sợ kêu ra tiếng. Chuyện này sao có thể. Bà không thể tin được.

"Lôi bị Hạo Thiên bắt đi, nãi nãi giúp con tính xem bọn họ đang ở nơi nào". Lăng Linh giống như là muốn khóc, hai tay nàng run rẩy lợi hại.

"Con đừng vội, đừng nóng vội, hiện tại cần phải thật sự bình tĩnh." Tay Lăng nãi nãi cũng không tự giác run lên, Hạo Thiên bắt Thiên Luân công chúa đi, chuyện này thực sự lớn rồi a, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Lăng nãi nãi bắt đầu lần tràng hạt, đi qua đi lại nghĩ phương pháp.

"Nãi nãi, người mau xem giúp con nàng ở nơi nào a?"

"Linh Linh, phép thuật của ta có giới hạn, bọn họ một là Thái tử Ma Giới, một là Công chúa Thần Giới, nãi nãi làm sao có thể tìm được hành tung của họ."

"Vậy làm sao bây giờ?" Lăng Linh kêu lên, vội vàng chạy ra cửa.

"Con đi đâu?"

"Con ra ngoài tìm, sẽ có thể tìm gặp..."

"Quay lại, bộ dạng con như vậy đi ra ngoài, hoảng loạn như vậy sẽ tìm thấy người sao. Nghe nãi nãi nói, chúng ta lập tức kêu đạo trưởng trở về, sau đó dùng Bát Tía của hắn, có thể liền tìm được vị trí của bọn họ"

"Vậy đạo trưởng đang ở đâu rồi?"

"Hắn đi đang đi bắt quỷ bên ngoài, ta lập tức gọi điện thoại cho hắn." Lăng nãi nãi nói xong, cầm lấy điện thoại, gọi cho Huyền Cơ Tử nói tình hình, kêu hắn quay về.

Huyền Cơ Tử vừa nghe, quỷ cũng không bắt, để đồ đệ ở lại bắt quỷ, hắn thu thập xong đồ đạc, vội vội vàng vàng chạy trở về.

Huyền Cơ Tử bước vào phòng còn chưa kịp đứng vững, Lăng Linh đã níu lấy tay hắn gấp gáp

"Đạo trưởng, Lôi bị Hạo Thiên bắt đi, mau nghĩ biện pháp cứu nàng."

"Ta biết, ta biết, đừng vội." Huyền Cơ Tử nói xong đem ra Bát Tía, tay trái nâng Bát Tía, tay phải vẽ phù đồ, trong miệng niệm thần chú.

Bát Tía rất nhanh hiện lên hình ảnh, hình ảnh chuyển động cực nhanh, như đang chạy ở tốc độ cao, một lát sau liền ngừng lại.

"Ở nơi nào?" Lăng Linh hỏi. Chỗ bọn họ đang ở nhìn không giống thành phố này.

"Hình như là ở Tây Tạng, Tây Tạng Ma Cung." Huyền Cơ Tử kêu lên.

Ở một cao nguyên rộng lớn, dưới nền đất dâng lên một tòa cung điện, ngoài cửa lớn hai hàng võ sĩ uy nghiêm đứng vững. Hạo Thiên cùng Kim Mao sư và Hoa Lôi vừa đáp xuống thì toàn bộ võ sĩ ngoài điện nhất tề quỳ xuống, cao giọng hô lớn "Tham kiến Thái tử điện hạ." Âm thanh như sấm dậy, đinh tai nhức óc.

Hạo Thiên kéo Hoa Lôi, cao ngạo nâng đầu bước vào cung điện.

Sau đó, cung điện chậm rãi chìm xuống, hình ảnh trong Bát Tía cũng biến mất.

"Bọn hắn vào Ma Cung, phép của Bát Tía không thể nhìn thấy được." Huyền Cơ Tử nói.

Tâm Lăng Linh trầm xuống lãnh lẽo giống như ngã vào trong hầm băng. Không tính bên trong Ma Cung, bên ngoài Ma Cung cũng tầng tầng lớp lớp thuộc hạ canh giữ, chưa nói đến vào trong cứu người, chỉ sợ tiến vào đầm rồng hang hổ còn dễ hơn là đi Ma Cung.

Lăng nãi nãi hỏi: "Hiện tại làm sao tốt nhất? Bọn họ ở trong Ma Cung, chúng ta đi cứu người chỉ sợ lành ít dữ nhiều."

"Như vậy cũng phải đi." Lăng Linh nói xong xoay người mặc vào áo khoác, vì cứu Hoa Lôi, Ma Cung nàng cũng phải xông vào.

"Quay lại, con định đi đâu?" Lăng nãi nãi giữ chặt nàng.

"Nãi nãi, con phải lập tức đến cứu Lôi."

"Đừng đi, nguy hiểm a!"

"Nãi nãi, nguy hiểm con cũng phải đi. Hoa Lôi là của con, con không thể để cho nàng có chuyện." Lăng Linh mím môi.

"Ta đi cùng cô." Huyền Cơ Tử nói.

"Đạo trưởng là phàm nhân, đi vào chỉ sợ ngay cả ma binh còn đấu không lại, tốt nhất là đừng đi."

"Nhưng một mình cô đi bảo chúng ta làm sao yên tâm?" Huyền Cơ Tử gấp đến độ dậm chân

"Yên tâm đi, tôi có Thần Long hộ thể, bọn hắn không làm gì được tôi." Lăng Linh nói xong, hôn trên mặt Lăng nãi nãi một cái, lên tiếng: "Nãi nãi, khoảng thời gian con đi vắng, nãi nãi nhớ phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, bảo trọng"

Nhưng sau đó nàng liền quay ngược về hướng nhà mình. Nàng cần về nhà lấy một số vật, sau đó mới đi thẳng đến Tây Tạng.

Lăng Linh chạy vào trong nhà, đem giấy vài tờ giấy màu vàng chuyên dùng để vẽ bùa ra, mài mực đỏ, tiếp tục cắt cổ tay mình đem vài giọt máu nhỏ lên nghiên mực, rồi đem hỗn hợp đó vẽ ma chú lên giấy. Một tờ lại một tờ, nàng vẽ một hơi được mấy trăm tờ, mệt đến đầu đổ đầy mồ hôi. Nàng không biết phép thuật, phép duy nhất nàng biết chính là vẽ bùa, nên vẽ được càng nhiều càng tốt.

Sau khi đem một đống lớn bùa chú vẽ xong, nàng để vào trong ba lô, sau đó đem một ít quần áo để vào. Rồi lại mở ra một thùng sắt lấy ra một thanh bảo kiếm.

Lai lịch của thanh bảo kiếm này thực sự rất kỳ la. Ngày đó nàng ở trên sân thượng quan sát mưa Lưu Tinh, đột nhiên bầu trời xẹt ngang một đường sáng vàng, thanh kiếm này từ trên bầu trời rơi xuống, rớt ngay bên cạnh chân nàng.

Thanh kiếm này có vỏ kiếm làm bằng bạch ngọc, trên thân thanh kiếm có khắc đồ đồ thù hình cửu điều Thần Long, trên chuôi kiếm là hình âm dương Thái Cực Bát Quái, chỗ tay cầm còn có khắc hai chữ nhỏ bằng tiếng triện "Long Kỳ", nàng liền gọi nó thành "Long Kỳ Kiếm". Tên này tuy rằng có chút quái, nhưng nó thực sự là một thanh bảo kiếm hiếm có, rút kiếm ra khỏi vỏ, gió cuốn đi lên, kim quang lưu chuyển, chém sắt như chém bùn, yêu ma quỷ quái gì đều cực kỳ sợ hãi.

Đem hết những thứ tốt nhất xong, Lăng Linh vai mang ba lô bước đi. Kéo cửa ra, Huyền Cơ Tử đứng ở trước nhà chuẩn bị bấm chuông cửa.

"Đạo trưởng, sao ông lại tới đây? Hãy để một mình tôi đi, ông đi quá nguy hiểm, cũng chưa chắc giúp đỡ được gì."

"Ân, bần đạo không định đi. Ta đem một bảo bối khác của phái Côn Luân chúng ta cho cô mượn, có lẽ sẽ giúp ích được cho cô." Nói xong, Huyền Cơ Tử lấy ra một món đồ trong suốt từ trên bao vải mang theo người.

"Đây là cái gì?" Lăng Linh hỏi.

"Đây là áo tàng hình, mặc nó trên người có thể ẩn thân, không có ai nhìn thấy được cô."

"Thật sao?" Lăng Linh tiếp nhận lấy áo, mặc thử lên người, sau đó bước vào gương trong phòng nhìn, quả nhiên là không nhìn thấy chính mình. Nàng cởi áo, đi đến trước mặt Huyền Cơ Tử, ôm quyền cúi đầu nói " Đa tạ, đạo trưởng."

"Không cần khách khí, mau đi đi, chậm một chút chỉ sợ công chúa càng thêm nguy hiểm."

Lăng Linh từ biệt Huyền Cơ Tử xong, lấy tốc độ nhanh nhất đi tới Tây Tạng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top