Chương 69: Hồi Tưởng (B)
Thanh Thành vương?
Đôi mắt đẹp của Tiểu Kiều chớp chớp, "Không phải là Vương Gia lúc trước đem ta tưởng là Tô Lang sao ?"
Tô Hạo gật gù, "Không sai, đúng là hắn."
"Đi!"
Tiểu Kiều đội mũ sắt lên, hai tay đỡ mũ chạy đi, "Đợi ta trở lại chiếu cố ngươi."
Tô Hạo không khỏi nở nụ cười, "Ngươi đừng đi vẫn là tốt nhất, tuy rằng đứng ở trên thành cao nhìn xuống, rất có ưu thế, nhưng vạn nhất quân địch bắn tên trộm, thực là khó lòng phòng bị, ta sợ ngươi sẽ có nguy hiểm."
"Ngươi vốn là một kẻ thư sinh yếu đuối, nhưng có thể trong thời gian một năm ở bên ngoài trở thành thống soái Thần Cơ Doanh, có thể thấy được bản lĩnh cùng can đảm của một người chỉ cần luyện tập là được,"
Tiểu Kiều nói tới chỗ này vỗ vỗ vai Tô Hạo, "Nói chung không cần nói nhiều, ta thân là nữ nhi, nhưng tình thế thiên hạ đang rối ren như thế, cũng nên rèn luyện mới tốt."
Tô Hạo vốn muốn khéo léo từ chối, lại nghe thái tử nói, "Nàng muốn đi liền dẫn nàng đi là được rồi, bố trí nhiều cung tiễn thủ một chút, coi như bọn họ có bắn tên trộm, phe ta cũng có tiễn thủ có thể bắn ngăn lại ở không trung."
Nghĩ đến thứ nhất--- Thái Tử thân là Đề Đốc cửu môn, phụ trách phòng vệ cửu môn, thứ hai --- Tiểu Kiều là Thái Tử phi của Thái tử, nếu đã có Thái tử cho phép, Tô Hạo cũng không nghĩ ra được lí do gì để từ chối nữa, nhân tiện nói, "Ta điều một nhóm hỏa súng đi theo bảo vệ các ngươi ."
Thái tử nói, "Hạo đệ cùng đi chứ ?" Hi vọng Tô Hạo đi theo bên người.
Tiểu Kiều cũng có cùng suy nghĩ, "Đúng vậy a, Tô lang, cùng đi xem xem, Thanh Thành Vương hâm mộ Tô Lang đã lâu, Tô Lang đứng ở trên thành lầu nhìn xuống, Thanh Thành vương tất nhiên lập tức khuynh đảo trên mặt đất, biết đâu không cần đánh cũng có thể thắng được trận này."
Tô Hạo hé miệng nở nụ cười, giơ ngón tay bóp bóp lên mũi Tiểu Kiều, "Ngươi a, cái miệng này, đâu chỉ có mỗi cái lưỡi sắc bén."
Liền ở ngay bên tai truyền đến tiếng ho khan của Trường Ninh, Tô Hạo xoay người nhìn lại, Trường Ninh chẳng biết lúc nào một thân nhung trang đứng ở phía sau, không khỏi kinh ngạc nói, "Điện hạ?"
Nói xong trên mặt ửng lên một tầng phấn hồng, hạ thấp lông mày.
Trường Ninh đưa tay tháo xuống mũ giáp của Tô Hạo, "Thanh Thành quân đường xa mà đến, tuy là thanh thế hùng vĩ, nhưng chỉ là cường thế lúc đầu, bây giờ bên ta phải đánh phủ đầu mới phải, chờ đến khi quân địch điều chỉnh lại, chiến cuộc sẽ trở lên khó nói."
Tô Hạo nói, "Ý của Điện hạ là?"
Trường Ninh nói, "Đem hỏa khí doanh tất cả bố trí bên trên thành lầu Chính Dương, nhân lúc quân địch chưa chuẩn bị, tập trung xạ kích."
Tô Hạo suy nghĩ một chút, "Ta vốn là muốn hướng về thái tử nêu ý kiến, trước tiên ngăn cản quân Thanh Thành, chờ Thần Cơ Doanh từ phía sau chạy tới, trước sau cùng đánh úp một trận tiêu diệt địch, bây giờ suy nghĩ một chút, vẫn là kế sách của Điện hạ thỏa đáng."
Thái tử nói, "Kế sách của Hạo đệ cũng rất thỏa đáng, chỉ là thời gian chạy tới của quân Thần Cơ Doanh còn chưa chắc chắn, hiện nay vẫn là ý kiến của Trường Ninh khả quan hơn."
Tiểu Kiều nói, "Thanh Thành vương hữu dũng vô mưu, khó thành đại sự, chớ đem hắn quá coi trọng."
Tô Hạo lắc đầu, "Khinh địch chính là tối kỵ của binh gia , dưới trướng của Thanh Thành Vương có rất nhiều tướng sĩ mưu trí, thực không thể khinh thường."
Thái tử gật đầu nói, "Hạo đệ nói rất đúng."
Lập tức thương nghị đã định, Tô Hạo lệnh 4000 binh lính cầm hỏa khí cấp tốc di chuyển tới Chính Dương môn.
Bốn người vốn định cưỡi ngựa chạy tới, bởi vì tiểu Kiều không biết cưỡi ngựa, lại không muốn cùng Trường Ninh hoặc thái tử ngồi chung một ngựa, muốn cùng ngồi chung với Tô Hạo đi, Trường Ninh lại một mặt băng sương, dứt khoát điều một cỗ xe ngựa cho Tiểu Kiều.
Lúc gần lên đến thành, Thái tử kéo xuống giáp của Tiểu Kiều, trêu ghẹo nàng.
"Ngươi cũng chỉ có ưu điểm duy nhất là khuôn mặt đẹp, một khi bị hủy đi dung nhan, cũng không có gì hơn người."
"Nhưng mặc rất không thoải mái a." Tiểu Kiều lắc lắc đầu nhỏ nói, "Mũ sắt thật là rắc rối."
Thái tử liền chỉnh lại mũ sắt cho nàng, đem dây buộc chắc lại một lượt rồi nói, "Hiện tại cảm giác khá hơn chút nào không ?"
Tiểu Kiều lại quơ quơ đầu, mũ sắt trên đầu cũng được cố định chắc hơn một chút, liền gật gù, "Tốt hơn rồi."
Thấy hai người như vậy. Tô Hạo cùng Trường Ninh không khỏi nhìn nhau nở nụ cười.
"Quân giữ thành bên trên hãy nghe, bây giờ vận mệnh Tề triều đã đến lúc cạn, thiên hạ liền đến thời điểm thay đổi triều đại mới, bọn ngươi nếu chịu quy hàng bổn vương, tương lai sẽ được bản vương chia đất phong, bọn ngươi có được hầu tước vương, tha hồ hưởng vinh hoa phú quý...."
Lúc bốn người leo lên thành, chính là lúc Thanh Thành vương đang dõng dạc chiêu hàng quân sĩ, dự định Tiên Lễ Hậu Binh.
"Này! Độc Cô tiểu nhi!"
Tiểu Kiều đem diện giáp kéo xuống, lộ ra làn da trắng nõn trên mặt, hay tai nhỏ để ở trước miệng hoán, "Hơn một năm không gặp, còn nhận ra ta không?"
"Ahaha, "
Thanh Thành vương nghe tiếng đưa mắt vừa nhìn, cười to nói, "Đây không phải Đại Tề Phò mã Tô Hạo sao ? Làm sao, bệnh của ngươi trị hết rồi sao ? Dám can đảm ở trước thiên quân vạn mã xuất đầu lộ diện, sẽ không sợ ở giữa bàn dân thiên hạ để lộ ra bệnh tình sao ? ahahahaa....."
"Ơ ha ha, " tiểu Kiều cũng cười lên, "Ta chính là Đại Tề thái tử phi, ngươi nam nữ không phân biệt được còn dám khởi binh tạo phản, xem ra là cái đầu để trên cổ lâu quá rồi, muốn sớm đem xuống một chút sao ? ahahaha "
"Ha ha ha, "
Cận Ngọc thúc ngựa xuất trận hướng về Tiểu Kiều cười nói, "Hơn một năm trước ngươi vẫn là Đại Tề Phò mã, hơn một năm sau ngươi liền trở thành Đại Tề thái tử phi, ta là nên đối với ngươi nhìn với cặp mắt khác xưa, hay là đối với Đại Tề nhìn với cặp mắt khác xưa thật đây? Ha ha."
Cười xong đột nhiên biến sắc mặt, lạnh lùng nói, "Ngươi cho rằng chỉ dựa vào tin tức kinh thiên động địa này có thể khiến cho Vương gia nhà ta lui hai trăm ngàn đại quân sao?"
"Ơ ha ha, nếu cho các ngươi mặt mũi các ngươi còn không muốn, ta đơn giản chỉ để cho các ngươi ra đi thanh thản là được rồi,"
Tiểu Kiều lúc đó nhìn thấy Cận Ngọc, đưa tay chộp lấy tay Tô Hạo, nàng nghĩ trăm phương ngàn kế rồi nói, "Chỉ bằng bản lĩnh của các ngươi mà cũng đòi dò xét thần khí Đại Tề, chẳng phải giống như con lợn từng bước một đi đến nhà đồ tể sao ---- thật đúng là tự mình tìm đường chết."
Song phương tướng sĩ nghe xong, không khỏi ầm ầm cười thành một mảnh.
Nguyên, nguyên lai lại có chuyện như vậy. . . . . . Bản vương bị tiểu nha đầu này chơi đùa rồi.
Thanh Thành vương nổi giận đùng đùng, không khỏi trừng Cận Ngọc một chút, Cận Ngọc thẹn mặt đỏ chót, cúi đầu không nói.
Tiểu Kiều kéo xuống diện giáp nói, "Bất kể nói thế nào, lúc trước ngươi đối xử cũng không tệ với ta, cho ta ăn ngon mặc đẹp, cuối cùng còn cho người đưa ta trở về, ngày hôm nay ngươi lần thứ hai đi tới Kinh Thành, ta nói cái gì cũng phải đáp lễ mới phải, "
Nói xong từ bên cạnh lấy một hỏa súng của binh sĩ đứng cạnh, khiêng ở trên vai, hướng về quân của Thanh Thành vương,
"Rầm rầm rầm. . . . . ."
Một trận xạ kích, trong thời gian một cái nháy mắt, mấy trăm binh lính hộc máu tươi mà chết, gây lên náo loạn trong lòng quân Thanh Thành quân, sau đó Tiểu Kiều đem súng trao trả lại cho binh lính, hướng về hướng Thanh Thành vương đang ngây người như phỗng hoán lên, "Thấy không, vừa nãy ta nếu là hướng về ngươi nổ súng, ngươi có một trăm cái mạng cũng không sống được rồi, vậy cũng tương đương ta đã thả cho ngươi một đường sống, bây giờ hai người chúng ta không thiếu nợ nhau, thành đối thủ chính thức."
Cận Ngọc chắp tay nói, "Chu Tiểu kiều, ngươi mặc dù sinh ra là nữ tử, lại túc trí đa mưu, lại nói nghĩa khí, tại hạ thật sự khâm phục, có thể là đối thủ của ngươi, thực là phúc khí của ta."
Thanh Thành vương một mặt sai người vung cờ lên, bình phục lòng quân rối loạn, ngăn chặn vỡ trận, một mặt cùng người khác thương nghị đối sách, trong lúc nhất thời ý kiến tấn công cũng có, lùi cũng có, tranh luận không ngừng.
Trường Ninh hướng về thái tử nói, "Là thời điểm lệnh hỏa khí khai hỏa."
Thái tử gật gù, nhìn Tô Hạo một chút, Tô Hạo hiểu ý, vung lên lệnh kì trong tay, binh sĩ cầm 4000 hỏa khí chia làm tứ phía, đồng loạt nổ súng hàng đầu, xong xuôi hàng đầu lui xuống, hàng thứ hai tiến lên bù đắp, cứ như thế mà suy ra, xoay tròn tuần hoàn, hỏa lực không ngừng.
Quân của Thanh Thành Vương trong lúc nhất thời rối loạn, binh bại như núi đổ, chặn không được ngăn không xong, đồng loạt vỡ trận.
Trong loạn quân, Thanh Thành vương tiếng rống giận dữ rõ ràng truyền tới tai mọi người trên thành.
"Bản vương sẽ còn trở lại!"
Buổi tối ngày hôm đó,
Phò mã phủ, ngủ phòng.
Tô Hạo cùng Trường Ninh đều đã đi ngủ, từng người nằm ngang, cũng không nói chuyện.
Trường Ninh luôn luôn nói ít, đều là Tô Hạo tìm đề tài nói chuyện, nhưng đêm nay Tô Hạo vì nghĩ đến chuyện phát sinh tối ngày hôm qua, trong lòng túng quẫn lợi hại, thật không tiện cùng Trường Ninh nói chuyện, vì lẽ đó tạo thành bầu không khí trầm mặc.
Hành vi ngày hôm qua, chứng minh trong tiềm thức mình đã trưởng thành, kết quả của những biểu hiện nghĩ lại mà cả kinh....
Tô Hạo không biết Trường Ninh sẽ nghĩ về chuyện này thế nào, ngược lại bản thân nàng mỗi lần nghĩ đến là muốn đỏ mặt lên.
Cẩn thận hồi tưởng, trước đây mỗi lần có hành vi thân mật, đều là nàng bị Trường Ninh gợi ra, tuy rằng người chủ động là Trường Ninh, nhưng cùng với chuyện ngày hôm qua là hai chuyện hoàn toàn khác nhau....
Trường Ninh ngồi dậy, muốn thổi tắt cây nến trước giường, đôi mắt đẹp của Tô Hạo khẽ chớp chớp, hoán một tiếng, "Điện hạ?"
"Hả?"
Trường Ninh quay đầu, ném lấy ánh mắt dò hỏi.
". . . . . ." Trong đầu Tô Hạo thật nhanh chuyển đề tài, bỗng chốc trong đầu lóe lên một đề tài, không khỏi bật thốt lên hỏi, "Huyền Tuyết sư tỷ hiện tại có khỏe không ?"
Thời gian hơn một năm, tiểu Kiều đã lấy chồng, Huyền Tuyết sinh hoạt cũng nên có thay đổi chứ ?
Trường Ninh vẫn chưa trả lời, thổi tắt cây nến xong nằm xuống.
Tô Hạo đợi nửa ngày không gặp đáp lại, cho rằng Trường Ninh ngủ, liền thay nàng dịch dịch góc chăn, cũng liền chuẩn bị ngủ.
"Ngươi không nói ta cũng quên hỏi ngươi , "
Giọng nói của Trường Ninh bỗng chốc vang lên, "Ngươi từ nơi nào có bí kíp ?"
Tô Hạo ngẩn ra, ". . . . . . Bí kíp?"
Trường Ninh nói tiếp, "Cho một tiểu thái giám."
Tô Hạo lúc này mới nghĩ tới, "Đó là ta ở Hàn Lâm viện Tàng Thư Lâu tìm sách phát hiện ra,"
Đem tình hình ngày ấy nói lại một lần, "Quyển bí kíp này phải là nam nhân không hoàn thiện mới có thể luyện tập, vì lẽ đó đưa cho tiểu thái giám kia dùng."
Trường Ninh nói, "Môn võ học này trước ta cũng có nghe người trong cung nói, vô cùng tà môn, chẳng trách thiếu niên kia tuổi còn trẻ như vậy đã có nội lực thâm hậu."
"Điện hạ gặp hắn?"
"Ừm"
Trường Ninh đem hành trình ám sát Thanh Hà nói lại một lần, chỉ không nhắc tới chuyện của Huyền Tuyết, "Ngày ấy nếu không có hắn ra tay giúp đỡ, ta đã là lành ít dữ nhiều."
"Điện hạ tĩnh uyên có mưu, làm việc luôn luôn bình tĩnh, "
Tô Hạo không thể tin vào tai mình, "Vì sao lần này lại làm việc thiếu cẩn trọng như vậy ? Thanh Hà là phản vương có thế lực, lại mà nơi tập trung nhiều cao thủ của Ma Môn, Điện Hạ cùng Sư tỷ ngang nhiên thâm nhập hang hổ, Điện hạ nếu như có bất trắc gì, ta phải làm như thế nào ?"
"Thật sao?"
Trường Ninh xoay người, hướng về Tô Hạo nằm nghiêng, đôi mắt nhìn thẳng Tô Hạo hỏi, "Bổn cung 'tĩnh uyên có mưu' ?"
Đây rõ là hư chiêu, muốn đánh trống lảng câu hỏi của ta, cố ý tách lời của ta.....
Tô Hạo trong lòng không phục, ngoài miệng cũng không biết phải đáp lại ra sao.
"Bổn cung cũng không phải bất cứ lúc nào cũng đều tỉnh táo."
Trường Ninh vuốt ve làn tóc đẹp của Tô Hạo, khôi phục tư thế nằm thẳng, ánh mắt xa năm nói, "Hơn nữa hành trình đi ám sát Thanh Hà vương, Bổn vương cũng không phải không có thu hoạch."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top