☆Chương 16: Nàng nhớ ta sao?
Giờ khắc này Cố Khê Nghiên đấu bồng rơi xuống trên mặt đất, dáng dấp vốn bị che lấp trong đó triệt để bại lộ ở trước mặt người. Nàng ăn mặc một thân màu trắng chỉ bạc cẩm y, bên ngoài khoác một tầng sa y mỏng. Nàng yên tĩnh đứng ở nơi đó, vạt áo bay phất phới, không chút nào bị tập kích sợ hãi, gương mặt như bạch ngọc điêu khắc tinh xảo mà nhu hòa, châu ngọc óng ánh đều hội tụ ở giữa lông mày.
Cố Khê Nghiên mỹ cũng không trương dương, thậm chí mang theo một chút lạnh lẽo xa cách, nhưng khi ánh mắt rơi vào trên người nàng, là có thể khiến người không dời mắt nổi. Khí chất thanh dương dịu dàng, hay bởi vì nàng phảng phất lộ ra một cỗ khí chất không vướng hồng trần, thanh nhã thoát tục.
Một đám người đều nhìn đến ngẩn ra, suy nghĩ đầu tiên đó chính là thấy được tiên nhân hạ phàm, trong lúc nhất thời ngoại trừ tiếng hít thở không khí nhẹ nhàng, đều yên tĩnh đến đáng sợ.
Liền ngay cả Nam Cung Bái kẻ vừa ra tay hất đi đấu bồng của nàng cũng nhịn không được run lên, sau đó hắn lấy lại bình tĩnh tiếp tục nhìn nàng.
Cố Khê Nghiên biết đối phương đang quan sát mình, nhưng không có hướng trên đài nhìn, chỉ là dặn dò A Đại: "Giúp A Lãng đem Trác thúc trác thẩm chôn cất ổn thỏa đi."
Nói xong nàng nhẹ thi lễ: "Đa tạ đạo trưởng." Vươn tay đỡ A Lãng lên.
A Đại thả xuống cảnh giác, bảo hộ ở bên người Cố Khê Nghiên, dặn dò thủ hạ đi qua.
"Đi thôi."
A Lãng không có lập tức đứng dậy mà lui lại một bước, mang theo Tiểu Tước Nhi cùng Linh Nhi hướng về Cố Khê Nghiên dập đầu, lại hướng những khất cái thay bọn họ cầu tình cúi đầu một cái. Cố Khê Nghiên vừa muốn đưa tay đỡ lại dừng một chút, tùy ý A Lãng dập đầu xong lại đỡ hắn lên.
A Đại cho người mang thi thể Trác gia phu thê rời đi, Cố Khê Nghiên cũng lập tức rời khỏi đài rửa tội. Cách nàng khá gần, một phụ nhân nhìn thấy dáng dấp của nàng, kinh ngạc phát hiện đôi mắt đẹp đẽ kia dĩ nhiên không có tiêu cự, tuy rằng Cố Khê Nghiên bước chân vững vàng thanh thản, một chút sơ hở lại che lấp không được.
"Nàng dĩ nhiên là người mù?" Phụ nhân khó mà tin nổi mở miệng nói.
Lần này ánh mắt người xung quanh đều rơi vào phụ nhân kia, Cố Khê Nghiên trên mặt ngoài ý liệu ôn hòa, không có quẫn bách tức giận, phảng phất nói tới không phải nàng, mang theo A Lãng bọn họ cấp tốc rời đi, xuyên qua đám người tách ra một con đường.
Mà A Thất lại cảm thấy bị mạo phạm, mạnh mẽ trừng phụ nhân kia một chút.
"Đúng là người mù, một người như vậy dĩ nhiên là người mù, thực sự là đáng tiếc."
"Này người mù, không phải là Cố gia vị đại tiểu thư kia chứ?"
"Đúng vậy, bên cạnh thật giống như hộ vệ Cố gia, ta dĩ nhiên không biết Cố đại tiểu thư lớn lên xinh đẹp như vậy."
Diệp Thấm Minh nhìn xa xa phát sinh tất cả, mới vừa nắm trong tay một cục đá bị nàng bóp nát. Trong mắt nàng hơi có chút bất mãn: "Nàng ấy vào lúc này xuất đầu lộ diện, thực sự là không sợ chết, cổ hủ!"
Người chết rồi còn quản chi thi thể, bất quá là một bộ túi da. Này hai cái tiểu yêu cũng là tự tìm đường chết, yêu quái khỏe mạnh không làm lại muốn cùng người trà trộn, còn bị một đạo sĩ điên giết chết, thực sự là mất hết thể diện Yêu Tộc.
Nàng ánh mắt mơ hồ lộ ra hồng, liếc mắt Nam Cung Bái, khóe miệng tràn đầy trào phúng. Lại là một tên đạo sĩ mũi trâu, cực kỳ giống đám ngụy thần tiên kia, có điều không học được bọn họ giả nhân giả nghĩa, nhưng là đem hung tàn học đến mười phần.
Chỉ là lại làm sao oán thầm, Diệp Thấm Minh vẫn là lắc người một cái đuổi theo Cố Khê Nghiên, vạn nhất cái kia hồ ly tinh nhìn chằm chằm nàng ấy động thủ, nàng món tráng miệng nhưng sẽ không còn.
Trác gia vợ chồng không phải người Đan Dương, tuy rằng sống tại nơi này thế nhưng cũng không có mộ tổ Từ Đường thuộc về mình. Biết bọn họ là yêu, Trác gia hàng xóm tự nhiên không cho phép chôn cất bọn họ tại trên núi gần đó.
Cố Khê Nghiên trưng cầu sự đồng ý của cha mẹ, ở khu sườn đồi thuộc Cố gia tìm một chỗ phong thuỷ thật tốt để cho phu thê Trác gia mồ yên mả đẹp.
Trác Lãng cùng hai muội muội ở một bên quỳ rất lâu, Cố Khê Nghiên trong lòng cũng không dễ chịu, nhưng nàng không có khuyên bọn họ, chỉ là đứng ở một bên bồi tiếp ba đứa trẻ này.
Không biết qua bao lâu, Trác Lãng một thân đồ trắng đứng lên nhìn Cố Khê Nghiên: "Cố tỷ tỷ, cám ơn tỷ lo hậu sự cho cha mẹ đệ, thay bọn họ tìm nơi yên nghỉ, phần ân tình này, chúng ta ba huynh muội chết cũng không quên. Nhưng đệ không có gì có thể báo đáp, nếu như Cố tỷ tỷ không chê, chúng ta đồng ý bán mình ở Cố Gia, làm trâu làm ngựa báo đáp tỷ."
Cố Khê Nghiên khẽ lắc đầu: "Trác thúc trác thẩm đi rồi, đồ vật lưu lại các ngươi nhớ tới kiểm kê rõ ràng, Tiểu Tước Nhi cùng Linh Nhi còn nhỏ, ngươi cũng mới 12 tuổi, để các ngươi một mình ta cũng không yên tâm. Thế nhưng không cần bán mình, ngươi có thể mang muội muội ở lại Cố Gia, theo quản sự học chút bản lĩnh, ngươi thấy có được không?"
Trác Lãng tiếng nói đều có chút nghẹn ngào, tầng tầng gật đầu. Hắn làm sao không biết, Cố Khê Nghiên là muốn giúp bọn hắn mà thôi.
Hôm nay chuyện để Cố Khê Nghiên cảm thấy phi thường mệt mỏi, sau khi về nhà liền ở trong phòng chính mình tĩnh tọa rất lâu.
Một bên khác Cố Diệp biết được nàng đi ra ngoài còn bị người nhìn thấy, gấp đến không được, thế nhưng việc đã đến nước này hắn cũng không thể đi trách cứ nữ nhi.
Chuyện phu thê Trác gia, hắn cũng là thổn thức không ngớt. Chỉ có thể đau đầu suy nghĩ biện pháp đi từ chối những kia rục rà rục rịch ông mai bà mối, nhìn thấy nữ nhi của hắn sinh đến đẹp đẽ đã nghĩ làm mối, nghĩ hay lắm.
Cố Khê Nghiên để A Thất các nàng đều đi ra ngoài, một người ngồi ở trong phòng chậm rãi ép trà bánh, lá trà đắng nhưng mùi vị bên trong khó có thể che lấp chính là một mùi thơm thuần hậu, thấm ruột thấm gan.
Thế nhưng lòng Cố Khê Nghiên vẫn khó có thể bình phục, hôm nay nghe được đoàn người vây xem nói những chuyện kia, chóp mũi ngửi được mùi máu tanh, khứu giác cùng thính giác lưu lại loại cảm giác buồn nôn vẫn quanh quẩn nàng.
Nàng nhìn không thấy thảm trạng của Trác thúc Trác thẩm, nhưng là Nam Cung Bái cho nàng loại cảm giác âm trầm kia, Trác Lãng cùng Tiểu Tước Nhi thanh âm thống khổ, cũng có thể làm cho nàng nghĩ đến đó là cảnh tượng không tốt cỡ nào.
Nàng nhiều năm như vậy dưới sự che chở của phụ mẫu lớn lên, phụ mẫu thiện tâm, mà nàng từ nhỏ đọc sách viết chữ, tiên sinh giảng đạo nghĩa, đều nói cho nàng biết làm người nên có phong phạm quân tử. Cái gọi là theo tình đáp lễ, lập thân lấy đức, thi chúng lấy nghĩa, làm người lấy thành, kỷ luật lấy nghiêm, xử sự lấy hằng, giúp người lấy ái.
Những điểm này nàng chưa bao giờ từng hoài nghi, cũng vẫn là như vậy thừa hành, nhưng hôm nay nhìn thấy, nàng mới biết trên đời trong mắt người, những thứ đồ này biết bao khó.
Cố Khê Nghiên chậm rãi thả xuống trà bánh, khe khẽ thở dài. Đang lúc này Cố Khê Nghiên nghe được tiếng bước chân, không phải A Thất các nàng, mà là nàng quen thuộc cũng đã rất lâu không nghe. Nàng theo bản năng ngẩng đầu muốn mở miệng rồi lại không thể phát ra âm thanh, chỉ là lưu ý động tĩnh người tới.
"Đây đại khái là lần đầu tiên nghe được nàng thở dài, thực sự là hiếm thấy." Diệp Thấm Minh ánh mắt vẫn không rời đi nàng, rất lâu không gần gũi như vậy mà nhìn nàng, cảm giác này không tên có chút hoài niệm.
Cố Khê Nghiên vốn là tâm tư vạn ngàn, nhưng là nghe được thanh âm Diệp Thấm Minh, nàng mạc danh cảm thấy đột nhiên thư hoãn xuống.
"Hồi lâu không gặp, nàng gần nhất khỏe không?"
Nàng ngước đầu, bởi vì không nhìn thấy liền theo thói quen nghiêng đầu, làm ra dáng dấp như nghiêng tai lắng nghe. Trên gương mặt trắng nõn như ngọc đường nét nhu hòa, giờ khắc này không còn tia ảo não, lại như lúc đầu gặp gỡ ôn hòa điềm đạm.
Diệp Thấm Minh không có lập tức đáp lời, chỉ là ánh mắt chuyên chú từ trên mặt nàng đảo qua.
Cố Khê Nghiên mặc dù không nhìn thấy, thế nhưng vẫn rõ ràng cảm giác được đối phương ngưng thần đánh giá mình, khóe môi hiện lên một vệt ý cười: "Trên mặt ta có gì sao?"
Diệp Thấm Minh ánh mắt cấp tốc dời đi, ở một bên ghế ngồi xuống: "Không có, chính là hiếu kỳ lúc nàng có tâm tình khác thì sẽ thế nào."
Cố Khê Nghiên vẻ mặt hơi ngưng, ý cười cũng thu liễm lại. Diệp Thấm Minh nhìn nhất thời có chút hối hận, đành nói sang chuyện khác: "Gần nhất cũng không thấy nàng đi Trà viên, hái xong trà liền không quản chúng nó, thực sự là nhẫn tâm."
Cố Khê Nghiên sững sờ, có chút bật cười, cuối cùng nàng buông xuống mi mắt thấp giọng nói: "Ngày đó nàng tựa hồ rất tức giận, ta sợ nàng không nhiều muốn gặp ta."
Diệp Thấm Minh nhất thời nghẹn lời, nàng đứng dậy đi trở về vài bước, sau đó rõ ràng dưới cổ họng nói: "Nàng cũng không cảm thấy ta ngày đó nổi nóng rất không đạo lý sao? Nếu là ta không đạo lý, tự nhiên không thể trách đến nàng, vì sao không muốn gặp nàng?"
Lời này ở người khác nghe tới thật sự là có chút cố tình gây sự, nhưng là Cố Khê Nghiên lại kỳ dị phát hiện từ trong đó một loại ý tứ khác, Diệp Thấm Minh đây là biến tướng thừa nhận chính mình ngày ấy thất lễ sao?
"Vậy là nàng muốn gặp ta sao?" Quỷ thần xui khiến, Cố Khê Nghiên theo bản năng hỏi một câu.
"Không muốn gặp nàng, ta hà tất theo nàng, còn lẻn vào phòng của nàng . . . . " Diệp Thấm Minh lập tức ngậm miệng, ngắn ngủi trầm mặc, nàng hai gò má đều có chút nóng lên, trầm giọng nói: "Đều nói cho nàng biết Đan Dương Thành không an toàn, nàng còn ngay thời điểm mấu chốt đi ra ngoài. Ta chỉ là không muốn đan dược của mình bị người khác đoạt, nàng đừng suy nghĩ nhiều."
Giọng nói của nàng chuyển biến, giấu đầu hở đuôi biện giải, lộ ra một luồng khó chịu đáng yêu, Cố Khê Nghiên trong lòng có chút buồn cười, thế nhưng vẫn ôn thanh giải thích: "Trác thúc Trác thẩm đối ta rất tốt, bọn họ không nên chịu đến loại đối xử này, ta không thể bỏ mặc."
Diệp Thấm Minh đôi mắt nhìn nàng thật kỹ: "Cho dù bọn họ là yêu, nàng cũng tin tưởng? Các nàng không phải đều cho rằng là yêu, sẽ lạm sát kẻ vô tội, đều đáng chết sao?"
Cố Khê Nghiên quay đầu đối diện nàng: "Vạn vật đều có linh, phàm là có sở cầu, liền sẽ có làm bậy. Trừ phi vô dục vô cầu, không phải vậy đều sẽ có ác ý. Yêu quái như vậy, người cũng như vậy. Con người sợ yêu quái, là bởi vì yêu quái có thần thông, làm chuyện ác càng trắng trợn không kiêng dè."
"Tự nhiên có sở cầu, liền có người trông giữ. Người có thiện niệm, liền cũng có đường biên ngang, yêu quái cũng như thế. Thiện ác thị phi vốn không phải tuyệt đối, chỉ bằng vào xuất thân nhận định, thực sự rất bất công. Huống hồ, người ác ý, có lúc so với yêu ác ý, làm đến càng ngoan tuyệt hơn."
Nàng nói đến đây, vẻ mặt hơi có chút hoang mang trầm thấp, lại nhớ đến điều nàng nhìn thấy .
"Bởi vì chuyện ngày hôm nay sao?" Diệp Thấm Minh tuy rằng đối chuyện thế gian lòng người hiểm ác cũng không cảm xúc gì, thậm chí trong lòng nàng càng muốn cười trên sự đau khổ của kẻ khác, nhưng hiện tại, nàng lại không muốn nhìn thấy Cố Khê Nghiên sầu não.
"Chuyện hôm nay chỉ là nói cho ta biết, cố sự bên trong thư tịch xưa ghi lại, bất luận thiện ác đều là chân thực tồn tại, thậm chí làm đến càng đáng sợ chút. Cổ nhân nói, chớ lấy tội ác nhỏ mà bỏ qua điều thiện lớn, chớ lấy oan ức nhỏ mà quên đi đại ân lớn.Mà phu thê Trác gia nếu nói điều ác, bất quá bởi vì họ sinh ra làm yêu quái, bọn họ ngày xưa thiện cùng ân, đều bị đám người kia quên không còn một mảnh."
"Tuy nhiên có người vẫn nhớ không phải sao? Bọn họ nuôi ba hài tử không phải bạch nhãn lang, những tên khất cái kia cuối cùng không phải bỏ bao nhiêu công sức cầu xin? Lại có thêm nàng, còn không phải tự mình ra tay, đem bọn họ hảo hảo an táng, miễn bọn họ vứt xác hoang dã." Vừa mới còn đang trên gác xép ở đài rửa tội phỉ nhổ Cố Khê Nghiên cổ hủ, liền chính mình Yêu Đế cũng không cần mặt mũi nữa, giờ khắc này nhưng lại đang dốc lòng an ủi đối phương.
Cố Khê Nghiên thoáng kinh ngạc, trên gương mặt ôn nhuận xuất trần lại lộ ra tia kinh ngạc để Diệp Thấm Minh có chút khó chịu, thế nhưng lại cảm thấy Cố Khê Nghiên như vậy mạc danh đáng yêu, nàng có chút miễn cưỡng nói: "Ta nói không đúng sao?"
Cố Khê Nghiên khẽ lắc đầu, trong giọng nói rõ ràng mang theo tia vui vẻ: "Đúng."
Sau khi nói xong nàng dừng một chút, ngay sau đó trên mặt vẽ ra một ý cười. Không phải dĩ vãng nụ cười yếu ớt thanh đạm kia, phảng phất gió thổi gợn một trì xuân thủy, dập dờn ra một mảnh sóng lăn tăn. Trong nháy mắt cả phòng tràn đầy xuân ý, hào quang óng ánh nhảy xuống giữa lông mày.
Nụ cười ấm áp như xua tan hết thảy mù mịt, giữa một đoàn buồn khổ lại lộ ra yên tâm không gì sánh được, không diễn tả được óng ánh loá mắt, phảng phất ngày xuân nắng ấm, mãnh liệt mà dịu dàng, đẹp đẽ mà không ướt át, một đường tạo nên sóng gợn thổi vào trong lòng Diệp Thấm Minh.
Ngoài phòng hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương như chia đều toàn bộ thế giới, màu vàng ánh chiều tà từ trước cửa sổ chảy vào đến, trong phòng nữ tử xuyên một thân bích y, trong con ngươi rạng ngời rực rỡ, chăm chú nhìn bạch y nữ tử đang cười đến khiến người ta mê say, khóe miệng nàng khẽ cong lên, chính bản thân nàng cũng không phát giác được.
----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Trà biểu thị, ta tuy rằng ngạo kiều, thích dỗi người, thế nhưng ta cũng ấm áp nha.
Bạch Liên: ân, nàng rất ấm áp (phao phao liền biết).
Lục Trà: thật là không có lương tâm, những trà kia hái xong, nàng liền không quản.
Bạch Liên: chúng nó không phải nàng, ta hái xong nàng, nhất định còn muốn hái tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top