SP 7: Xe ngựa

Trong xe ngựa, Ôn Ly uể oải buồn ngủ dựa ngồi một bên, mấy ngày nay thực sự bị Cảnh Đường lăn lộn tơi bời hoa lá, nhưng trong đầu lại mơ hồ cảm thấy, các nàng giống như thật lâu trước kia đã làm chuyện thế này, hết thảy đều quen thuộc như vậy, không khỏi nhớ tới cái đêm hai năm về trước... Bị đè ở thành giếng lạnh lẽo... Sau đó điên cuồng làm Ôn Ly không khỏi rùng mình, so với lần đó, mấy ngày nay Cảnh Đường đã tính là ôn nhu.

Buổi trưa, Cảnh Đường dừng xe ngựa ở ven đường, tâm tình khá tốt chui vào xe ngựa, một tay ôm Ôn Ly đang ngủ vào trong lòng, "Sư phụ, con đói bụng."

Ôn Ly giãy giụa vài cái tượng trưng, cuối cùng bất đắc dĩ đỡ trán hỏi, "Thế gần đây có thôn trang nào không?"

"Không có." Cảnh Đường trả lời gọn lỏn, sau đó tay liền không thành thật vuốt ve qua lại eo Ôn Ly, cuối cùng dứt khoát bế Ôn Ly lên ngồi trong lòng ngực mình, cách quần áo bắt đầu dùng mặt cọ hai bầu mềm mại trước ngực Ôn Ly, "Sư phụ, bây giờ con muốn ăn người ~"

Trong xe ngựa đột nhiên bạo tăng hơi thở Thiên Càn làm Ôn Ly bất giác nổi lên phản ứng, hô hấp bắt đầu dồn dập, "Ta có phải đồ ăn đâu. . . Ưm ~ Cảnh Đường con. . . Buông ta ra. . . Ta đói bụng. . . Ta muốn ăn gì đó. . ."

Nghe thấy Ôn Ly nói, Cảnh Đường ngẩng đầu ái muội nhìn chằm chằm Ôn Ly đã đỏ bừng mặt, cười, "Sư phụ 'đút' cho con ăn no trước đã, sau đó con sẽ đi tìm đồ ăn cho sư phụ được không?" Nói xong cũng không đợi Ôn Ly đồng ý, giơ tay bắt lấy cổ áo Ôn Ly dùng sức kéo ra hai bên, vai cổ trắng nõn nháy mắt lộ ra trong không khí, bên trên còn có dấu hôn thâm thâm thiển thiển mấy ngày hôm trước để lại, sau đó một tay ôm lấy eo thon của Ôn Ly, một tay lấy ra thứ hững hờ ở mép áo, nhìn thấy quả anh đào đã nhô lên ở đỉnh liền gấp không chờ nổi ngậm vào trong miệng liếm láp.

"Ưm ahh ~ Cảnh Đường đừng như vậy. . ." Tuyến thể đã cương cứng của Cảnh Đường cách quần áo đội lên tiểu huyệt của mình, bất đắc dĩ Ôn Ly quỳ thẳng người dậy, nhưng lại trông như cố tình đút ngực cho đồ đệ của mình ăn, nhất thời Ôn Ly ngồi không được quỳ cũng không xong.

Liếm láp xong một đợt, Cảnh Đường không thỏa mãn với hiện trạng, xoay người đè Ôn Ly dưới thân, vội vàng rút bỏ quần lót hai người. Lúc Ôn Ly cảm thấy mình lại sắp sửa bị đồ đệ đối xử thô bạo, Cảnh Đường lại đột nhiên ngừng lại, Ôn Ly không rõ nguyên do, mở to mắt nhìn, chỉ thấy Cảnh Đường quỳ gối giữa hai chân nàng, đôi mắt nhìn chằm chằm nơi riêng tư của nàng...

"Đừng nhìn. . ." Mặt Ôn Ly đã sắp bốc cháy, vừa muốn dùng tay che đi lại bị Cảnh Đường nắm một cái bắt được tay, "Đừng nhúc nhích, có hơi sưng đỏ." Cảnh Đường có chút đau lòng, ngay sau đó lại thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nói, "Để con giúp sư phụ ~" dứt lời, cũng không đợi Ôn Ly trả lời trực tiếp úp mặt vào.

Ôn Ly kinh ngạc đến ngây người, khoảnh khắc cái lưỡi mềm mại chạm đến hạ thể, toàn bộ thân thể Ôn Ly đều run rẩy lên, "Ứmhh ~~! Cảnh Đường ~ "

Cảnh Đường dùng đầu lưỡi linh hoạt đẩy từng lớp cánh hoa ra, tìm được tiểu hoa hạch ẩn nấp trong đó, lúc nhấp lúc liếm hoặc bú hoặc cắn khẽ, ăn ngon lành như mỹ vị ngọt nhất trên đời, bên tai nghe tiếng rên rỉ mất hồn, một tay bắt lấy bàn tay mềm mại của Ôn Ly đan mười ngón tay vào nhau, một tay hướng lên trên nắm lấy một chỗ no tròn.

Ôn Ly ngửa cổ, nước mắt sinh lý chảy dọc theo gương mặt, "Ứmhh ~ Cảnh Đường ~ Ahh ~ tha ta đi. . . Ớhhh ~" Thân thể mẫn cảm của Địa Khôn làm sao kinh được trêu chọc thế này.

Một phen nhấm nháp qua đi, Cảnh Đường ngẩng đầu, thở dốc hỏi, "Sư phụ, người có muốn nếm thử hương vị của mình không? Ngọt lắm."

Không đợi Ôn Ly nói ra lời cự tuyệt, cái miệng nhỏ khẽ nhếch đã bị ngăn lại, sau đó chính là cái lưỡi linh hoạt của đối phương ngang ngược xông vào, "Ưm ~~ hưm..."

Nhưng vào lúc này, tuyến thể to dài của Cảnh Đường để ngay huyệt khẩu Ôn Ly đột ngột thẳng tiến tới cùng.

Ôn Ly nhíu chặt mày, dị vật đột nhiên tiến vào làm nàng nhất thời khó thể nuốt trôi, nước mắt chảy xuôi theo gương mặt, bởi vì miệng bị lấp kín nên chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ ư ư a a.

Cũng may con đường này từ trước đến nay rất yên tĩnh ít người qua lại, bằng không thấy xe ngựa cứ lay động, còn có tiếng thở ái muội phát ra từ trong xe ngựa, không cần nghĩ cũng có thể đoán được đang làm cái gì.

Tuy rằng đã đủ nước sốt bôi trơn, nhưng Cảnh Đường dập chắc nịch từng cái một vẫn làm cho tiểu huyệt vốn hơi sưng đỏ ngoại trừ khoái cảm ra còn có chút đau đớn, đôi tay Ôn Ly nắm chặt cổ áo Cảnh Đường, ngoảnh mặt sang một bên, "Cảnh Đường. . . Ứ ứ ứ. . . Nhẹ lại đ. . . Đau quá. . . Á á á ~"

Nghe thấy Ôn Ly kêu đau, cái người đã bị dục vọng choáng váng đầu óc đột nhiên ngừng lại, trìu mến ôm người dưới thân, thở hồng hộc nói, "Để con nhẹ lại một chút. . ." Dứt lời, ngồi quỳ lên, gác hai chân Ôn Ly lên khuỷu tay, bắt đầu thọc vào rút ra nhanh chóng.

Nhẹ đây sao? Là nhẹ hơn vừa nãy một chút, nhưng dựa vào khả năng thiên phú của Cảnh Đường, dù tính là nhẹ thì tuyến thể thô tráng sau khi tiến vào vẫn có thể chiếu cố tốt tất cả nếp uốn bên trong, "Ứa ứa. . . ! Quá nhanh. . . Ớuhh. . . Cảnh. . . Cảnh Đường. . . Chỗ đó của con. . . Ứ ứ ứ ứ ứ ứ. . ." Lời còn chưa nói xong đã bị đối phương giã liên thanh đưa lên đỉnh...

Nhưng đối phương giống như không có ý định dừng lại, ở trên đỉnh cao trào lại bị tàn nhẫn cắm mấy chục phát, một luồng chất lỏng đặc sệt nóng bỏng bắn vào trong thân thể, bị kích thích như thế, Ôn Ly nghênh đón cao trào càng nở rộ điên cuồng hơn lúc trước, trước mắt thậm chí còn xuất hiện một luồng bạch quang chói chang tầm mắt, không biết vì sao khi đầu óc trống rỗng, lại đột nhiên nhớ tới dáng vẻ Cảnh Đường khi còn nhỏ...

Một giấc này ngủ mê mệt, khi Ôn Ly tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, nhìn màn lụa trên đỉnh giường, Ôn Ly bỗng bị mất trí nhớ tạm thời, thong thả ngồi dậy, quan sát căn phòng xa lạ, Ôn Ly nghĩ mãi không ra tại sao mình lại ở chỗ này, nơi này đâu phải Lạc Hương Các...

Lúc Ôn Ly còn đang sững sờ, Cảnh Đường đã bưng một chén cháo trắng đi đến, nhìn thấy Ôn Ly đã tỉnh, trong lòng vui vẻ, đặt cháo trắng lên bàn chạy vội tới, "Sư phụ người tỉnh lại rồi ạ?!"

Ôn Ly nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn Cảnh Đường, "Cảnh Đường? Con. . . Không phải con rời khỏi Lạc Hương Các rồi sao? Sao con lại ở chỗ này. . . Không đúng, nơi này là chỗ nào vậy?"

Nghe Ôn Ly hỏi chuyện, Cảnh Đường giật nảy mình, tươi cười cứng đờ trên mặt, "Sư. . . Sư phụ. . . Nơi này là Cổ Đồng trấn, là trên đường đi Giang Nam nhất định phải qua."

Ôn Ly vẻ mặt ngây ngốc nhìn Cảnh Đường, "Sao ta lại ở đây, ta không phải nên ở Lạc Hương Các sao?"

Câu hỏi này làm Cảnh Đường nhất thời nghẹn lời, sư phụ bị làm sao vậy?! Bị mình đâm bay mất trí nhớ rồi sao?!

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một người ngoan ngoãn chờ đợi đáp án, một người khác sắp sầu khóc tới nơi, đây chắc không phải là di chứng năm đó trị liệu đó chứ... Nghĩ đến đây Cảnh Đường bèn nói, "Sư. . . Sư phụ có lẽ là người còn chưa tỉnh ngủ, hay là người ăn chút cháo rồi ngủ tiếp một giấc nhé?" Dứt lời chân bước nhanh đến trước bàn, bưng cháo tới, vừa mới chuẩn bị đút cháo cho Ôn Ly, Ôn Ly lại nói, "Ta. . . Để ta tự ăn. . ."

"Vâng, được. . . Được." Đặt nhẹ chén vào tay Ôn Ly, "Sư phụ, người ăn cháo xong cứ ngủ tiếp một lát đi, có lẽ sẽ nhớ ra, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ con, có con ở đây, sẽ không có bất cứ kẻ nào dám xúc phạm tới người, người không cần phải sợ, được chứ?"

Ôn Ly ăn thìa cháo trắng, ngoan ngoãn gật gật đầu, nhìn thấy Cảnh Đường đợi mình gật đầu xong thì hoang mang rối loạn ra khỏi phòng, Ôn Ly bối rối nghiêng nghiêng đầu, vốn dĩ vừa mới tỉnh vẫn còn thơ thơ thẩn thẩn, chính mình đang ở đâu cũng không biết, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Cảnh Đường, mặc kệ là ở đâu thì mình cũng có thể an tâm. Chỉ là... Cảnh Đường hình như cao hơn rồi thì phải...

==vote đi nè==

Tổng hợp lượt bình chọn cho truyện tiếp theo thì Sâu thấy đa số các bạn thích đọc Futa hơn.

Tuy nhiên 🌝🌝🌝.

Cũng đã quá lâu rồi chúng ta không được đọc một bộ Thuần Bách nào hay và chất lượng.

Cho nên 🌚🌚🌚.

Lần này Sâu sẽ ưu tiên cho phần ít các bạn đã vote Thuần Bách, Sâu sẽ edit bộ đó trước nha cả nhà.

Vậy là cả 2 bộ đều sẽ đc edit, chỉ là truyện trước truyện sau thôi, cả nhà yên tâm nha 😘😘😘.

Với cả, bộ Thuần Bách này được tác giả viết khá là chắc tay, dự là sẽ không làm chúng ta phải thất vọng 😌😌😌.

Truyện tuy tới 15c, nhưng chỉ có 14c H thôi à mn 🤡🤡🤡.

Gửi mn cái menu sương sương~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top