ĐX 3: Quay lại

Linh Diên bị bệnh nằm liệt giường một tuần không thể đến lớp, các bạn cùng phòng lần nào cũng thay phiên nhau mang đồ ăn cho cô.

"Ngữ Băng, đều là lỗi của tớ..." Thi Nhiêu mắt đỏ hoe lau tay cho Linh Diên, trong mắt người kia trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì.

"Tớ cũng sai nữa, lẽ ra lúc cậu đề nghị đi nhà ma thì tớ nên ngăn cản mới phải, đằng này tớ vẫn cùng cậu thuyết phục Tiểu Diên."

Trong đêm khuya, Linh Diên cuộn tròn trong vòng tay Trâu Ngữ Băng. Trâu Ngữ Băng và Thi Nhiêu đều ở giường dưới, còn Linh Diên thì ở giường trên của Trâu Ngữ Băng, từ sau khi đi nhà ma về hai người liền ngủ cùng nhau ở giường dưới.

Sáng sớm hôm sau, Thi Nhiêu và Trâu Ngữ Băng bị tiếng hét của Linh Diên đánh thức, cô chỉ vào giường tầng trên của Thi Nhiêu nói: "Có ma, có ma!"

Chiếc giường trống này thường được họ dùng để đồ lặt vặt, bây giờ được đắp một chiếc chăn mỏng, có một chỗ phình ra nho nhỏ - trông giống như là có người đang nằm trên đó.

Trâu Ngữ Băng vội vàng đi tới, nhấc chăn lên: "Tiểu Diên, đừng sợ, chỉ là đồ đạc thôi." Cô có chút trách móc liếc nhìn Thi Nhiêu, thật ra cô ấy cũng không ngờ rằng hôm qua tiện tay để cái chăn điều hòa lên đó thôi mà cũng khiến cho Tiểu Diên phản ứng mạnh như vậy.

"Tiểu Nhiêu, hôm nay cậu xin nghỉ giúp tớ đi."

Mỗi phòng ký túc ở trường đại học A đều có phòng tắm riêng, Trâu Ngữ Băng nhớ lại Linh Diên từng nửa đùa nửa thật nói rằng chính vì ký túc xá của trường đại học A có phòng tắm riêng mà cô đã từ bỏ trường đại học B.

Linh Diên thích sạch sẽ, lại sợ nóng, mùa hè cô thường tắm hai lần vào buổi sáng và buổi tối, thậm chí giờ nghỉ trưa cũng tranh thủ vào tắm một cái cho mát. Gần đây Thi Nhiêu và Trâu Ngữ Băng đều chăm sóc Linh Diên, bọn họ bận rất nhiều việc nên không thể lo hết mọi việc, buổi tối chỉ dùng khăn lau mình cho cô.

"Xin lỗi cậu, hôm nay để tớ tắm rửa cho cậu thật kỹ." Trâu Ngữ Băng lấy hai ghế xếp nhỏ vào phòng tắm, Linh Diên ngồi một bên, cô ngồi một bên, Linh Diên luôn dựa vào Trâu Ngữ Băng như thể không xương nhưng cô cũng không ngại, đỡ lưng đối phương kiên nhẫn thoa sữa tắm lên.

Đầu vòi sen hướng vào môi âm hộ của Linh Diên, dòng nước chảy lâu khiến cô khó chịu bắt chéo chân, "Ngữ Băng... Tớ không muốn tắm nữa."

Trâu Ngữ Băng tắt vòi sen, đặt lại vị trí cũ, quấn Linh Diên trong chiếc khăn dài rồi bế cô trở lại giường.

"Ô... Ngữ Băng, tớ sợ..."

"Đừng sợ, có tớ ở bên cậu."

Các bác sĩ không phát hiện ra Linh Diên mắc phải bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là thể chất suy yếu và tinh thần kém đi, lúc đầu phụ đạo viên của trường không muốn cho cô nghỉ phép, sau đó khi tận mắt nhìn thấy tình trạng của cô đã ngây ra như mất hồn, lúc này mới dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt.

Buổi tối, Thi Nhiêu đem ba phần cơm cà ri trở về, Trâu Ngữ Băng đang đút cho Linh Diên, dường như rốt cục không nhịn được nữa, đột nhiên Thi Nhiêu đặt đũa xuống: "Tớ nhớ trước khi tớ về nhà, tình trạng của Tiểu Diên không đến mức thế này, sau đó đã xảy ra chuyện gì, các cậu có điều gì giấu tớ phải không?"

Không ai trả lời cô.

Linh Diên nhăn mặt muốn khóc, Trâu Ngữ Băng rõ ràng biết điều gì đó nhưng lại không nói gì.

"Các cậu cứ nói chúng ta là bạn tốt của nhau, nhưng rõ ràng các cậu lại coi tôi như người ngoài!"

"Thi Nhiêu, sao cậu lại hét lên thế? Cậu nghĩ là tình trạng của Tiểu Diên còn chưa đủ tệ hay sao?"

Thi Nhiêu liếc nhìn Linh Diên trong ngực Trâu Ngữ Băng, người bị tiếng hét của cô làm cho choáng váng, vẻ mặt rụt rè, đôi mắt đỏ bừng, "Tớ, xin lỗi..." Cô tùy tiện lau nước mắt, đứng dậy đi về phía phòng tắm.

"Tiểu Diên, cậu có muốn tớ nói cho Thi Nhiêu biết không? Tớ sẽ nghe theo ý cậu."

Linh Diên chậm rãi tiêu hóa câu hỏi của Trâu Ngữ Băng.

Ba người là bạn cùng lớp, cũng là bạn cùng phòng, là bạn bè thân thiết, cùng học tập chung sống như chị em ruột thịt. Linh Diên là con một, từ nhỏ cô đã ghen tị với những người bạn cùng lớp có chị gái, cho đến khi vào đại học gặp được hai người bạn cùng phòng thân thiết này, cô mới cảm thấy mình không cần phải ghen tị với người khác nữa.

Giữa bạn bè với nhau có nên giữ bí mật? Đối đãi với bạn bè có thể nặng bên này nhẹ bên kia sao?

"Tớ......"

Trâu Ngữ Băng: "Tiểu Diên, cậu không cần miễn cưỡng."

Cửa phòng tắm mở ra, Thi Nhiêu rửa mặt, nhưng rõ ràng là cô đã khóc.

"Tiểu Nhiêu..." Linh Diên nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Thi Nhiêu, lòng chua xót, "Để tớ kể cho cậu nghe."

Ngày hôm sau, thứ Bảy, cả buổi sáng Thi Nhiêu lườm Trâu Ngữ Băng bằng ánh mắt khó chịu, đến tối, hai người đồng thanh nói với Linh Diên: "Tiểu Diên, ngày mai chúng ta lại đi nhà ma đi!"

"Lại đi nữa sao?!"

Ý của bọn họ là, nếu đã bị ma ức hiếp thì phải lấy bạo trị bạo, diệt luôn con ma, có như vậy Linh Diên mới không sợ nữa.

Linh Diên "huhuhu" cự tuyệt, cuối cùng cũng bị hai người thuyết phục.

Ba người họ đến công viên giải trí vào chiều Chủ Nhật - vì buổi sáng họ vẫn đang đợi chuyển phát nhanh.

Bọn họ đặc biệt đặt hàng Shopee hỏa tốc 2H vào đêm hôm trước, mua giấy bùa, một thanh kiếm gỗ đào, một cây thánh giá... Tóm lại, dù là ma phương Đông hay là phương Tây thì đều khắc hết.

Trước khi vào, Linh Diên còn đặc biệt hỏi nhân viên ở cửa, camera đã sửa xong chưa?

"Xong rồi."

Lần thứ hai quang lâm nhà ma, da đầu Linh Diên càng thêm tê dại, lần này thậm chí cô còn đeo kính áp tròng, dọc đường ba người thỉnh thoảng lại giơ đèn pin lên chiếu vào mặt nhau.

"Tiểu Diên, cậu chọn trước đi."

Thi Nhiêu đưa ba lô của mình ra, trong đó có rất nhiều đồ, Linh Diên lấy ra một chiếc vòng cổ thánh giá, nhưng vẫn cảm thấy bất an nên rút thêm giấy bùa ra.

Trâu Ngữ Băng và Thi Nhiêu lẩm bẩm những câu thần chú ghi nhớ trên mạng, Linh Diên sợ hãi suốt chặng đường, khi nhìn thấy ánh sáng ở lối ra, thậm chí cô còn tưởng tượng rằng mình sẽ bị ác linh kéo về ngôi nhà ma - nhưng điều đó đã không xảy ra.

Linh Diên đã ra ngoài an toàn.

Nhưng Thi Nhiêu lại hóa điên.

°° vote đi bé °°

Rồi xong, bạn thân kiểu, mày dám mua bùa, tao dám đi nhà ma 😂😂😂.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top