☆Chương 3
"Ha ha ha ha, vỡ thật tốt! Mầm họa này vốn không nên được sinh ra, Long Vương hẳn là thống khổ đến cực điểm, hắn còn không thể cứu được nữ nhi độc nhất của mình, hắn thua rồi!" Thiên Cơ Tử nghe Lạc Thanh Từ nói xong, đột nhiên cất tiếng cười to, cả người run lên, búi tóc được thúc sơ sài cũng theo đó đổ xuống ngổn ngang, không hề có nửa phần tiên phong đạo cốt.
Trong lòng Lạc Thanh Từ không khỏi buồn bực, người này thốt ra mấy câu nghe thật tàn nhẫn, hắn cùng Long Vương rốt cục có mối huyết hải thâm thù gì, lại muốn ra tay độc ác như vậy.
Thiên Cơ Tử vừa cười vừa kịch liệt ho khan, "Hắn không tiếc tự bạo Long Châu để ngăn cản ta, nhưng vô ích."
Dừng một chút, hắn lau đi vệt máu trên môi, khàn giọng nói: "Lần này ta bế quan không biết năm tháng nào mới có thể ra ngoài, ta muốn ngươi thề, phải giết hết Long tộc trong thiên hạ. Loại nghiệt súc tự coi là trên bậc Nhân tộc, lưu lại chỉ khiến nhân gian gặp hạo kiếp."
"Ngươi là đệ tử giỏi nhất của ta, ta đã phí bao nhiêu tài nguyên để bồi dưỡng ngươi, ngươi không thể làm ta thất vọng. Nhớ lời ta dặn, nhất định phải luyện Tuyệt Tình Kiếm Quyết đến tầng cuối cùng, cho dù mất đi toàn bộ cảm xúc cũng không đáng tiếc. Chỉ có vô dục vô cầu, lãnh tâm lãnh tình, một lòng tu theo Vô Tình Đạo mới có thể sớm ngày phi thăng."
Lạc Thanh Từ nghe được trong lòng nổi lên từng trận ghê tởm, vô cầu vô dục, tu theo Vô Tình Đạo, chẳng trách nguyên chủ lại có đức hạnh như vậy, nguyên lai không phải trời sinh, mà là bị Thiên Cơ Tử tươi sống hủy diệt.
"Đệ tử hiểu rõ."
Thấy Thiên Cơ Tử nhắm mắt rơi vào tĩnh tọa, Lạc Thanh Từ chắp tay thi lễ, sau đó nhanh chóng rời đi.
Ở bên ngoài lâu cũng không phải chuyện tốt, nàng lo lắng Tiểu Long Tử sẽ bị người phát hiện. Nguyên nhân không gì khác, tại Thiên Diễn Tông có một thứ rất lợi hại, tên gọi Hàng Long Mộc, chuyên dùng để khắc chế Long tộc. Chỉ cần trong Thiên Diễn Tông có khí tức của Rồng, một khi Hàng Long Mộc cảm ứng được, nó sẽ lập tức hiển lộ tín hiệu.
Không chỉ vậy, chất dịch trong thân Hàng Long Mộc là thần dược đối người thường, nhưng lại là kịch độc đối với Rồng, một khi bị nó xâm nhập cơ thể, nhẹ thì trực tiếp hiện nguyên hình, nặng thì có thể mất mạng. Long Vương phụ thân của nữ chủ chính là bị thứ này tàn phá.
Trong sách có nhắc qua, nữ chủ bị sư tôn dùng Hàng Long Mộc khắc chế, sau đó bị hành hạ thê thảm, Lạc Thanh Từ thở dài một hơi, đạp gió rời đi thật xa nơi động phủ của Thiên Cơ Tử.
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, thấy trước mắt là những ngọn núi hùng vĩ vô tận, đẹp đến lạ lùng, mây mù sương khói vờn quanh như chốn bồng lai tiên cảnh. Thiên Diễn Tông giống như đang lơ lửng giữa không trung trong sương mù, quỳnh lâu ngọc vũ, bàng bạc đại khí, tinh xảo đẹp đẽ hơn bất kỳ công trình nào ở thế giới hiện đại mà nàng có thể nghĩ tới.
Nàng hít một hơi thật sâu, trên gương mặt sương tuyết ngưng tụ lộ ra một tia mờ mịt hoang vu. Nàng cảm giác mình bị đưa đến một thế giới game vô cùng nguy hiểm, trò chơi này không cách nào lưu trữ, cũng không cách nào trọng tố chơi lại từ đầu. Một bước đi sai liền sẽ chết.
Quên đi, ngay cả khi đây là một trò chơi, nếu không tận lực hoàn thành nhiệm vụ, đi theo cốt truyện chính, thì nàng nhất định sẽ sớm lạnh.
Dọc theo đường đi có không ít đệ tử trong môn, bọn họ nhìn thấy nàng lập tức nghiêm túc đứng thẳng, một mực cung kính khom lưng hành lễ, hô một tiếng: "Gặp qua Hoài Trúc Quân." Ngữ khí đều căng thẳng, biểu tình không giấu được kính nể cùng sợ hãi.
Trên mặt Lạc Thanh Từ không có một tia dao động, nhưng trong lòng đã sớm sóng trào mãnh liệt. Loại quyền uy bễ nghễ từ trên cao quan sát chúng sinh này, thật khiến nàng cảm thấy không thoải mái.
Vừa vào tiểu viện, nàng liền phát hiện có người đang đứng trong sân. Người kia mặc một thân tử sắc y sam, tóc dài như thác nước đổ xuống, thắt lưng nhẹ cột lộ ra vòng eo yểu điệu.
Nghe được động tĩnh, nữ tử kia xoay người lại, giữa lông mày tự mang một luồng thanh vận, ngũ quan nhu mỹ, đạm nhã như cúc, thật là một mỹ nhân.
Đối phương trên dưới đánh giá Lạc Thanh Từ, vẻ mặt không giấu được lo lắng, sau đó đưa tay muốn chạm vào cổ tay nàng. Lạc Thanh Từ lui về sau nửa bước, mi mắt hơi ngưng, biểu tình mười phần xa cách.
Nữ tử kia sững sờ trong chốc lát, sau đó cười khẽ một tiếng, "Chỉ là muốn bắt mạch xem thương tích ngươi thế nào, ngươi cảnh giác như vậy làm gì, chạm cũng không thể chạm sao?"
Người này chính là Giang Nguyệt Bạch, sư muội của Lạc Thanh Từ, được đệ tử trong môn xưng là Tử Đàn Quân, am hiểu y thuật và là bậc thầy luyện đan. Tuy là sư muội nhưng tuổi tác lớn hơn Lạc Thanh Từ, cho nên nàng ấy chưa bao giờ gọi Lạc Thanh Từ là sư tỷ.
"Không cần, vô sự." Lạc Thanh Từ mặt không đổi sắc nói ra bốn chữ, liền khiến cho Giang Nguyệt Bạch nhíu chặt lông mày.
"Hừ, nếu sắc mặt ngươi không trắng như vậy, ta liền sẽ tin. Nếu không phải đại sư huynh mở lời, ta cũng không muốn đến đây lãng phí đan dược cho một khối băng như ngươi." Nói xong tiện tay ném qua một túi gấm.
Lạc Thanh Từ nhận lấy, túi gấm này trọng lượng không nhẹ, hẳn là bên trong đan dược không ít. Nàng cầm túi gấm không nói một lời, trực tiếp đi về phòng.
Chỉ là khi đi lướt qua Giang Nguyệt Bạch, nàng bỏ lại hai chữ, "Đa tạ."
"Cái gì?" Giang Nguyệt Bạch khó có thể tin nhìn nàng, khối băng này hôm nay cũng biết nói lời cảm tạ? Không phải rơi xuống một cảnh giới, lương tâm cũng theo đó quay về rồi?
Nhìn cửa phòng khép lại, Giang Nguyệt Bạch cau mày, trong lòng khó có thể lý giải. Rõ ràng Lạc Thanh Từ sinh ra một trương mặt hại nước hại dân, nhưng cố tình lại không có một tia nhân khí, thực sự là lãng phí của trời. Khi còn bé nàng ấy đã buồn bực khó chịu, hiếm khi biểu lộ cảm xúc, về sau đi theo sư tôn tu luyện Vô Tình Đạo, càng là đem bản thân luyện đến mặt than tê liệt, kết quả hiện tại.....
Giang Nguyệt Bạch cảm thấy Lạc Thanh Từ vẫn như xưa. Không phải vô tình, mà chỉ là đem cảm tình giấu rất sâu.
Hoàn toàn khác biệt với sư tôn, sư tôn luyện Vô Tình Đạo, chính là đã biến thành một người lãnh huyết tàn nhẫn.
Lạc Thanh Từ không biết Giang Nguyệt Bạch nghĩ gì, nhưng nàng không muốn có quá nhiều liên hệ với người ở Thiên Diễn Tông. Dưới cái nhìn của nàng, bất luận bọn họ đối nàng tốt hay xấu, thì bọn họ cũng chỉ là NPC trong thế giới này. Điều duy nhất nàng nghĩ tới, chính là nên làm sao ứng phó bọn họ, bảo toàn chính mình cùng Tiểu Long Tử.
Nghĩ đến viên trứng nóng bỏng trong tay mình, nàng có chút đau đầu. Nàng đến cùng nên xử lý tiểu long tử thế nào đây? Một khi nàng lấy trứng ra, nàng ấy sẽ bị phát hiện ngay. Nếu vẫn luôn cất giấu, sợ rằng nàng ấy sẽ bị nghẹn chết. Vấn đề cấp thiết nhất là phải ấp trứng, giúp rồng con phá vỏ mà ra, sau đó đưa nàng ấy đến nơi an toàn.
Cũng may Cố Chi Triều bảo nàng đi U Đàm dưỡng thương, trong thời gian này nàng không cần lộ diện, có thể âm thầm dưỡng dưỡng tiểu sủng của nàng rồi.
Nghĩ vậy, Lạc Thanh Từ không hề trì hoãn, lấy cớ dưỡng thương không cho phép người ngoài vào bái phỏng, nhanh chóng trốn vào U Đàm.
Viên trứng rồng đã một ngày không có động tĩnh, cần mau mau tìm nơi vắng vẻ nhìn xem. Đây không chỉ là nữ chủ của câu chuyện, nàng ấy còn là Tiểu Tổ Tông của nàng.
U Đàm là cấm địa của Thiên Diễn Tông, đệ tử bình thường không được phép vào. Nó nằm dưới một huyền nhai cực kỳ hiểm yếu, nhất định phải truyền tống qua Bí Cảnh mới có thể bình an đến đáy vực.
Trong U Đàm âm lãnh cực kỳ, đáy vực băng sương ngưng tụ, Lạc Thanh Từ vừa tiến vào đã cảm thấy hàn khí bức người, lông mày trong nháy mắt kết băng sương. Khí lạnh lan tỏa không lọt chỗ nào, như mũi châm đâm sâu vào tứ chi bách hải.
Nhìn U Đàm bốc lên lãnh khí xung thiên, Lạc Thanh Từ thở hắt ra. Chẳng trách nguyên chủ lạnh lùng, quanh năm ngâm mình luyện công ở nơi này, cho dù có nhiệt khí cũng sẽ bị đông thấu.
Nơi này cũng không bị phong kín, dưới đáy U Đàm có ám động dẫn ra bên ngoài Thiên Diễn Tông, thần không biết quỷ không hay.
Lạc Thanh Từ biết điều này bởi vì trong nguyên tác, sau khi nữ chủ bại lộ thân phận, nàng ấy bị sư tôn đẩy ngã xuống U Đàm. Trong quầng sáng chói lọi, nữ chủ không chết mà còn phát hiện một thông đạo dẫn ra bên ngoài.
Ỷ vào thân thể này quanh năm ngâm mình trong U Đàm, Lạc Thanh Từ ngồi xếp bằng bên cạnh ao, nàng vận chuyển linh lực, chuẩn bị thử một lần.
Rất nhanh, nàng cảm nhận được thiên địa linh khí hội tụ xung quanh, linh lực không ngừng vận chuyển trong người nàng, mà thân thể nàng càng lúc càng biến hóa rõ rệt.
Nàng chậm rãi bước xuống U Đàm, nghiêm túc lẩm bẩm: "Tuy rằng ta không phải nữ chủ, nhưng nàng ấy đang ở trên người ta, hẳn là ta cũng được quang hoàn nữ chủ bao bọc. Nếu ta có chuyện, nữ chủ cũng liền xong rồi. Dựa theo quy luật vai chính bất tử, ta cũng nên thử lặn ra ngoài. Bồ Tát phù hộ."
"Mà không được, nơi này khả năng không có Bồ Tát, cầu Thiên Đạo phù hộ mới đúng." Lúc bạch y nữ tử lặn xuống U Đàm, còn không quên sửa đúng một câu.
Dù có ký ức của nguyên chủ, nhưng lúc Lạc Thanh Từ chân chính lặn xuống nước, nàng vẫn bị lạnh đến mức suýt nữa mất đi lý trí. Bên ngoài U Đàm âm lãnh, nàng còn có thể dựa vào linh lực chống đỡ, thế nhưng đáy nước lại lạnh lẽo hơn bên ngoài gấp trăm lần.
Tay chân của nàng cứng ngắc không nghe sai khiến, đau đớn tận xương giống như sâu kiến phệ tâm. Hàn ý lạnh lẽo bao bọc linh khí không ngừng xâm nhập đan điền của nàng, vốn là bị trọng thương chưa lành hẳn, nàng vô pháp chịu đựng sự lạnh giá của U Đàm lúc này.
Sau khi uống mấy ngụm nước, nàng liều mạng vận chuyển linh lực, cố gắng nổi lên mặt nước.
"Ta thật sự... quá liều lĩnh."
Nàng mới tiếp nhận thân thể này không bao lâu, đối việc vận chuyển linh lực cũng chỉ là sự hiểu biết nửa vời, tất cả đều dựa theo bản năng mà tiến hành. Tâm tính của nàng tuyệt nhiên không giống nguyên chủ, phương thức vận chuyển linh lực cũng khác biệt, lần này quá mức vội vàng mãnh liệt, nàng dĩ nhiên đem linh khí trong U Đàm dẫn vào trong đan điền.
Đau đớn xé rách giống như lúc nàng bị Long Vương tự bạo đánh cho hồn lìa khỏi xác, nàng nhịn không được phun ra một ngụm máu, máu vừa vào nước liền kết thành băng tinh màu đỏ tươi.
Nàng sững sờ nghĩ, mình đây là tự tìm đường chết sao? Sớm biết thế này, nàng cũng không cần để ý tới những chuyện khác, trực tiếp mang theo Tiểu Long Tử hạ sơn, vì cái gì muốn đến đây chịu khổ?
Vuốt ve Tiểu Long Tử trong ngực, nàng có chút không cam lòng. Nữ chủ chỉ mới Kim Đan bị trọng thương đều có thể thoát ra ngoài, chính mình tốt xấu là tu sĩ Phân Thần, hơn nữa đã từng chạm tới Đại Thừa sơ kỳ, làm sao có thể dễ dàng bị đông chết?
Nếu nàng chết lúc này, Tiểu Long Tử phải làm sao đây? Nàng còn chưa kịp ấp nàng ấy ra đời, còn chưa kịp nhìn thấy dáng vẻ nàng ấy thế nào mà?
Đầu óc của nàng càng lúc càng hỗn loạn, nàng từ bỏ việc bơi lên trên, lần nữa cắn răng lặn xuống, thân thể đột nhiên bị một luồng ám lưu mang theo cuốn vào đáy nước, nàng chỉ kịp nín thở.
Bằng mọi giá, nàng phải bảo vệ Tiểu Long Tử an toàn, đây là suy nghĩ cuối cùng của nàng trước khi lâm vào hôn mê.
Lúc lần nữa tỉnh lại, Lạc Thanh Từ cảm thấy bên mặt cực kỳ ấm áp, hoàn toàn khác với sự lạnh lẽo quanh thân.
Ánh mắt nàng nhìn nghiêng về bên cạnh, trái tim liền lệch một nhịp, nếu như không phải thân thể vô lực, nàng đã trực tiếp nhào đi qua.
Tiểu Long Tử làm sao lăn ra ngoài rồi?
Lúc này, Tiểu Long Tử với những chiếc vảy đen bóng che kín thân trứng, nhẹ lăn lăn tới gần Lạc Thanh Từ, như có như không mà cọ lên mặt nàng. Sở dĩ ấm áp, là bởi vì bên trong trứng đang thấu hồng, giống như bốc lên ngọn lửa.
Lạc Thanh Từ giẫy giụa ngồi dậy, duỗi ngón tay sờ sờ lên quả trứng, răng rắc một tiếng, hàn băng ngưng kết trên ngón tay nàng trong nháy mắt tan vỡ.
Chuông báo động trong đầu nàng kêu vang, đây không chỉ là ấm áp, chính là nóng hôi hổi. Tiểu Long Tử muốn nở ra rồi sao?
Nàng nhìn chính mình một thân băng tuyết, lại nhìn viên trứng rồng đang nóng đến tỏa ra mùi thơm phức, nàng cũng bất chấp hình tượng, dùng bạch y ướt sũng bao lấy trứng rồng, gắt gao ôm vào trong ngực.
"Ngươi ngoan một chút, nếu còn nóng lên, ngươi liền thành trứng luộc."
Phun ra một hơi lạnh, Lạc Thanh Từ trong lòng nghĩ thầm, Tiểu Tổ Tông của ta, ngươi nhất định phải bình an ra đời, nếu không sư tôn như ta liền phải góa đồ đệ.
-----------------------------------
* Tác giả có lời muốn nói:
Lạc Thanh Từ: ta đây chỉ là ấp hài tử, nàng làm gì ngăn cản ta?
Nữ chủ: sư tôn, nàng xác định muốn ấp hài tử, mà không phải thê tử sao?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top