Chương 25 Đừng hòng ngủ yên [H]
"Thu, tôi yêu em. Đáp ứng tôi, đừng bao giờ rời xa tôi."
Khóe miệng gợi lên một nụ cười, trong lòng tràn đầy cảm giác sung sướng làm cho Lâm Diệc Thu nhịn không được ôm lấy thiên hạ trong lòng.
Nữ nhân ngốc, em như thế nào có thể rời đi? Yêu nhiều năm như vậy, bảo hộ nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có được hạnh phúc. Em như thế nào có thể lựa chọn xoay người rời đi?
" Em cũng yêu chị."
Cùng là lời nói đó, cùng là ngữ khí đó, nhưng từ miệng Lâm Diệc Thu nói ra, Hạ Linh Tích lại tự trách chính mình tại sao có thể suy nghĩ ngu ngốc như vậy.
Lời nói này, ngữ khí này, cho tới bây giờ, chỉ thuộc về duy nhất một mình mình ~ Hạ Linh Tích.
Thu, tôi về sau sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.
Ôm sát Lâm Diệc Thu, trong lòng Hạ Linh Tích khẽ khắc sâu từng chữ. Cởi bỏ khúc mắc xong, thần kinh Lâm Diệc Thu nãy giờ đang bị đè ép bỗng chốc thả lòng.
Cảm nhận được Hạ Linh Tích ôm chặt lấy mình, còn có hai khỏa no đủ không kiêng nể gì cọ sát trước ngực mình, suy nghĩ của con sắc lang lại bắt đầu. Hừ hừ, Tích cư nhiên để cho cái tên Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục nắm tay. Xem ra phải hảo hảo trừng phạt nàng ta mới được.
Tích, hôm nay, chị đừng hòng ngủ yên.
"Tích..."
Thực không có ý tốt gọi tên Hạ Linh Tích, tay cũng không an phận bắt đầu lần mò lên vùng trước ngực của đối phương.
"A... Em..."
Bị kích thích trắng trợn, trong giây lát bộ vị mẫn cảm của Hạ Linh Tích cũng bắt đầu có cảm giác nhưng nàng cũng không có ý đẩy tên sắc lang Lâm Diệc Thu ra.
Vốn mang theo ý cười ấm áp nhưng lúc này gương mặt kia lại lộ ra nụ cười hư đốn quen thuộc mỗi khi làm việc xấu. Lâm Diệc Thu làm cho hai chân của Hạ Linh Tích tách ra ngồi ở trên đùi mình, rồi nhanh chóng cúi đầu hôn lên hai tiểu đậu đã bắt đầu tỉnh giấc.
"Ân..."
Ôm lấy người đang gặm cắn trước ngực, còn tay người đó thì không thành thật khiêu khích các điểm nhạy cảm trên người mình. Hạ Linh Tích không khắc chế được tiếng kêu của mình, tùy ý để thanh âm khiến người nghe đỏ mặt vang vọng khắp phòng khách.
Ngẩng đầu hôn lên ánh mắt đang mê man trong dục vọng, hôn lên khuôn mặt đang đỏ hồng tràn đầy lửa tình. Lâm Diệc Thu bắt đầu kéo khóa quần của Hạ Linh Tích xuống, tùy tay đem cái quần đáng thương ném lên mặt đất.
Tư thế lúc này thật không tốt, lại bất tiện nữa chứ, vì vậy Lâm Diệc Thu đem Hạ Linh Tích đang ở trạng thái mơ màng đặt lên sô pha. Còn mình thì quỳ trên mặt đất chen giữa vào giữa hai chân đang tách ra của Hạ Linh Tích, đặt hai tay của nàng lên thành ghế sô pha.
Tư thế này thật là mất mặt mà...
Hạ Linh Tích thực sự muốn khép lại hai chân nhưng kẻ xấu xa kia sao có thể cho nàng cơ hội. Vì vậy chỉ có thể dùng hai tay để che ánh mắt mình lại, giống như làm vậy sẽ không thấy được tư thế hiện tại của mình có bao nhiêu kích thích.
"Tích, che như vậy không tốt nha."
Vừa nghiêm mặt vừa buồn cười nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của Hạ Linh Tích, tay Lâm Diệc Thu lúc này cũng đã tiến đến vùng đất mang tính chiến lược kia.
Đúng như nàng dự đoán, lúc này vùng đất ấy đang được phủ bằng một lớp sương mỏng như chờ nàng đến khám phá, không một chút nhắc nhở, Lâm Diệc Thu đột nhiên tấn công mạnh mẽ về phía trước...
“A... Thu...”
(Tác giả lược dịch 3000 chữ, thôi nhiều H quá mình cũng ngại lắm, hãy hiểu cho mình cùng tác giả nha :3)
Mấy giờ sau...( Tác giả: Chớ có trách ta... Ta cũng không muốn vậy đâu...)
“Thu, Thu, Thu...”
Hạ Linh Tích thừa nhận không được nữa liền khóc kêu tên con sắc lang kia, cầu xin tha thứ. (Chỉ vài giờ thoi :v)
"Ô ô... Tôi biết mình sai rồi, Thu..."
"Thật sự sao?"
Không có phóng chậm động tác trên tay. Lâm Diệc Thu như trước bảo trì tốc độ cao, thẳng tiến ra vào ngoài trong thông đạo, mỗi lần đi ra lại mang theo một lượng lớn mật dịch, chảy xuống nền đất phía dưới.
"Thật sự, thật sự... A... A..."
"Kia, về sau không được cùng tên Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục tiếp xúc nữa, cho dù gặp mặt cũng phải bảo trì hai thước khoảng cách, biết chưa Tích."
"Ô ô..."
Bị động tác ra vào cường độ cao kích thích đến mức muốn ngất xỉu. Hạ Linh Tích gắt gao cầm lấy ga trải giường muốn đáp ứng yêu cầu của con sắc lang, lại không có biện pháp mở miệng, chỉ có thể rất khó khăn lắc đầu khóc kêu.
Nheo mắt lại, Lâm Diệc Thu lại tiếp tục đẩy nhanh hơn tốc độ ra vào.
"Tích, chị không đồng ý sao?"
"A... Không..."
Mỹ nhân cảm thấy được chính mình sắp bị giết chết.
"Không đồng ý?"
"A... A... Đồng ý, em muốn như thế nào cũng được... Ưm"
Hạ Linh Tích đứt quãng phun ra từng chữ. Sau đó đột nhiên ôm lấy cổ Lâm Diệc Thu, thân thể cong lên để giảm bớt áp lực, hô lớn.
"Cái gì tôi cũng đều đáp ứng em, a... A.... A..."
Lộ ra vừa nụ cười hư hỏng quen thuộc, Lâm Diệc Thu ôm lấy Hạ Linh Tích đang mê man muốn ngất sau khi đạt tới cao triều, trìu mến giúp nàng lau mồ hôi trên trán, sau đó kéo vào trong lòng ngực mình.
Xem ra ngày mai phải cùng Thương Ngữ Du hảo hảo nói chuyện.
****
"Ngữ Du, là tôi."
Cầm lấy di động đặt ở đầu giường, tìm ra số điện thoại của Thương Ngữ Du. Còn không có đợi người đầu dây bên kia mở miệng, Lâm Diệc Thu đã nói ngay.
"Mình biết."
Khi nhìn thấy số máy gọi đến trên màn hình di động là dãy số quen thuộc, Thương Ngữ Du thực hưng phấn thực vui vẻ. Khi nghe thấy thanh âm của người trong lòng mình thì càng thêm hưng phấn vui vẻ hơn.
“Từ ngày mình biết được số của cậu thì ngày nào cũng ngắm nó hết mà.”
Lâm Diệc Thu cảm thấy thực túng quẫn, bỗng nhiên không biết mở miệng như thế nào.
Thương Ngữ Du không nghe được thanh âm mình chờ mong bên kia, cũng không tiếp tục mở miệng, chỉ lẳng lặng nghe hơi thở có chút dồn dập. Trong lòng lại tràn ngập ngọt ngào.
Nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn thấy cánh tay mình ôm lấy thân thể Hạ Linh Tích. Khuôn mặt dù đang ngủ nhưng như trước khóe miệng vẫn mang theo ý cười, Lâm Diệc Thu cố gắng áp chế áy náy dưới đáy lòng mở miệng.
"Ngữ Du, cậu... Ngày mai có thời gian không?"
"A a, chỉ cần là cậu, nhất định là có."
Ngạch... Lâm Diệc Thu lại quẫn.
Ngữ Du, cậu đối với tôi như vậy, tôi cũng thực cảm động.
Nhưng cảm động, cũng không đại biểu cho tâm động. Người tôi yêu nhất từ trước tới nay chỉ có một người, là Tích.
"Ngày mai tan ca, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi."
Không muốn làm cho Hạ Linh Tích bởi vì chuyện của mình cùng Thương Ngữ Du mà bị bất kì thương tổn nào. Lâm Diệc Thu hạ quyết tâm cùng Thương Ngữ Du nói cho rõ ràng.
"Được."
"Ân, ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp."
Buông di động, Thương Ngữ Du cầm lấy đặt tấm ảnh đầu giường, vẻ mặt thâm tình nhìn Lâm Diệc Thu lúc học trung học trong ảnh.
Diệc Thu, cậu rốt cuộc đã muốn cùng với mình ở chung một chỗ, hay là lại muốn khuyên mình buông tay?
Nhưng mình yêu cậu, cậu cũng yêu mình mà. Mình đây như thế nào có thể buông tay?
****
Ngày hôm sau Lâm Diệc Thu cùng Hạ Linh Tích lại quang minh chính đại lấy lí do có việc nên không tới công ty. Thẳng đến buổi chiều, hai người ngủ say sau một cơn triền miên bất tận mới dần tỉnh dậy.
"Tích, hôm nay em hẹn Thương Ngữ Du ra ngoài ăn cơm."
Không có gì giấu diếm Hạ Linh Tích, nói cho nàng nghe chuyện mình hẹn Thương Ngữ Du ăn cơm. Lâm Diệc Thu ôm lấy người mình yêu nhất, bắt đầu lo lắng phải như thế nào cùng người ngoan cố kia nói rõ ràng.
Từ khi biết mình hiểu lầm Lâm Diệc Thu, Hạ Linh Tích lúc này không còn bất an hay lo lắng nữa. Nàng cười khẽ cắn cắn cánh tay đang bá đạo ôm lấy mình.
"Kỳ thật Thương Ngữ Du cũng đáng thương, đừng đối xử tàn nhẫn với nàng."
" Nữ nhân ngốc..."
Một cái xoay người đem Hạ Linh Tích áp dưới thân, Lâm Diệc Thu nhìn xuống người đối diện bằng ánh mắt thâm tình.
"Không nói rõ ràng đối với nàng ta mới là tàn nhẫn nhất."
"......"
Lẳng lặng nhìn đôi mắt hiếm khi mang vẻ đứng đắn như hiện tại, Hạ Linh Tích không nói gì thêm, chỉ thở dài ôm kia cổ người phía trên.
Thương Ngữ Du, tôi rất bội phục cô, cho dù bị Diệc Thu lúc còn chưa hiểu chuyện làm thương tổn tàn nhẫn mà vẫn có thể như trước yêu nàng nhiều năm qua.
Nhưng Thu đời này kiếp này, là của tôi.
PS: H chương này là trên ghế sô pha, vài giờ sau là trên giường nha :3 Hẳn là sợ bị khóa và rì pọt nên tác giả cũng chẳng dám miêu tả quá kĩ =)))) Nhiều lúc thấy tội Tích tỷ quá, yêu ai không yêu lại trúng ngay đại sắc lang =))))) Bắt tội tỷ ấy vài lần vài giờ :( Chắc làm nhiều cũng không chết nên kệ đi :"> Càng làm càng yêu mà :">
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top