Chương 67

  Sáng tỏ dưới ánh trăng, bóng cây pha tạp.

Ánh nến lửa đốt sáng người hành cung nội hoàn toàn yên tĩnh.

Lụa mỏng nửa mở, tư thái xinh đẹp, làm cho người ta mơ màng vô tận. Lúc này Thương Khanh Ương như đầu hoa xà giống như nửa là yêu mị bàn chân ngồi ở trên giường. Chỉ là nàng vẻ mặt yêu mị, đèn cầy đèn lắc lư, nhưng lại sáng ngời phát giác ra có chút hờ hững.

Nằm bên cạnh nàng là Văn hoàng đế , giờ phút này đã ngủ say sưa.

Khinh thường nhìn hắn. Thương Khanh Ương chỉ cảm thấy trong nội tâm có một loại không hiểu là có tật giật mình sợ hãi cùng lo lắng.

Ngược lại là sầu lo gì đó?

Sợ nàng nói, thực sự nói không nên lời.

Trong nội tâm nặng nề, làm cho nàng cảm thấy đầu thật sự áp lực và khó chịu. Như vậy, Thương Khanh Ương khoát y phục che một chút vết đỏ trên người, ra bên ngoài hít thở không khí.

Trong nội tâm nàng đầy mùi vị. Hiện tại, thật vất vả mới có thể làm cho Sở Lưu Yên chính diện đối đãi nàng, làm sao biết sự tình theo ý nguyện của nàng bây giờ lại... nửa đường lại găp phải Trình Giảo Kim. Sao có thể không phiền muộn chứ? Thương Khanh Ương ngầm bực, Văn hoàng đế thực không phải lúc.

Hôm nay tuy chỉ cùng Sở Lưu Yên xa cách năm ngày, nhưng mang tất cả niềm nhớ nhung, thật sự để cho Thương Khanh Ương cảm thấy khó có thể thở được.

Nổi nhớ nhung giống như chảy ra.

Nước chảy rót thành Giang Hà, muốn chảy vào để lấp đầy nội tâm.

A, còn phải đợi bao lâu, bản thân mới có thể thấy nữ nhân này không ngủ say trong lòng mình? Nghĩ đến chỗ này, lại khẽ giật mình, Thương Khanh Ương bị ý nghĩ này nhiễu loạn tâm tư. Sao lại có ý nghĩ như vậy? Như thế nào một bắt đầu, bắt đầu đã có ảo giác? Nếu không phải nghĩ quá vớ vẩn, nếu không mình thật đúng là sẽ tin là thực.

Chỉ là như vậy giấu đầu hở đuôi, làm cho bí mật ở đáy lòng nàng như bị nhìn trộm.

Tim đập như muốn lọt ra ngoài. Ngực Thương Khanh Ương khẽ run.

Mình đối với Sở Lưu Yên thật sự nổi lên đừng phiên tâm tư đến thế sao? Giờ phút này Thương Khanh Ương rốt cục cũng đem được những lời này đặt lại đáy lòng. Chỉ là nàng càng nghĩ càng mê mang, vượt mê mang vượt tự định giá.

Nhưng đồng thời mê mang khó hiểu, trong lòng của nàng lại không bởi vì sự kiện hoang đường này mà sợ hãi, trái lại, nhiều hơn là vui mừng. Như là để trong lòng thật lâu mới được lấy ra, nhưng cũng không dám cùng người xem như trân bảo, rốt cục tại thời khắc này, gặp được ánh mặt trời.

Trước khi làm những điều kỳ kỳ quái quái, bản thân cảm thấy không thể tưởng tượng được, giờ khắc này, Thương Khanh Ương tất cả đều là nghĩ thông suốt. Hỗn loạn suy nghĩ, đột nhiên lại có điểm thông. Để tâm trạng bị đè nén hồi lâu trở nên sảng khoái tinh thần.

Có thể như vậy sao? Hỏi lại bản thân một câu, khóe miệng Thương Khanh Ương không khỏi lộ ra một vòng cười yếu ớt.

Đã ái mộ, được...

Lúc này, sau lưng vang lên thanh âm chói tai: "Quý phi nương nương, trời lạnh như vậy, ngài hay là hồi trong cung. Nếu như ngài bị cảm, phải làm sao bây giờ?"

Thương Khanh Ương nhíu mày, hảo tâm tình vừa rồi đều không có, trong nội tâm có chút nổi giận. Văn hoàng đế không phải đã yên tĩnh sao, ngay cả hắn ngủ, cũng có người đến giám thị ta sao?

"Ngươi lui xuống trước đi, Bổn cung lát nữa sẽ trở về." Dứt lời, Thương Khanh Ương cũng không muốn ở chỗ này bị người nhắm trúng tâm loạn, liền rời đi.

Buổi tối gió càng lớn. Cùng một cảnh đêm, hai chỗ ngồi là hai loại cảnh tượng.

Lúc này Quân Cách ở ngoài điện trông coi, nhưng nàng lại lo lắng Hoàng hậu nương nương đã rất lâu không ra cửa chánh điện.
Có mấy lần, Quân Cách muốn đẩy cửa đi vào xem xét đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng tay vừa vịn đến cửa gỗ, đã bị người trách. Con mắt cứ như ở cánh cửa, nên mới có thể thời khắc lưu ý cử động ở bên ngoài!

Ngoại trừ ba ngày trước còn nghe được thanh êm trong chánh điện Hoàng hậu nương nương không chịu đi ra, bản thân cũng an tâm. Quân Cách thở dài.

Cơm vừa đưa đến cửa ra vào, Quân Cách liền nghe được trong cửa truyền đến thanh âm: "Không có chuyện trọng yếu, không được cho bất luận kẻ nào tới gần."

"Hoàng hậu nương nương, nô tài là tới đưa cơm." Quân Cách ở ngoài cửa cung kính nói.

Bên trong truyền ra một câu lạnh lùng: "Không ăn, ngươi lui ra đi."

Nghe được câu này, lại để cho Quân Cách vốn tâm có chút bất an, càng trở nên lo nghĩ nhiều hơn. Nàng bắt đầu phỏng đoán lung tung, Hoàng hậu nương nương là đã xảy ra chuyện gì, thậm chí ngay cả bữa cơm cũng không chịu ăn? Lo lắng cho sơ thể suy nhược, Quân Cách đè nặng bối rối, nói với nàng:

"Hoàng hậu nương nương, ngài hay là ăn chút ít đi, thân thể ngài sẽ không chịu nổi."

"Không ăn, lui ra." Lạnh lùng mang theo uy nghiêm, trầm thấp là thanh âm lạ lẫm, để cho Quân Cách toàn thân run lên.

Quân ly tâm ở bên trong rất là khó chịu, bởi vì bản thân không biết Hoàng hậu nương nương rốt cuộc là như thế nào, cũng không hiểu vài ngày nay, Hoàng hậu nương nương trở nên quái dị như thế.

Rất lo lắng sẽ có việc không tốt phát sinh, quân ly tâm trầm xuống, nhớ tới quý phi nương nương xuất cung. Suy tư một lát, Quân Cách thầm nghĩ, là nên cùng quý phi nương nương bẩm báo chuyện này.

Sáng sớm ngày thứ hai, Quân Cách liền đến mực các nhờ người viết thay thư.

Chỉ là đợi tín thư thật sự đã trên tay, Quân Cách lại hoảng hốt. Bởi vì, tín phải đến trong tay Thương quý phi, nếu như không phải khoái mã, phải cần hai ngày.

Nhưng lại, không biết bên này là đợi được hay không?

Quân cách an ủi, chuyện này cũng không nghiêm trọng như nàng tưởng tượng, cho nên không cần kinh hoảng, không cần lo lắng.
Nghĩ thì nghĩ, Quân Cách là nhanh nhẹn mà đem phong thư đưa cho người mang tin tức.

Bởi vì người này cũng là thân tín của Quý phi, cho nên Quân Cách cũng không lo lắng sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

"Ngươi đi đâu thế?" Thanh Linh thấy Quân Cách bộ pháp dồn dập mà trở về điện, có chút tò mò mà hỏi thăm.

Quân Cách nhìn nàng một cái, nói ra: "Ta đi đâu cùng ngươi có quan hệ gì, ngươi làm dường như đó thuộc bổn phận ngươi vậy."
Bị Quân Cách dạng này đối xử, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Linh lập tức đỏ lên: "Quân cách, ngươi có ý tứ gì ah. Ta thế nào chọc giận ngươi, để ngươi như vậy đối với ta?"

Nói xong, lại cảm thấy có chút ủy khuất, chỉ là Thanh Linh cũng không muốn cho nàng trông thấy, cũng không biểu hiện ra ngoài.
Nhưng Quân Cách lại phát hiện, nàng là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, thấy Thanh Linh bộ dáng này, tâm tự nhiên mềm nhũn ra.

Quân Cách nhẹ nhàng thở dài, nói ra: " Vì sao ngươi phải vì ta đổ tâm tư như vậy?!."      

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bh