Chương 63
"Ngươi......" Chứng kiến Thương Khanh Ương cử động, lại nghĩ tới bản thân vừa rồi ngượng ngùng, Sở Lưu Yên trong nội tâm giống như có chút hiểu rõ ra– nguyên lai, vừa rồi Yêu Cơ không thèm nhìn là giả bộ cho nàng xem!
"Tiểu Yên, ngươi là thẹn thùng?" Thương Khanh Ương biết rõ còn cố hỏi. Nàng đúng là mang theo vẻ mặt đầy tiếu ý, đi trêu chọc đôi má đang ửng hồng kia.
Biết rõ Yêu Cơ đang tìm vui trên mình, Sở Lưu Yên nghĩ tới đây, là thẹn thùng vừa tức. Mắc cở đỏ mặt như trứng, nàng duỗi ra tiểu quyền liền nhẹ nhàng đánh vào bả vai Thương Khanh Ương bày ra bất mãn của mình.
"Híz-khà-zzz," Thương Khanh Ương hít một hơi khí lạnh, sau đó có chút đề cao âm điệu nhi nói,"Tiểu Yên, đau quá."
Nghe được nàng vừa nói như vậy, Sở Lưu Yên liền dừng tay. Nàng lo lắng, Sở Lưu Yên nhẹ giọng hỏi:
"Thật sao? Cho ta xem......" Sau đó, buông lỏng nắm đấm, nhẹ nhàng xem qua chổ nàng vừa đánh.
Nhưng vì chú ý tới chổ nàng đánh vừa rồi, Sở Lưu Yên không để ý đến trương tuyệt nhan Thương Khanh Ương.
"Tốt hơn chưa? Còn chỗ nào không?"
"Toàn thân. Tiểu Yên, ta toàn thân đều đau." Thương Khanh Ương vừa cười vừa nói. Khó được nghịch ngợm, lại nhắm trúng mặt mũi đất bạc màu Sở Lưu Yên biết rõ nàng gạt người, đối với nàng lại nhẹ nhàng đập vài cái.
Làm ầm ĩ xong, Sở Lưu Yên nhịn không được lo lắng mà đối với Thương Khanh Ương nói ra:"Khanh Ương, Vũ Hàm nàng sẽ không làm chuyện như vậy!"
Thương Khanh Ương đã trầm mặc nửa ngày, lúc này mới chậm rãi nói:"Biết người biết mặt không tri tâm, ngươi lấy làm gì đảm bảo?"
"Thế nhưng, Vũ Hàm nàng căn bản không phải là người như vậy......" Sở Lưu Yên thở dài nói.
Thương Khanh Ương nghe nàng toàn lực cãi lại, ánh mắt chưa phát giác ra có chút tối nhạt. Mặt ngoài tuy nhiên không có gì khác thường, nhưng Thương Khanh Ương đích trong nội tâm như cũ là có chút lớn không thoải mái. Mang theo chút ít trái lương tâm, nàng an ủi Sở Lưu Yên nói:
"Được rồi, Tiểu Yên ngươi cũng đừng lo lắng. Chuyện này không có lửa thì sao có khói. Đợi điều tra chân tướng, thì sẽ trả lại Vũ Hàm một cái công đạo."
Thương Khanh Ương nói như vậy, cũng không nên tiếp tục. Hướng nàng khẽ gật đầu, Sở Lưu Yên ý bảo đã sáng tỏ.
Sở Lưu Yên khẳng định Lăng Vũ hàm là người vô tội. Bởi vì vô luận như thế nào, nàng cũng sẽ không tin tưởng Lăng Vũ hàm như thế...... Đối đãi nàng......
Sở Lưu Yên vì một nụ hôn mà tâm thần đều quay về.
Thương Khanh Ương hôn tinh tế và triền miên, quả thực lại để cho hắn rơi vào tay giặc.
Cái lưỡi đinh hương nhẹ cuốn, lại dụ dụ dỗ Sở Lưu Yên cùng nàng triền miên.
Thương Khanh Ương lại vì Sở Lưu Yên không lưu loát đáp lại, mà sinh lòng sung sướng.
Dù sao, nữ nhân này cuối cùng... đã có tiến triển rõ ràng. Bất quá lại là nhớ tới nữ nhân này lo lắng cho Vũ Hàm, Thương Khanh Ương vẫn còn có chút buồn bực.
Xoắn xuýt trong, nàng cũng không muốn Sở Lưu Yên trong nội tâm chỉ có người kia. Vô luận là ưa thích cũng được, chán ghét cũng thế, Thương Khanh Ương đều hy vọng Sở Lưu Yên trong nội tâm chỉ có một người, đó chính là nàng.
Nghĩ như vậy, Thương Khanh Ương cũng bắt đầu hành động. Tay nàng chân nhanh nhẹn mà bỏ áo khoác trên người. Đón lấy, Thương Khanh Ương theo vạt áo lục lọi, tìm thắt lưng trên người nàng.
Nhẹ nhàng dùng sức, kéo thắt lưng thoát đi.
Thương Khanh Ương đem quần áo mở rộng một chút, thân hoa váy liền theo tuyết sắc da thịt trượt xuống dưới. Lúc này, nàng lại đem đầu ngón tay Sở Lưu Yên nhẹ nắm lấy kéo đến sau lưng, nắm tay của nàng đem nút thòng lọng sau lưng mình cởi bỏ.
Sở Lưu Yên bị nàng hôn đến có chút váng đầu chuyển hướng, căn bản không biết lúc này mình làm gì. Về sau, sờ phủ đến tơ lụa là tuyết da, Sở Lưu Yên càng là tình mê ý loạn.
Trong nội tâm run lên, tay Sở Lưu Yên cũng không tự giác ma dán lên da thịt mềm nhẵn này.
Thương Khanh Ương cười yếu ớt, nhưng trong tay động tác lại không ngừng. Mục đích của nàng tựa hồ tiến triển được dị thường thuận lợi. Vì vậy, trong nội tâm âm thầm đắc ý , Thương Khanh Ương nửa lôi nửa kéo mà dẫn dắt Sở Lưu Yên trở lại bên giường.
Sau đó lôi kéo nàng cùng nhau rơi vào giường lớn mềm mại.
Thẳng đến thời điểm cả người đè nặng Thương Khanh Ương, Sở Lưu Yên lúc này mới bừng tỉnh. Nhìn trước mắt yêu mị dị thường, một mảnh mờ mịt về sau, nàng nhưng lại không rõ, hiện tại sao lại biến thành bộ dạng này?
Nàng vậy mà, vậy mà...... Nghĩ đến, Sở Lưu Yên mặt thoáng đỏ bừng. Tuy nhiên trên mặt nàng chỉ là nhàn nhạt, hồng nhạt, nhưng nhan sắc này lại để cho Thương Khanh Ương thấy rõ ràng.
Ngừng tất cả động tác, Sở Lưu Yên giãy dụa. Nhưng lúc này, cổ tay của nàng cũng bị người bắt được. Thương Khanh Ương dắt lấy cổ tay trắng muốt mảnh khảnh, làm Sở Lưu Yên căn bản dậy không nổi.
"Tiểu Yên đem người ta như vậy, chẳng lẽ còn nghĩ sẽ trốn sao?" Thương Khanh Ương dùng đến thanh âm mị hoặc, mang theo điểm ủy khuất thẹn thùng, bên tai Sở Lưu Yên nhẹ nhàng phun nhiệt khí.
Thể cốt bị âm thanh kiều mỵ mà mềm nhũng, Sở Lưu Yên lại vì bản thân bất tranh khí, nàng ta trở nên càng không biết xấu hổ.
Nhẹ nhàng mà giãy dụa lấy cổ tay nàng ra khỏi song bàn tay như ngọc trắng, lúc này Sở Lưu Yên lại không có dũng khí nhìn dung nhan Thương Khanh Ương lúc này trương điên đảo chúng sinh.
Thương Khanh Ương nhìn Sở Lưu Yên vô vị giãy dụa, sinh lòng nhất kế. Kết quả là, nàng thuần thục mà đem quần áo trên người Sở Lưu Yên toàn bộ giật xuống.
Đúng lúc này, gió lạnh bỗng nhiên thổi qua, bị cởi bỏ quần áo Sở Lưu Yên toàn thân cứng đờ.
Cảm nhận được Sở Lưu Yên toàn thân run rẩy. Thương Khanh Ương đem thân thể có chút cứng ngắc kéo nàng vào ôm ấp, nhanh nhẹn mà kéo qua một đầu áo ngủ bằng gấm, che trên thân thể nhỏ gầy.
Thương Khanh Ương bên cạnh vuốt lưng Sở Lưu Yên thon gầy, bên cạnh là hỏi:"Tiểu Yên, lạnh sao?"
"...... Ừ." Thật lâu về sau, trong chăn mới phát ra rầu rĩ. Sở Lưu Yên trả lời được rất nhẹ, một tiếng trả lời, tựa như mèo con lười biếng mà khẽ gọi. Tuy nhiên nghe được không đúng, nhưng cũng là cong nhân tâm ngứa.
Lúc này Sở Lưu Yên vì vừa rồi bản thân kìm lòng không được cảm thấy xấu hổ. Mình là bị ma quỷ ám ảnh mà làm vậy, vậy mà, dĩ nhiên cũng làm đem nàng, đem nàng...... Đến vậy về sau, Sở Lưu Yên thực sự cũng muốn không nói nữa. Cảm thấy khó xử sự tình này, lại thế nào không biết xấu hổ suy nghĩ tiếp...... Nằm nghiêng bên người Thương Khanh Ương, Sở Lưu Yên đỏ hồng nghiêm mặt gò má, là không chịu nói thêm nữa một câu.
"Tiểu Yên?"
Không để ý Thương Khanh Ương, Sở Lưu Yên cẩn thận từng li từng tí mà giữ lấy bản thân, chính là sợ mình sẽ đụng phải da thịt trắng nõn ôn hòa. Sau đó, sau đó......
Vì vậy, Sở Lưu Yên bắt đầu chậm rãi hoạt động lấy, không để lại dấu vết......
Chỉ là Sở Lưu Yên điểm này mờ ám, là bị Thương Khanh Ương cảm nhận được.
Nàng thân thủ, cũng rất là tự nhiên mà đem Sở Lưu Yên ôm trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top