Chương 62
Thanh Linh đưa tới đồ ăn rất thanh đạm, nhưng Sở Lưu Yên đều ăn hết.
Thấy Sở Lưu Yên ăn hết nhiều như vậy, Thương Khanh Ương trong đầu giống như an ủi nhưng cũng có chút khổ sở. Nhìn xem nàng ăn được hương vị ngọt ngào như thế, Thương Khanh Ương cũng không nhiều lo lắng. Dứt khoát đem tâm tư để qua một bên, cảm thấy mỹ mãn mà nhìn nàng.
Thanh Linh đem đồ vật thu thập xuống dưới, Thương Khanh Ương thực hiện lời hứa mà cùng Sở Lưu Yên ra ngoài đi một vòng. Nhưng đi được một lát, nàng liền đem Sở Lưu Yên kéo về. Bên ngoài gió lớn, nàng cũng không muốn Sở Lưu Yên bị gió thổi, lại lộng thương thể cốt nhu nhược này.
Bên ngoài gió lạnh như trước, trong phòng so với bên ngoài ấm áp hơn rất nhiều.
Lần Sở Lưu Yên sau khi tỉnh lại, Thương Khanh Ương là càng chiếu cố nàng.
Chỉ là sự hòa thuận sau lưng, Thương Khanh Ương trong nội tâm lại có một cái kết. Đúng vậy, còn có chuyện không cùng Sở Lưu Yên nói qua.
Thương Khanh Ương có điểm ưu phiền. Nàng thầm nghĩ, nói chuyện này rốt cuộc là lúc nào, tình huống như thế nào mới có thể đối với Sở Lưu Yên nói ra? Là hiện tại hoặc là lúc sau? Về sau mà nói, về sau ah...... Các nàng còn sẽ có về sau ư? A...... Cho dù có...... Nhưng lại không biết còn có thể nói hay không nói ra...... Một tia đắng chát xông lên đầu, Thương Khanh Ương nhẹ giọng thở dài. Để cho nàng sớm biết rõ thì tốt rồi.
Vì vậy, Thương Khanh Ương mang theo chút ít do dự mà gọi Sở Lưu Yên: "Tiểu Yên......"
"Ừ?" Lúc này Sở Lưu Yên cũng không có lưu ý đến sự quái dị của Thương Khanh Ương, nghe nàng gọi, liền thuận miệng mà lên tiếng.
"Muốn nói với ngươi một việc......" Thương Khanh Ương trì hoãn lại trì hoãn, nói ra,"Tiểu Yên, ngươi......"
"Ừ? Rốt cuộc là chuyện gì, lại để cho ngươi do dự?" Sở Lưu Yên muốn thư giản tâm tình của nàng, cười yếu ớt hỏi.
Thương Khanh Ương nhìn nàng ở dạng này, Thương Khanh Ương nhất thời nghẹn lời. Nhăn chân mày lá liễu, nàng cũng không biết nên hay không nói. Dừng thật lâu, Thương Khanh Ương quyết tâm, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:"Vũ Hàm hạ ngục liễu."
"Ừ?" Sở Lưu Yên tựa hồ không hiểu nàng đang nói cái gì, mang theo điểm nghe không rõ, nghi ngờ một tiếng.
Thương Khanh Ương chỉ sợ Sở Lưu Yên có phản ứng như vậy, đành phải lại lặp lại một câu:"Tiểu Yên, Vũ Hàm nàng bị giải vào thiên lao."
"Cái gì?!" Theo trong miệng Thương Khanh Ương xác nhận, Sở Lưu Yên mở to hai mắt, mang theo chút ít bất khả tư nghị cùng ý tứ hàm xúc đối với Thương Khanh Ương hỏi, "Làm sao có thể? Vũ Hàm đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Còn có, nàng bị bắt lúc nào? Vì cái gì ta không biết?"
Sở Lưu Yên khó kích động như vậy, lại không phải vì nàng. Nghĩ vậy, Thương Khanh Ương trong nội tâm không mùi vị.
"Tiểu Yên, không nên kích động, nghe ta từ từ nói," Thương Khanh Ương sợ nàng vì chuyện này mà suy nhược thân thể, cho nên cũng không bán cái nút (*chỗ hấp dẫn), thẳng vào chủ đề, "Ngươi cũng không biết ngươi tại sao lại đột nhiên té xỉu sao?"
Sở Lưu Yên trầm mặc, nàng là từ lời này của Thương Khanh Ương nghe ra ý tứ bên trong. Nhưng là trên mặt như trước toát ra kinh ngạc chính là không thể tin. Nhìn vẻ mặt Sở Lưu Yên bất khả tư nghị, Thương Khanh Ương nói tiếp:"Tiểu Yên ngươi vẫn là uống dược nàng mng đến, mà không phải của ta, đối với bỏ đi?"
"Ta......" Sở Lưu Yên nói quanh co. Đúng vậy, về sau, biết được là Thương Khanh Ương đưa tới, nàng liền đem thuốc kia toàn bộ ném đi. Ngược lại, phục dụng Lăng Vũ hàm đưa vào nàng đều uống hết.
Bất quá, lúc này Sở Lưu Yên không muốn nói dối đối với Thương Khanh Ương, nhưng nàng cứ nói trắng như vậy, Sở Lưu Yên lại có chút có tật giật mình. Bởi vì, nàng là sợ tổn thương Thương Khanh Ương. Dù sao, Thương Khanh Ương đối đãi nàng không tệ, chỉ là nàng lại hờ hững mà không có cảm kích.
Thấy Sở Lưu Yên vẻ mặt xấu hổ, Thương Khanh Ương biết được nàng đang suy nghĩ gì. Cũng liền theo chuyện này nói, Thương Khanh Ương hơi ưu thương: "Ta cũng hiểu, địa vị Vũ Hàm trong lòng của ngươi rất cao, không phải sao?"
Vốn là có chút xấu hổ Sở Lưu Yên đột nhiên cảm nhận được trên người Thương Khanh Ương vẻ thất lạc nhàn nhạt. Trong nội tâm đau xót, nàng lại không biết nên làm sao bây giờ.
Muốn giải thích, Sở Lưu Yên đối với Thương Khanh Ương nói:"Khanh Ương, cũng không phải như vậy. Ta đối với Vũ Hàm chỉ là......"
"Tiểu Yên, ngươi không cần giải thích, ta hiểu." Thương Khanh Ương lại không muốn nói thêm. Nàng cũng không muốn chứng kiến Sở Lưu Yên hiện tại chân tay luống cuống, dứt khoát mà ngăn trở nàng nói tiếp.
Sở Lưu Yên nhếch môi, nói với nàng :" Ngươi...... Ngươi như thế nào nghĩ như vậy?"
Thương Khanh Ương trầm mặc như trước.
Không quen Thương Khanh Ương như vậy, Sở Lưu Yên nóng nảy. Hôn mê mấy ngày, lại là khi...tỉnh lại, nàng lại phát hiện Thương Khanh Ương có chút bất đồng. Sở Lưu Yên cẩn thận ngẫm lại, có chút hiểu rõ. Lúc này Thương Khanh Ương là nhiều hơn vài phần dí dỏm, cũng là tính tình trẻ con hơn .
Nghĩ vậy, Sở Lưu Yên lập tức cười, vì vậy lại nhẹ nhàng kêu:"Khanh Ương?"
Thương Khanh Ương cũng không trở về ứng nàng.
Nhưng vì Thương Khanh Ương như vậy có chút biểu lộ cô đơn, Sở Lưu Yên thậm chí không hiểu xúc động. Chỉ là xúc động nhưng chính cô ta bên trong là kinh ngạc. Nàng thần sứ quỷ sai mà hôn lên Thương Khanh Ương. Nhưng lại hồi phục thái độ bình thường sau một khắc, Sở Lưu Yên nhớ tới sở tác vừa rồi, đôi má lập tức nóng bỏng. Lập tức, nàng ngượng ngùng mà nghiêng đầu sang chỗ khác hướng một bên nhìn lại.
Thương Khanh Ương được Sở Lưu Yên hôn môi, trong nội tâm tràn đầy mờ mịt. Bởi vì, đây chính là lần đầu tiên Sở Lưu Yên...... Lớn mật như thế mà đối với nàng! Nhưng là nàng trận kinh ngạc nhưng lại bởi vì việc không được tự nhiên Sở Lưu Yên, lập tức tan thành mây khói. Thương Khanh Ương hoàn hồn, là có chút buồn cười mà nhìn Sở Lưu Yên quay đầu cùng bộ dáng ngượng ngùng.
Chỉ là nhìn thấy Sở Lưu Yên bây giờ, Thương Khanh Ương trong nội tâm xoắn xuýt. Không lâu trước khi cùng Sở Lưu Yên đã phát sinh chuyện không vui, lại để cho Thương Khanh Ương không nhịn được cười khổ.
Hiện tại tựa như ảo mộng. Ai, đây hết thảy thật sự là quá không đúng. Không chân thực đến cho người có chút mê mang.
Bất quá, nàng lúc này lại không có tâm tư suy nghĩ...
Bởi vì lúc này rất tốt để đùa. Thương Khanh Ương nhìn xem Sở Lưu Yên đôi má đỏ bừng, trong nội tâm vui cười. Tuy nhiên, biểu hiện ra nàng như cũ là một bộ ưu thương.
Sở Lưu Yên vẻ mặt không liệu được là tâm thần bất định, nàng phỏng đoán Thương Khanh Ương đích thị là cười và nói nàng, vốn đôi má hồng nhạt càng đỏ lên. Bất quá đợi đã lâu, nàng cũng không phát hiện Thương Khanh Ương có bất kỳ phản ứng.
Vì vậy nàng mang theo chút ít nghi hoặc xoay đầu lại, nhìn Thương Khanh Ương đang làm cái gì.
Chỉ là thấy bộ dạng Thương Khanh Ương, Sở Lưu Yên phát giác ra có chút phẫn uất. Thương Khanh Ương hiển nhiên là đối với việc nàng làm vừa rồi là không thấy sao?!
Sở Lưu Yên vừa thẹn vừa giận. Bản thân hy sinh lớn như vậy, sao nàng còn có thể bảo trì bộ dáng này?
Thương Khanh Ương trầm mặc, chỉ là trong nàng không lộ ra ánh mắt đắc ý nên Sở Lưu Yên không phát hiện được.
Thấy Thương Khanh Ương cũng không quản bản thân, Sở Lưu Yên dứt khoát đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhắm mắt làm ngơ.
"Nha." Tùy ý mà đi nhưng lại một tiếng nho nhỏ kinh hô. Sở Lưu Yên ngã ngồi trên đùi Thương Khanh Ương có chút kinh hãi mà vòng quanh cổ của nàng, tuy Sở Lưu Yên như cũ là lạnh như băng, nhưng theo hơi thở dồn dập có thể thấy được nàng là kinh hoảng.
Thương Khanh Ương cho rằng Sở Lưu Yên bởi vì bản thân không quản nàng mà hậm hực, lại đối với mình ngượng ngùng.Nữ nhân này đúng là da mặt thật sự quá mỏng. Căn bản là chịu không được người khác trêu chọc nàng.
Thở dài, Thương Khanh Ương cảm thấy mỹ mãn mà đem Sở Lưu Yên ôm vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top