Chương 61

  Bên này người não, Lưu Thấm cung bên kia, tâm như trước phiền nhiễu.

"A..., khục khục, khục khục......" Từng đợt nhu hòa tiếng ho khan, lại nhiễu loạn bình tĩnh tâm tình người bên cạnh.

Thương Khanh Ương nghe thanh âm này, chưa phát giác ra có chút tâm phiền ý loạn. Trận tiếng ho khan coi như mọc gai, vểnh lên lòng của nàng, làm cho nàng cảm thấy ngực đau đớn.

Thương Khanh Ương có chút tâm thần không yên mà hướng một bên nhìn lại, nhưng lại nhìn thấy trên mặt bàn để đó chén thuốc. Trong nội tâm lập tức dâng lên một cổ lửa giận vô danh, Thương Khanh Ương suýt nữa muốn đứng lên đem chén thuốc vung đến trên mặt đất, trì hoãn một chút trong nội tâm nàng không thoải mái cùng áp lực.

Tuy theo doãn琂 thái y biết nữ nhân này sẽ ngủ mấy ngày, nhưng trong nội tâm vẫn như cũ buồn bực và sợ hãi. Bởi Sở Lưu Yên đã nằm trên giường ba ngày liền!

Tuy thời gian không tính là dài, nhưng không thể nói là ngắn!

Hiện tại, Sở Lưu Yên là muốn ngủ tới khi nào?!

Trong lòng như bị đao cùn cắt lấy, Thương Khanh Ương cảm thấy ngực đau đớn. Đón lấy, một loại không thể nói là chua xót, ngực như thắt lại.

Thương Khanh Ương cảm thấy trong nội tâm thật sự rất sợ. Mặt lạnh, nàng dứt khoát đứng dậy ra cửa.

Mấy ngày nay, thiên khí không tốt. Bên ngoài gió thật to, chà xát trâm cài tóc trên đầu rung động.

Gió như trước cuồng loạn nhảy múa, vịn rối loạn tóc xanh, giương lên tay áo gấm.

Chỉ là, độc lập gió lạnh lạnh, một thân tơ lụa vì ai mang?

Nhếch môi, Thương Khanh Ương đứng ở đình nghỉ mát, híp mắt trông về phía xa.

Nhưng không ai biết được, nàng đến cùng là nhìn cái gì.

Hiện tại Thương Khanh Ương như thế nhưng ai biết nàng vì ai tiều tụy? Hoặc là không phải, không sao cả. Bởi vì dù người sáng suốt nhìn ra, Thương Khanh Ương cũng sẽ không thừa nhận.

Ai, nếu là như vậy, hai người bọn họ đến lúc nào mới hiểu nhau đây?

Chỉ là chuyện này, giờ này khắc này lại không cách nào trả lời. Còn không bằng chậm rãi mà xem tiếp.

Lúc này trong nội tâm rối như tơ vò, Thương Khanh Ương lại chứng kiến Thanh Linh lỗ mãng mà chạy đến. Còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm, chợt nghe Thanh Tinh sung sướng nói:"Quý phi nương nương, Hoàng hậu nương nương đã tỉnh."

Thương Khanh Ương khẽ giật mình, khỏa có chút nôn nóng nhưng tâm đột nhiên bình tĩnh lại.

Mà hết thảy sự vật trước mắt phảng phất đều dừng lại, chỉ có thể cảm nhận được vẻ vui sướng này theo đáy lòng phát ra. Lúc này gió thổi rất lớn, nhưng Thương Khanh Ương lại cảm thấy thoải mái.

Chỉ là, cao hứng là một việc, có nghĩa là muốn gặp Sở Lưu Yên lại là một chuyện khác. Thương Khanh Ương nhẹ gật đầu, bước chân lại không dịch chuyển. Suy tư một lát, nàng đối với Thanh Linh nói:"Ừ, ngươi trở về đi."

Nghe được ngữ khí Thương Khanh Ương, Thanh Linh lại bồn chồn, quý phi nương nương không phải vẫn đối với chuyện Hoàng hậu nương nương hôn mê vẫn để trong lòng sao?

Không phải vì chuyện của Hoàng hậu nương nương làm cho nàng đều không ngủ được sao?

Như thế nào, hôm nay Hoàng hậu nương nương đã tỉnh, nàng lại không vui sướng mà gặp Hoàng hậu nương nương, mà hiện tại trở thành bộ dáng lạnh lùng?

Bất quá, nàng cũng không dám đa tưởng, Thanh Linh theo ý Thương Khanh Ương mà lui xuống.

Nhìn xem Thanh Linh lui ra, Thương Khanh Ương trong lòng một tia mờ mịt.

Không biết tại sao, nàng là muốn gặp Sở Lưu Yên rồi lại không dám gặp.

Thương Khanh Ương có chút bất đắc dĩ mà cười khẽ, là sợ hãi sao?

Thế nhưng là vì cái gì lại để cho bản than cảm thấy không được tự nhiên?

Chỉ sợ là trả lời không được ah. Nàng nhẹ nhàng thở dài.

Bản thân lúc nào lại trở nên nhiều muộn phiền như vậy? Là nữ nhân kia bỏ đi? Đích thị là như thế. Có lẽ, nên rời xa nàng mới được......

Đẩy cửa vào, Thương Khanh Ương gặp doãn琂 thái y đang bắt mạch cho Sở Lưu Yên.

Miệng bĩu một cái, sắc mặt Thương Khanh Ương vốn lạnh lùng lại càng lạnh như băng.

Chỉ là doãn琂 cũng không biết rõ tình hình, hắn lúc này là vẻ mặt nhu hòa, cùng vẻ lo lắng trước đó hoàn toàn trái lại.

"Hoàng hậu tỷ tỷ, người đã tỉnh?" Thương Khanh Ương hơi vội vàng mà kêu, chỉ là ánh mắt lại không có rời trên người doãn琂i nửa phần.

Âm thanh động ngột khiến cung điện vắng lặng vang vội không ngừng. Tìm thanh âm, bận rộn doãn琂 hướng Thương Khanh Ương nhìn lại. Vừa ngẩng đầu liền đụng phải con ngươi nàng lạnh lùng, doãn琂 trong nội tâm phát giác ra hoảng hốt, liền quỳ xuống cúi đầu.

"Hoàng hậu tỷ tỷ hiện tại thân thể làm sao vậy? Ngươi nói đi."

Thương Khanh Ương ngồi xuống bên cạnh Sở Lưu Yên, tuy là chấp khởi tay của nàng, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía bức rèm che bên ngoài.

"Hồi quý phi nương nương, Hoàng hậu nương nương...... Nương nương nàng......" Doãn琂 muốn nói gì, nhưng bây giờ nói không nên lời.

Không quen người khác như vậy phun ra nuốt vào, Thương Khanh Ương nhíu mày: "Bảo ngươi nói, ngươi cứ nói."

"Thần không tốt định đoạt. Thân thể Hoàng hậu nương nương không có chuyển biến tốt. Hoàng hậu nương nương nhiều lần ho ra máu, thần thật sự, thật sự......" Doãn琂 thái y khúm núm nói được một nửa, rồi lại cúi đầu không dám nói tiếp.

Thương Khanh Ương nắm chặt tay Sở Lưu Yên, hỏi tiếp: "Ngươi như vậy là có ý gì?"

"Thần, thần......" Doãn琂 thái y cúi đầu trên trán toát mồ hôi lạnh, đôi má trắng nõn vì khẩn trương cũng bắt đầu nổi lên màu đỏ.
"Được rồi, Khanh Ương cũng đừng làm khó Doãn thái y" thanh âm Sở Lưu Yên Kiều Kiều Nhu Nhu bên trong mang giọng mũi vừa tỉnh ngủ.

Hướng Thương Khanh Ương nói tiếp:

"Thân thể ta hiện tại thế nào ta hiểu? cũng không có gì lo ngại, Khanh Ương cũng không cần phải lo lắng."

"Hoàng hậu tỷ tỷ như thế nào lại không yêu quý bản thân ......" Thương Khanh Ương nhíu mày.

Sở Lưu Yên lắc đầu, an ủi nhân tâm mà nói: "Khanh Ương, ta thật sự không có chuyện. Nếu có, ta chắc chắn sẽ truyền thái y."
"Thế nhưng..." Thương Khanh Ương do dự một chút. Nàng là không cam lòng.

Nhìn ra Thương Khanh Ương bất mãn, Sở Lưu Yên cũng biết nàng lo lắng. Vì vậy dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được đối với Thương Khanh Ương nói ra: "Được rồi, Khanh Ương để hắn đi đi."

Thương Khanh Ương nghe Sở Lưu Yên nói như vậy, như trước có chút không cam lòng, nhưng khẩu khí đã mềm nhũn ra: "Tiểu Yên, ngươi trước là nên chú ý thân thể mình, sao còn để ý tới người khác?."

Sở Lưu Yên nhìn nàng thỏa hiệp, nhẹ giọng mà nở nụ cười.

"Cười cái gì?" Thương Khanh Ương giận nàng một câu, quay đầu lại lạnh giọng đối với doãn琂 thái y: "Được rồi, ngươi lui xuống trước đi."

Nghe Thương Khanh Ương nói những lời này, doãn琂 thái y liền thu hồi dây đỏ vội vàng lui xuống.

"Tiểu Yên......" Nghe được cửa nhẹ nhàng đóng lại. Thương Khanh Ương đè xuống sự khó chịu trong nội tâm, đối với Sở Lưu Yên nhẹ nhàng hoán một tiếng.

Sau đó, cũng không để ý tới có được đáp lại không, Thương Khanh Ương liền trực tiếp duỗi ra cuộn lên ngón trỏ, đem môi tiến tới trước mặt Sở Lưu Yên, nhẹ nhàng hôn một chút. Giương mắt nhìn xem Sở Lưu Yên thần sắc mờ mịt, Thương Khanh Ương ban nãy còn hậm hực rốt cục tâm tình cũng bắt đầu tốt hơn. Trên mặt cũng hiện lên tiếu ý.

Sở Lưu Yên vì nụ cười này của Thương Khanh Ương, mặt thoáng cái hồng nhuận. Chỉ là, nàng vẫn muốn giả bộ trấn tĩnh:" Khanh Ương, ta muốn xuống giường một chút."

Nói xong, phiến cửa gỗ đã bị gõ vang.

Nhìn xem Sở Lưu Yên có chút ngượng ngùng xấu hổ cùng bối rối, Thương Khanh Ương cười nói với nàng: "Hiện tại vẫn không được."

Có chút không rõ ràng cho lắm, Sở Lưu Yên vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng. Thương Khanh Ương lúc này mới đem nửa câu còn lại nói tiếp: "Tiểu Yên, ngươi trước tiên là nên ăn hết cơm."     

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bh