Chương 51
"Ha ha." Thương Khanh Ương chôn ở hõm vai Sở Lưu Yên bên trong cười nhẹ nhàng. Nàng hầu khang ở bên trong nhiệt khí từng đợt thổi tới trong nháy mắt có thể rách nát trên da thịt, nhắm trúng nội tâm trong Sở Lưu Yên tràn đầy rung động.
Nói như thế tràng diện quỷ dị Sở Lưu Yên nàng bình sinh lần đầu chứng kiến, nhưng lại không muốn qua chuyện này lại phát sinh trên người nàng. Mà cái này làm cho nội tâm nàng tâm thần bất định.
Hiện tại Thương Khanh Ương dùng chính là nàng chưa bao giờ thấy qua một mặt này mà đối đãi nàng, điều này cũng làm cho Sở Lưu Yên không cách nào chối từ.
Bất quá, trong ngực nàng chính là Yêu Cơ nhưng lại quái cấn người, ôm đến ôm đi Sở Lưu Yên đều cảm thấy không thoải mái.
Làm sao lại nhẹ như vậy...... Sở Lưu Yên thở dài.
Thời gian lặng yên theo giữa kẽ tay lưu lại, chỉ là cái này đoạn thời gian nhưng lại vô cùng dài.
"Khanh Ương muốn hoàng hậu tỷ tỷ tha thứ." Chôn ở trong cổ Sở Lưu Yên, Thương Khanh Ương thì thào thanh âm càng giống từ xa xôi trong núi ở bên trong phiêu dật đi ra. Tuy nhiên là nghe thấy, nhưng là không muốn cắt. Mông lung, lộ ra thanh âm này quá hư ảo.
Sở Lưu Yên nghe được lời nói của Thương Khanh Ương, tim đập đột nhiên rối loạn vốn đã đập rất nhanh. Nàng......
Nàng vừa rồi nói cái gì?
Sở Lưu Yên lập tức sửng sốt. Nàng đã không thể tin được, cũng là không dám xác định. Sở Lưu Yên mờ mịt, vẻ mặt bất khả tư nghị, ngược lại làm cho nàng càng thêm rõ ràng mà nghe được trong lòng mình nhảy lên.
Nói cái này, rốt cuộc là chuyện gì đây? Thương Khanh Ương đột nhiên nói làm cho nàng kinh ngạc không thôi, trở tay không kịp. Sự tình bất ngờ làm cho nàng không thể...chấp nhận, nàng cũng không nghĩ Thương Khanh Ương vẫn nhớ rõ, chính mình lại cho rằng nàng đã quên sự tình.
Dù sao trước kia Yêu Cơ này không có chủ động, ngày nay lại chủ động thừa nhận.
Vui mừng, lại làm cho Sở Lưu Yên cảm thấy kinh hãi, nàng lo lắng việc này kỳ thật chỉ là một giấc mộng. [đãi/đợi] nàng sau khi tỉnh lại, mọi thứ ...tất cả sẽ gặp quên mất.
Trong đầu một mảnh hỗn loạn, hỗn loạn làm cho Sở Lưu Yên cũng không biết giờ khắc này bản thân suy nghĩ cái gì, kinh ngạc thứ gì đó, xoắn xuýt thứ gì đó, Khai Tâm thứ gì đó, khổ sở thứ gì đó.
Giờ này khắc này, ngoại trừ tim đập cùng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đều không có việc khác.
Thương Khanh Ương cảm nhận được người trước mắt không được tự nhiên, nhưng lại hiểu nàng tại sao lại như vậy?. Có chút đau lòng không hiểu, nhưng vẫn là đối với nàng kiều mỵ nói:
"Hoàng hậu tỷ tỷ không đáp ứng sao?"
Sở Lưu Yên trầm mặc. Nàng vẫn là nên đáp ứng, dù sao chuyện này làm cho nàng suy tư thật lâu, hôm nay Thương Khanh Ương đã xin lỗi, nàng có lẽ không chút do dự mà gật đầu.
Chỉ là, sự thật lại có suy nghĩ khác. Nếu như, không phải mượn Vũ Hàm chuyện này, chính mình khả năng nghe được Thương Khanh Ương những lời...áy náy mà nói ư? Chắc là không có khả năng. Hôm nay, nàng nhưng lại mượn một món đồ như vậy đem chuyện ngày đó cho hóa giải mất, cái này không khỏi buồn cười.
Thấy Sở Lưu Yên biến đổi sắc mặt, biểu lộ cứng ngắc gật gật đầu, Thương Khanh Ương có chút đắc ý.
"Sau đó, Khanh Ương còn có một yêu cầu." Thương Khanh Ương ung dung nói.
"Ngươi không phải nói chỉ có một sao......" Sở Lưu Yên đối với nàng "được voi đòi tiên" bất mãn hết sức, lúc nói chuyện cũng không thấy nhíu mày.
Thương Khanh Ương đối với loại phản ứng này của Sở Lưu Yên nhìn quen mà không quen:
"Kỳ thật, Khanh Ương chỉ có thể đem nàng ra, lại không thể cam đoan nàng còn sống–"
Nói xong lời cuối cùng, âm thanh cũng trầm xuống.
Sở Lưu Yên nghe tâm lại run lên.
Nói cái này Thương Khanh Ương dĩ nhiên là [tại/đang] uy hiếp nàng!
Trong nội tâm càng không thoải mái, Sở Lưu Yên sớm đã [không có/hết rồi] có phần kích động cùng vui sướng, trái lại mà đến là nhàn nhạt và thất vọng.
Là không muốn Thương Khanh Ương đối với nàng còn có thái độ như vậy.
Tốt xấu mình cũng thân là hoàng hậu, nàng hiện tại làm sao lại có thể...... Như vậy mà uy hiếp nàng?
Sở Lưu Yên sắc mặt cũng không tốt, nhưng cũng là làm lấy cuống họng mà hờ hững nói ra:
"Có gì ngươi nói nhanh một chút rồi đi đi."
Thương Khanh Ương biết rõ Sở Lưu Yên cảm thấy ủy khuất. Có chút áy náy, Thương Khanh Ương lại bảo trì trước sau như một thái độ, đối với Sở Lưu Yên mập mờ nói:
"Hoàng hậu tỷ tỷ sẽ không đối Vũ Hàm có tình cảm chứ, Khanh Ương sẽ ghen."
Sở Lưu Yên không nghĩ suy đoán lung tung, nhưng trong nội tâm vẫn là không thể thừa nhận mà bang bang trực nhảy.
Chỉ là sau một khắc, Sở Lưu Yên nhưng lại dùng hết toàn thân khí lực mà đem Thương Khanh Ương đẩy ra, lạnh như băng nói:
"Thương Khanh Ương, ngươi chớ quá phận."
Thương Khanh Ương ngay cả hành vi của mình cũng muốn hạn chế sao? Chẳng lẽ mình muốn nàng trở thành tù phạm không thành?
Cái này quá vớ vẩn!
Là không muốn Sở Lưu Yên có thể như vậy đẩy nàng ra, [bị/được] đẩy ra Thương Khanh Ương suýt nữa ngã ở trên mặt đất. Chỉ là, Thương Khanh Ương như trước thong dong mà ổn thân thể, nói ra:
"Hoàng hậu tỷ tỷ nếu không đáp ứng, Khanh Ương cũng không thể nói gì hơn. Như vậy, Khanh Ương ở đây cũng sẽ không là đồ vật, tỷ tỷ có thể đi ở tùy ý."
Sở Lưu Yên cứng đờ, vụng trộm nhưng lại biết được Thương Khanh Ương ý tứ lời này. Nàng là muốn bản thân ly khai!
Cái đó thụ qua như vậy ủy khuất. Sở Lưu Yên cắn môi dưới, cương trong chốc lát sau, dứt khoát đứng lên.
Mặc dù không đáp ứng hoàn thành công việc, có chút thẹn với Lăng Vũ hàm, nhưng cũng là không thể làm công việc này.
Nhưng Thương Khanh Ương thái độ như vậy, chính mình há có thể thuận theo ý Yêu Cơ sao?!, đối với nàng hạ thấp mình mà cầu khẩn? Sở Lưu Yên không phải là người thất tín, nhưng thực sự không thể vì như vậy mà tôn nghiêm bản thân phải bỏ đi.
Ngày thường đối với những phi tử cố tình gây sự Sở Lưu Yên cũng không nói cái gì, chỉ là hôm nay chống lại Thương Khanh Ương, nàng nhưng lại cảm thấy mặt mũi chuyện này lộ ra trọng yếu như vậy.
Trên mặt mũi không nhịn được, Sở Lưu Yên đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà bước ra cửa đi. Hoặc là, bộ dạng này mặc người chém giết đầy nhu nhược, có thể lại để cho người cảm thấy khi dễ nàng.
Thương Khanh Ương đứng ở một bên, nhưng lại không có động tĩnh.
Chạy, Sở Lưu Yên đột nhiên cảm thấy Thương Khanh Ương đúng là lạ lẫm. Như là cho tới bây giờ không thấy qua nàng.
Sở Lưu Yên tự giễu, chính mình quả thật là như vậy nhu nhược không chịu nổi, mới khiến cho mọi người khi dễ sao?.
Trong đại sảnh yên tĩnh, tĩnh đến làm cho người cảm thấy hô hấp đều có chút khó khăn.
Đi mỗi một bước, Sở Lưu Yên đều cảm thấy trái tim băng giá. Vừa rồi những cảm xúc rung động, hoặc là kinh ngạc, vui sướng, hoặc là thất vọng tình cảm, hiện tại hết thảy hóa thành một bãi nước lạnh, ăn mòn tâm hồn vốn thuần khiết yếu ớt.
Nàng lúc này cũng không biết là mang tâm tình như thế nào mà rời khỏi nơi này. Sẽ chán ghét Thương Khanh Ương sao?
Sẽ hoặc là sẽ không, nàng lúc này nói không rõ ràng. Chỉ là cảm thấy lòng tham chìm rất nặng, hô hấp nàng cảm thấy khó chịu.
Không biết, không biết nên làm sao bây giờ......
Tuy nhiên đây không phải kiện cùng lắm thì là công việc, thế nhưng Sở Lưu Yên lại cảm thấy rất không là tư vị.
Thời điểm đi tới cửa, Sở Lưu Yên thân thủ chạm đến phiến cửa gỗ. Cửa gỗ so trong tưởng tượng lạnh buốt, Sở Lưu Yên tay ở giữa chưa phát giác ra run lên. Nhưng vẫn là hạ quyết tâm hướng cửa chuẩn bị đẩy ra.
" Ah, A...–" Đột nhiên xoáy thân Sở Lưu Yên [tại/đang] nhỏ giọng cả kinh hô sau, liền bị người khóa môi.
Đăng ngày: 27/11/2012
Cung Tâm Chi Nhan Khuynh Thiên Hạ [MA] [ Đăng xong ]Hãy ủng hộ duy trì diễn đàn! bằng cách viếng thăm quảng cáo thường xuyên
Tác giả: Hạ Bi Thôi
Thể loại: Cổ trang, cung đình tranh đấu, ngược, HE
Tình trạng: 134 chương
Editor: Starflower
Nguồn:
Raw:
QT:
Văn Án:
Yêu mị như nàng, cũng là khó có thể nắm lấy.
Lạnh lùng như nàng, cũng là lòng không sắc sảo toan tính
Một người là được sủng ái quý phi, một người là bị thất sủng hoàng hậu.
Vì cái gì muốn kéo nàng vào cuộc cung đấu không hề ý nghĩa này?
Trả lời chính là: Địa vị thống nhất lục cung kia.
Vậy đã từng thích qua nàng sao không...
Lại không có câu trả lời.
Tác giả: Cùng tác giảTruyện Dài1. Truyện Ngắn
© Asian Labrys
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top