Chương 28 : Hai rối rắm
Đản Đản ở “Thương nhân viện” lưu lại đến buổi chiều liền rời đi , bởi vì thương đội muốn đến chính là Đại Võ Thành nằm phía đông Đại Danh Thành, tên như ý nghĩa, Đại Võ Thành là nơi tập tụ của những kẻ học võ, thương đội này muốn đem hàng hóa vận chuyển đến Đại Võ Thành , theo như lời nói của độc nhãn ca ca, thương đội hẳn là đến Đại Võ Thành giao hàng , nhưng mà bọn họ lại không thể qua được Đại Võ Thành, nói là giao dịch binh khí vượt qua tầm quản lí của triều đình, nhưng khiến người ta khó hiểu là, chủ nhân số hàng này chính là quan viên triều đình, hơn nữa binh khí số lượng tuy nhiều, nhưng vẫn chưa vượt qua số lượng yêu cầu của triều đình, trừ phi đây là lấy danh nghĩa của tư nhân mà mua.
Đản Đản biết được thương đội này chuyên môn cung cấp binh khí cho cấm quân triều đình, mà độc nhãn ca ca là người làm thuê, chỉ phụ trách vận chuyển hàng hóa, mấy tin tức này đều là ngày thường mọi người nhàn rỗi không có việc gì đi nói láo mà thôi, nhưng cái gọi là không có lửa làm sao có khói, Đản Đản vẫn đem chuyện này nhớ kỹ.
Đại Danh Thành có một cửa đông và một cửa nam, nếu muốn đi Đô Thành chỉ có thể theo cửa đông đi ra ngoài, cho nên Đản Đản chạy đến phụ cận cửa đông, vào khách điếm Sơn Thủy Gian nghĩ trọ, như vậy nàng thuận tiện vừa ra được thành cũng vừa giám thị được thương đội đang chở binh khí kia, dù sao đi Đại Võ Thành cũng cần phải đi cửa đông
Sửng sờ cũng qua hết một nagày, bình thường Đản Đản không hề yên tĩnh nhưng hôm nay lại ngồi trước cửa số vài canh giờ, nàng chính là lẳng lặng nhìn cửa đông, quan sát hướng đi của thương đội. Nhưng một cái buổi sáng cũng chưa thấy động tĩnh gì, số lượng binh khí lớn như vậy bây giờ trốn đi đâu? Chỉ có thể giải thích là chủ nhân còn chưa tới. Nhưng đợi như vậy cũng không phải biện pháp a! Tuy nói tiền trên người cũng đủ đi đến Đô Thành ở vài ngày, nếu cứ tiếp tục ở lại Đại Danh Thành như thế này thật khó nói, bởi vậy dựng sạp ngay tại cửa thành xem bệnh kiếm tiền.
Rất nhiều người đi ngang qua nhìn Đản Đản đều rất đáng thương, không bệnh thì tới hỏi dài hỏi ngắn. Văn nhân ở lại thành này chính là rất tốt, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ đều nguyện khẳng khái giúp tiền, chỉ là bọn hắn không giống những người kia, nếu có bệnh thì sẽ đến hiệu thuốc, chứ không tìm đến mình? Chắc là nghi vấn tay nghề của Đản Đản, một buổi chiều cũng coi như thu hoạch xa xỉ , chạng vạng liền thu dọn trở về khách điếm
Phạm Tư Vực ở bên cửa sổ nhìn một ngày, cơm cũng chưa ăn, nước cũng chưa uống, nhưng lại vẫn không phát hiện thân ảnh của Đản Đản, trong lòng cảm thấy hồ nghi
“Ai u! Ta nói Ngự tỷ, ngài đừng có nhìn nữa! Một ngày này cũng chưa thấy nàng, tám phần là đi trước chúng ta rồi, tiểu độc nhãn cũng không phải ngốc tử! Ta thấy kinh nghiệm gian hồ của nàng so với ngươi còn phong phú hơn, còn lo lắng cái gì a! Chính ngươi cần phải để ý thân thể một chút, nếu còn không ăn không uống đừng nói là tìm người, sợ là gặp được người liền nằm úp sấp!” Phạm Ngưng Toa nói.
“…… A! Được rồi được rồi! Ta ăn là được, ta biết ngươi quan tâm ta.” Phạm Tư Vực từ cửa sổ bất đắc dĩ di động đến trước bàn.
“Thật sự là chịu không nổi ngươi! Ngươi không phải thật sự thích nàng đó chứ!” Phạm Ngưng Toa nói.
“Nói bậy bạ gì đó! Ta không phải nói cho ngươi nàng chỉ là đồ đệ Dược Vương sao! Ngươi hẳn là biết nàng có bao nhiêu trọng yếu.” Phạm Tư Vực nói.
“Hảo hảo hảo! Là ta nói bậy! Nàng là đồ đệ Dược Vương cho nên rất trọng yếu, ngài một chút cũng không thích nàng! Là ta nghĩ sai ! Ăn cơm đi!” Phạm Ngưng Toa nói.
“Như thế nào ta nghe ngữ khí của ngươi giống như không phải thực phục a!” Phạm Tư Vực nói.
“Hừ! Nhiều năm không gặp như vậy, ngươi đúng là khẩu thị tâm phi rối tinh rối mù a!” Phạm Ngưng Toa nói.
“Ta như thế nào khẩu thị tâm phi ?”
“Trước đây ngươi là như vậy, muốn gì đó chính là không mở miệng nói, mỗi lần đều là ta xuất đầu lộ diện, nếu không chính là đem thứ chính mình thích tặng cho người khác, chính mình ăn buồn tủi!” Phạm Ngưng Toa nói.
“Hảo ý tứ giáo huấn ta, vài thứ kia đều là tặng cho ngươi !” Phạm Tư Vực nói.
“Hừ! Ta là cố ý, ta nếu là không tới, không chừng lại bị quận chúa nào đó cằm đi, cuối cùng ngay cả bóng dáng của ngươi cũng không thấy! Hối hận quá đi thôi!” Phạm Ngưng Toa nói.
“Được rồi, biết ngươi là tốt với ta !” Phạm Tư Vực nói.
“Ngự Tỷ……nói đi…… Ngươi rốt cuộc đối với tiểu độc nhãn kia……” Phạm Ngưng Toa u buồn hỏi.
“Ta cũng không biết nên nói như thế nào, ta hiện tại rất rối loạm, thầm nghĩ tìm được nàng, hảo hảo giáo huấn nàng một chút. Ngày trước nghĩ nàng tựa như đứa ngốc, tiểu hài tử cái gì cũng không biết, cho đến hiện tại, ta mới phát hiện nguyên lai ta mới là tiểu hài tử, đều bị nàng biếttrước, thật sự là…… Thật sự là……” Phạm Tư Vực nói.
“Ha ha! Ngươi mới biết được mình giống tiểu hài tử sao! Ta thấy ngươi trưởng thành chỉ có tài hoa cùng thân thể, trừ bỏ quân sự, chính trị và văn học, đầu một chút cũng không linh quang!” Phạm Ngưng Toa cười nói.
“Tiểu nha đầu! Dám chê cười bản cung! Thật là hổn đản!” Phạm Tư Vực nói xong liền kéo kéo khuôn mặt Phạm Ngưng Toa.
“Ai nha! Ai nha! Tỷ tỷ tha mạng a!” Phạm Ngưng Toa kêu lên.
“Hừ! Cho ngươi lần sao cón dám hồ ngôn loạn ngữ hay không!”
Tỷ muội lưỡng nói nói cười cười cãi nhau ầm ĩ, một ngày này liền lặng yên không một tiếng động trôi qua. Ngày thứ ba, Phạm Tư Vực vẫn là ngồi ở bên cửa sổ trông mòn con mắt, chính là nghĩ tới kỳ quái.
“Đậu Đậu, ngươi đi ra ngoài tìm xem đi!” Phạm Tư Vực nói.
“Cái gì?” Phạm Ngưng Toa đang ngồi thảnh thơi cả kinh nước trà trong miệng đều phun ra ngoài “Khụ…… Ngươi muốn ta đi ra ngoài tìm! Đại Danh Thành lớn như vậy! Tìm chỗ nào a, ta không đi!”
“Ta đi ra ngoài tìm, ngươi ở lại đây nhìn xem.” Phạm Tư Vực nói.
“Ách! Vậy thì để cho ta ra ngoài tìm đi! Ta không giống ngươi có tính nhẫn nại, họa thượng ngồi thiền cũng không thể qua nỗi ngươi! Ta đi đây!” Phạm Ngưng Toa nói xong liền chạy ra ngoài.
Đản Đản sáng sớm liền bày sạp, ngồi đợi khách tới cửa, lúc này một đám tố y nam tử vây quanh nàng, cái dáng vẻ ngônh nghênh, xem ra là thủ hạ nhà giàu, võ công hẳn cũng tốt
“Đản công tử! Tại hạ là Huyền Chiếu tổng quản hộ vệ Trấn Tây Hầu, Hầu gia ngày gần đây ma bệnh quấn thân, nghe nói Đản công tử y thuật cao minh, đặc biệt thỉnh Đản công tử tiến đến xem bệnh!” Nam tử tuấn tú cầm đầu nói
Nhóm hộ vệ vây quanh Đản Đản, tự nhiên cũng đưa tới vô số cặp mắt của người đi đường, tóm lại người càng ngày càng nhiều, trong ngoài đều bao quanh chật như nêm cối.
“Đại Danh Thành nhiều hiệu thuốc như, lang trung đại phu nhiều như vậy, ta chỉ là giang hồ nhân sĩ bình thương sao có thể đến nơi cao quý như thế, sợ làm chậm trễ bệnh tình của Hầu gia.” Đản Đản đứng dậy thở dài nói.
“Đản công tử chớ lo lắng, đi theo ta là được rồi!” Huyền Chiếu sai người đem Đản Đản mang đi
Phạm Tư Vực ở bên cửa sổ đợi vài canh giờ, không gặp Đản Đản, nhưng đột nhiên Phạm Ngưng Toa vẻ mặt chạy trốn thất kinh xuất hiện trước mặt nàng
“Làm sao vậy?Làm sao lại sợ thành cái dạng này!” Phạm Tư Vực vội hỏi.
“…… Đi mau! Đi mau là được!……” Phạm Ngưng Toa nói.
“Đi mau cái gì? Làm sao vậy?” Phạm Tư Vực nói.
“Ta…… Cha ta đến đây!” Phạm Ngưng Toa nói.
“Cha ngươi? Trấn Tây Hầu? Hắn như thế nào lại ở đây? Hắn không phải ở Diệu Phong sao?” Phạm Tư Vực ngạc nhiên.
“Ta làm sao biết được !” Phạm Ngưng Toa nói.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi kể một chút xem!” Phạm Tư Vực nói.
“Là như vầy! Lúc ta đi ra ngoài, gặp một cái tiểu độc nhãn, hắn nói hắn nhận thức đại phu có độc nhãn, gầy teo nho nhỏ, không công tịnh tịnh, vừa mới rời đi, nghe nói là đến cửa đông. Ta một đường chạy đến của động, thấy ở cửa thành nhiều người vay quanh, không lâu sau đó, liền thấy Huyền Chiếu hộ vệ của cha ta còn có thủ hạ của hắn vây quanh một người theo trong đám người đi ra. Ngươi cũng biết, Huyền Chiếu ở chỗ nào, cha ta liền nhất định ở chỗ đó, may mắn hắn không phát hiện ta, cho nên ta bỏ chạy quay trở .” Phạm Ngưng Toa nói.
“Ngươi cứ như vậy trở lại! Sao không hỏi thăm người bọn họ mang đi là ai? Còn có, Trấn Tây Hầu không nhất định là ở Đại Danh Thành?” Phạm Tư Vực nói.
“…… Không có…… Ta rất sợ hãi …… Liền…… Sẽ không hỏi……” Phạm Ngưng Toa nói.
“Thật kì quái, xem ra sự tình không đơn giản, Trấn Tây Hầu hẳn là ở biên cương bình loạn, trừ phi là phụ hoàng chiêu hắn trở về, nhưng là phụ hoàng vì cái gì chiêu hắn trở về đây? Lại còn kêu hắn đến Đại Danh Thành?” Phạm Tư Vực bắt đầu suy tư.
“Điều này cũng đúng, cha ta hẳn là không đến mức vì bắt ta mặc kệ biên cương bạo loạn a?” Phạm Ngưng Toa nói,“Ai nha! Không cần lo nhiều như vậy , tóm lại không có lệnh của Hoàng Thượng thì cha ta sẽ không trở về, bây giờ nghĩ kế tiếp chúng ta nên làm gì đi!”
“Lời này cólý a!” Phạm Tư Vực đồng ý nói.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top