Chương 27 : Thác dương sai

Đã tìm đến Kinh Nguyệt thành Phạm Tư Vực, cơ hồ gặp người là hỏi, Phạm Ngưng Toa theo ở phía sau hoàn toàn mở rộng tầm mắt. Bởi vì trước mắt nàng là công chúa luôn luôn kiêu ngạo, thế nhưng một chút cũng không để ý tôn nghiêm hướng bình dân hỏi han đếm khom đầu cúi lưng, mặc dù là “Cải trang vi hành” Cũng nên giữ một chút tôn nghiêm hoàng thất với a! Thật sự là không thể tưởng được một tên “Dã tiểu tử” bình thường lại có thể làm cho ngự tỷ thành ra như thế

Phạm Ngưng Toa yên lặng bước theo sát cực đại Phạm Tư Vực ở Kinh Nguyệt thành vòng vo một ngày, cơ hồ đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, hỏi hết tất cả dân chúng, một giọt nước cũng chưa uống, một hột cơm cũng chưa ăn, như thế này đối với một quý tộc từ nhỏ cẩm y ngọc thực là cực đại khiêu chiến, mà đối với người đứng đầu hoàng thất như các nàng phải hạ thấp như thế cũng khiến cho người ta xót xa.

Phạm Tư Vực một lòng một dạ tìm kiếm Đản Đản, hoàn toàn xem nhẹ Phạm tiểu thư đi phía sau. Nghe nói, một người ở tinh thần tập trung cao độ, tứ chi hoàn toàn phối hợp với tình huống, có thể không ngủ, không ăn, không uống, mặc dù là thân thể mất nước, một số gần như tiêu vong, cũng sẽ như máy móc tiếp tục hoạt động thân mình. Hiện tại Phạm Tư Vực chính là như vậy, tuy rằng nàng có thể chất tốt, võ công cao, nhưng từ nhỏ nuông chiều từ bé nàng dù có luyện kiếm như thế nào cũng sẽ không có đói ăn mặc rách, hay là vì tìm người mà tâm trở nên cứng rắn. Ở phía sau Phạm tiểu thư tự nhiên cũng thế, nhưng là bất đồng là, Phạm đại tiểu thư cũng không có tinh thần tìm Đản Đản, lúc thể lực chống đỡ hết nỗi, cũng chỉ có thể cắn răng đi theo Phạm Tư Vực, bởi thế trong lòng của nàng, Đản Đản đã sớm bị nàng thiên đao vạn trảm trăm lần.

Hai người có gắng hỏi han, rốt cục cũng tìm được người qua đường là tiểu độc nhãn, Phạm Tư Vực tinh thần tăng vọt cũng bất chấp lễ nghi bật thốt lên liền gọi “Đản Đản”, cũng nháy mắt đuổi theo thân ảnh kia, nhưng khi người nọ vừa quay đầu lại, hai người giống như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân  – nhận sai người.

 Loại tình huống này kỳ thật đã đã xảy ra hai ba lần, này cũng là lí do chạy khắp nơi, bởi vì phát hiện ba người đều là “độc nhãn”, cũng là một thân gầy teo nho nhỏ, không công tịnh tịnh. Phạm Tư Vực nghĩ đến, nếu đã có nhiều người qua đường nhìn thấy  Đản Đản, vậy chứng minh nàng đã vào thành, có nghĩa là nàng đã an toàn , cho nên tâm treo ở cổ họng nãy giờ rốt cuộc cũng quay về vị trí vốn có, toàn thân rơi vào tình trạng kiệt sức lục phủ ngũ tạng đều bắt đầu kêu to, Phạm Ngưng Toa vốn sạch sẽ xinh đẹp cũng trở nên đầu tóc rối bù, bởi vậy, hai người liền vào khách điếm gần nhất để gột rửa bản thân, vui chơi giải trí, sau đó lại ngủ ngê cho thỏa thích, tính toán ngày hôm sau lại tìm! Có lẽ bởi vì quá mức mệt nhọc, nửa đêm âm thanh ồn ào bên ngoài cũng không kinh động đến này hai vị võ lâm cao thủ, cho nên, hai vị cô nương nói mớ cũng không thể nghe được nhau

“Hỗn đản…… Đừng để ta bắt được ngươi…… Ngươi rốt cuộc đã chạy đi đâu……”

“Ta không cần gả cho con quốc cửu!…… Chúng ta lại còn thấy qua nhau……”

Cũng phải nói, ngay lúc Đản Đản đang si ngốc thưởng thức khối muối thạch, đột nhiên nghe được có người kêu tên mình, vì thế theo bản năng quay đầu nhìn.

Lúc này tron đầu nàng chỉ có một ý niệm – Phạm Tư Vực. Nhưng lúc nàng quay lại tìm kiếm thân ảnh quen thuộc thì lại thất vọng, bởi vì nàng cái gì cũng chưa phát hiện, bao gồm người gọi tên nàng.

“Làm sao vậy? Tiểu oa nhi đang nghĩ mua cho tiểu cô nương của ngươi sao?” Lão giả thấy Đản Đản si ngốc nhìn đám người bất đắc dĩ quay đầu lại nói.

“Ha ha! Gần vua như gần cọp…… một lòng một dạ cũng vô dụng a! Lão bá, hình như ta tuổi còn nhỏ đã bị lãng tai rồi? ta làm gì có người trong lòng a! Lão bá, ngài chậm rãi bán đi!” Đản Đản buông xuống mặt dây chuyền, tự giễu nói, tiếp theo liền rời đi quay về khách điếm

“Làm sao có thể lãng tai a?…… Ta rõ ràng cũng nghe thấy! Ta còn nghe thấy mà!” Lão giả nói.

Đêm khuya, Đản Đản sửa sang lại hành lý liền gia nhập đội xe ngựa của thương hội, sau đoàn xe ngựa Tiểu Bụi xen lẫn trong đàn lừa, chẳng qua, chúng nó là lạc đà, cái khác con lừa lạc đà là thương phẩm

Dọc theo đường đi, Đản Đản ngồi ở trong xe ngựa thảnh thơi, ngẫu nhiên mấy vị độc nhãn ca ca ban đầu cũng đuổi theo xe ngựa. Ngay tại trong thương đội, quanh thân mọi người thật thân mật, Đản Đản cũng thuận tiện xem thân thể bọn họ có khỏe mạnh hay không, coi như là báo đáp.

Cho nên, Đản Đản ở trong thương đội chạy tới Đại Danh thành trên đường cũng có ăn có uống, còn có thể ngắm cảnh ven đường, cẩn thận ngẫm lại từ khi đến Đô Thành, không có kinh tế mưu sinh, nếu không thể tìm được người kia, sinh kế của mình chắc chắn sẽ có vấn đề vô cùng lớn. Quả nhiên giống sư phụ nói , người không nên buồn sầu vì chuyện vì, cứ như dạng gà mờ là tốt rồi

Trời dần dần sáng, nhìn mặt trời mọc, Đản Đản tâm tình cũng tốt lên, tiếp thêm một canh giờ đi Đại Danh Thành, dọc theo đường đi các vị ca ca độc nhãn nói rất nhiều chuyện về Đại Danh Thành, điều này làm cho Đản Đản đối với Đại Danh Thành có hiểu biết nhất định cùng hảo cảm

Đại Danh Thành là nơi cầm kì thi họa đều tinh thông, rất nhiều danh nhân mặc khách đều xuất hiện từ nơi này, cả nước rất nhiều văn nhân chí sĩ đều đến nơi này, khiến cho Đại Danh Thành tài tử càng nhiều. Hơn nữa, gần nhất vài ngày trước còn có vị Trấn Tây Hầu chiến công hiển hách ở tại nơi này, Đại Danh Thành càng thêm vẻ vang so với kẻ hèn mọn

Giờ Sửu một khắc, thương đội đến Đại Danh Thành. Đại phương của văn nhân ở, phố lớn ngõ nhỏ đều tản ra nồng đậm dáng vẻ thư sinh. Nơi này không có rượu lâu cùng kỹ viện, xác thực nói là không có chính là không phải tên gọi như vậy. Tỷ như, có tửu lâu gọi là “Tiên ông trai”, còn có một nhà kỹ viện kêu “Gần thủy ban công” Mọi việc như thế. Đản Đản quét mắt bên đường liền hiểu được, sau đó cùng đi theo thương đội trụ vào “Thương nhân viện”[ là nơi thương đội thường lui tới mà xây nên ]. Nhắc tới Thương Nhân Viện quy mô thật to, nhưng chủ yếu biểu hiện ở bên trong cùng với phương tiện phục vụ. Bởi vì nó bao hàm tửu quán, trà lâu, nhà tắm, còn có chổ để giải trí.

Đản Đản đi theo đoàn người độc nhãn ca ca ở tại hạ nhân phòng. Hạ nhân phòng thực sạch sẽ, cũng thực sáng ngời, tựa như ký túc xá trường học. Sửa sang lại một chút hành lý, mọi người đều đi ăn cơm .

Phạm Tư Vực cùng Phạm Ngưng Toa sáng sớm thức dậy rửa mặt chải đầu sau khi ăn xong liền lại bắt đầu hỏi thăm Đản Đản, nhưng lần này Phạm tiểu thư đề nghị trước đi Đại Danh Thành, bởi vì hình dáng tương tự với đầu đất ở trong Kinh Nguyệt Thành chỗ nào cũng có, hơn nữa, đầu đất khẳng định phải đi đến Đại Danh Thành, cho nên, các nàng chỉ cần đi Đại Danh Thành tìm kiếm là được. Vì thế, Phạm Tư Vực tiếp thu đề nghị của Phạm Ngưng Toa, sau đó hai tỷ muội chuẩn bị ngựa xuất phát đến Đại Danh Thành, chưa đến giờ ngọ đã tới nơi. Hai người tìm khách điếm gần nhất để trụ lại, tên là “Văn Phương khách điếm”.

Phạm Tư Vực thuê một gian mà cửa sổ có thể nhìn được cửa thành, kế tiếp nàng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm người đi đường lui tới ở cửa thành, trong lòng chờ đợi thân ảnh kia xuất hiện. Cái bộ dạng này của Phạm Tư Vực, khiến cho Phạm tiểu thư cảm khái rất nhiều, nàng chỉ cảm thấy hảo hảo một người có thể vì một người khác cơm không ăn nước không uống, thần hồn điên đảo, thậm chí tiều tụy không chịu nổi. Có lẽ, nàng nhận thức Phạm Tư Vực mặc kệ tính cách  như thế nào cứng cỏi kiên cường, làm việc như thế nào quyết đoán lưu loát, hoặc là như thế nào thông minh lý trí, nhưng nữ nhân chung quy vẫn là nữ nhân, làm một nữ nhân hoàn toàn bị hãm trong vòng xoáy của người khác, nàng cũng chỉ là vì người kia mà sống , những gì nàng từng có hết thảy đều đã tan thành mây khói, bao gồm nguyên tắc, đạo đức, tôn nghiêm đều đã vì người kia mà không còn sót lại chút gì. Cái gọi là “Hỏi thế gian tình là gì, mà đôi lứa thề nguyền sống chết” Có lẽ chính là như vậy……

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: