Chương 23 : Khuê trung bạn thân
Nữ tử hồng y hùng hổ hướng Phạm Tư Vực hai người đi tới, Phạm Tư Vực chính thấy kỳ quái, chỉ thấy Đản Đản dườnh như là thấy ôn thần nhanh chóng cúi đầu mãnh liệt ăn, hận không thể ăn luôn cái bát vào bụng.
“Ngươi biết nàng sao?” Phạm Tư Vực hỏi.
“Không biết!” Đản Đản thống khoái trả lời.
“Không biết, ngươi sợ cái gì a?” Phạm Tư Vực nói.
“Ta không sợ a!” Đản Đản tiếp theo ăn nhiều hơn,“Ân..ân..”
“Còn nói không sợ! uống chút nước đi!” Phạm Tư Vực nói xong chạy nhanh qua đưa nước.
“Ực! Ực!” Đản Đản uống hết một chén nước rốt cuộc cũng đem cục ngẹn đi xuốnh.
“Hừ! Thật sự là oan gia ngõ hẹp!” Lúc này nữ tử hồng y chạy tới bên người hai người, cũng tự nhiên mà đặt mông xuống ngồi giữa hai người
“Oan gia ngõ hẹp? Xin hỏi đệ đệ nhà ta đắc tội với cô nương sao?” Phạm Tư Vực hỏi.
“Ngươi là ai? Ta không có nói chuyện với ngươi a” nữ tử hồng y nói.
“Ngươi! Nhìn ngươi bộ dạng cũng tạm coi được, như thế nào lại nói chuyện không có giáo dưỡng như thế!” Phạm Tư Vực cả giận nói.
“Quên đi quên đi! Không cần để ý nữ ngang ngược này! Hung dữ như vậy, khẳng định là không gả được!” Đản Đản khuyên nhủ.
Nghe xong lời này, Phạm Tư Vực tổng thấy không được tự nhiên, tựa hồ không lâu trước kia đầu đất cũng nói như vậy với chính mình, trong lòng lại khó chịu. Mà nữ tử hồng y nghe xong lại nổi trận lôi đình.
“Hừ! Ngươi cái tên tiểu lưu manh! Dám nói bổn cô nương như vậy” nữ tử hồng y cả giận nói.
“Hừ! Ta nói không đúng sao! Ngươi chính là nữ nhân ngang ngược không phân rõ phải trái! Lần trước cướp đoạt ngựa của ta còn chưa tính, hiện tại lại muốn kiếm chuyện!”.
Nói đến nơi đây, mọi người sẽ biết, nữ tử hồng y này chính kẻ ngang ngược chẳng phân biệt phải trái Phạm Ngưng Toa.
“Hừ! Ngươi còn dám nói! Nếu không ngươi cùng cái kia tên từ đâu chui kia ra làm khó dễ, ta mới không mua được ngựa” Phạm Ngưng Toa nói.
Nghe đến đó Phạm Tư Vực suy nghĩ cẩn thận , nguyên lai Đản Đản chính là như vậy mới quen biết Phan An .
“Thì ra là như vậy, ta đây hiện tại đem ngựa tặng cho cô nương là được.” Phạm Tư Vực nói
Đã quên nói, từ lúc rời khỏi Tần Xuyên, Phạm Tư Vực cùng Đản Đản liền thay xe ngựa, bởi vì đi đến Đô Thành đều phải đi đường lớn, hiện tại người kéo xe chính là con lừa Tiểu Bụi cùng con ngựa kia .
“Hừ! Không cần phải ngươi giả từ bi! Bổn cô nương coi như là bố thí!” Phạm Ngưng Toa nói xong liền nổi giận đùng đùng liền ly khai.
“Ngươi nói nàng chính là Huyễn Linh Toa?” Phạm Tư Vực hỏi.
“Nàng nói như vậy !” Đản Đản nói.
“Nàng……”
“Hì hì! Phạm Tư Vực có phải muốn nói cách phát âm của nàng không được chuẩn a!” Đản Đản nói.
“Ân.”
“Ngươi nói nàng có thể hay không tên là ‘Phạm Ngưng Toa’ a?!” Đản Đản nói.
“Tám chín phần là vậy! Bất quá nàng nếu thật sự là Phạm Ngưng Toa, vây thật là có ý tứ!” Phạm Tư Vực nói.
“Gì? Có ý tứ gì?” Đản Đản hỏi.
“Ta lúc trước có người bạn cũng tên là Phạm Ngưng Toa, tính đến bây giờ nàng kia hẳn là phù hợp với điều kiện .”
“Vậy sao nàng không nhận thức được ngươi!”.
“Ai nha! Thế nào lại nhận thức được! Thời điểm ta tám tuổi, nàng đã bị người nhà mang về .” Phạm Tư Vực nói.
“Nga? Vậy có muốn đi hỏi rõ ràng không! Nàng nếu là hảo bằng hữu của Phạm Tư Vực, các ngươi cũng có thể ôn lại chuyện cũ!” Đản Đản nói xong bỏ chạy lại chổ của Phạm Ngưng Toa
“Tỷ tỷ hảo! Tỷ tỷ nhìn thật khá a! Khẳng định có thiệt nhiều công tử cầu hôn đi!” Đản Đản nịnh nọt nói với Phạm Ngưng Toa
Nói đến đây, Phạm Ngưng Toa nói chuyện thực thô lỗ, nàng chỉ cần không mở miệng, tuyệt đối là một cái tiểu thư khuê các, ôn nhu thành thạo.
“Ngươi!! Cái tên này! Muốn ăn đánh có phải hay không!” Phạm Ngưng Toa nói.
“Hì hì! Cô nương lớn lên giống tiên nữ giáng trần, khẳng định là tâm như Bồ Tát, làm sao nhẫn tâm đánh ta, một tiểu gia hỏa miệng còn hôi sữa đâu!” Đản Đản cười nói.
“Đừng nhiều lời! Nếu ngươi không đi ta liền thực động thủ !” Phạm Ngưng Toa nói.
“Đừng…… Đừng a! Ta chính là muốn hỏi thăm tiên nữ tỷ tỷ chuyện này!” Đản Đản giả vờ bộ dáng sợ hãi, kỳ thật nàng một chút cũng không sợ, bởi vì nàng hiện tại có Phạm Tư Vực bảo hộ.
“Hừ! Có chuyện gì nói mau! Sau đó lập tức biến mất cho ta!” Phạm Ngưng Toa nói.
“Hắc hắc! Tiên nữ tỷ tỷ có nhận biết hay không được người tên là Phạm Tư Vực?” Đản Đản nói.
“Phạm Tư Vực…… Tư…… Vực…… Tư…! Các ngươi là người nào? Đây là ngươi nên hỏi sao!” Phạm Ngưng Toa đột nhiên kêu lên.
Không cần phải nói , xem phản ứng cũng biết nàng nhận thức. Mà lúc này Phạm Tư Vực đang dùng Thuận Phong Nhĩ nghe lén các nàng nói chuyện. Phạm Tư Vực nghĩ rằng, đại đầu đất này cũng thật đủ vô lại, vừa rồi mới nguyền rủa người ta gả không được, hiện tại một tiếng là tiên nữ tỷ tỷ hai tiếng cũng là tiên nữ tỷ tỷ, còn há mồm liền khen người ta xinh đẹp, như thế nào những lời này không bao giờ nói với mình! Thật dịu dàng, trách không được mình đều che chở nàng sủng ái nàng đâu! Xem ra, người biết nói ngọt thì sẽ có thịt ăn!
“Hì hì! Ta chính người thường, tỷ tỷ nhà ta tên là Phạm Tự Vực, về phần ngươi nói ta có nên hay không hỏi, dù sao ta cũng hỏi thôi! Ngươi muốn đem ta thế nào a!” Đản Đản nói.
“Tỷ tỷ ngươi kêu Phạm Tư Vực?” Phạm Ngưng Toa không rảnh cùng Đản Đản ba hoa.
“Đúng vậy! Đúng vậy! Tỷ tỷ của ta nói nàng có bạn lúc nhỏ gọi là cái gì cái gì…Phạm Ngưng Toa , cô nương ngươi nhận thức không?” Đản Đản nói.
Phạm Ngưng Toa rất là kinh ngạc, nàng nhớ rõ mới trước đây quả thật có bằng hữu tốt tên là Phạm Tư Vực, hơn nữa cũng là hảo bằng hữu duy nhất. Khi đó nàng ở tại nhà của Phạm Tư Vực, các nàng chơi rất thân, như là một đôi tỷ muội, Phạm Tư Vực so nàng lớn hơn một tuổi, nàng vẫn kêu là “Ngự tỷ! ngự tỷ”.
Các nàng đều có đam mê theo đuổi, nhưng đồng dạng đều có cá tính cùng chủ kiến. Nhưng sau lại bởi vì phụ thân bị điều động công tác, lúc bảy tuổi chính mình đã bị đón trở về, từ đó về sau không có gặp mặt.
Nhiều năm qua đi, Phạm Ngưng Toa có khi thì cũng sẽ nhớ tới nàng, nhất là lúc thấy có tỷ muội chơi đùa, ai kêu chính mình là con một của phụ thân đâu, bởi vậy trong lòng vẫn luôn có cái ràng buộc, hy vọng chính mình có thể cùng Phạm Tư Vực lại gặp mặt, lại trở thành tỷ muội.
Mà hiện tại có người tự xưng Phạm Tư Vực người đến tìm chính mình, nhưng lại nhận thức được mình, này thật sự là trùng hợp sao? Bất quá chính mình cũng không nhớ rõ là nàng có đệ đệ, hơn nữa nàng tại sao lại ở chổ này, trừ phi là cùng chính mình giống nhau – đào hôn chạy trốn, chắc Đản Đản là người hầu mà nàng dẫn theo thôi, tưỡng tượng thêm một chút, hay tiểu độc nhãn này là một tiểu thái giám?
“Ta muốn gặp tỷ tỷ của ngươi! Nàng ở đâu?” Phạm Ngưng Toa hỏi Đản Đản.
Đản Đản ý bảo nàng đi theo lên lầu đến phòng Phạm Tư Vực nói chuyện, vì thế ba người liền đi lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top