Chương 19 : Báo thù rửa hận
Đánh vài lần, Phan An ý thức được thể lực của lão bản kia không đủ, hẳn là còn không hoàn toàn khôi phục, vì vậy kế sách bây giờ là phải vừa mềm vừa cứng, phu nhân lão bản sắc mặt cũng tái nhợt, phỏng chừng nội lực hồi phục còn không đến một nửa, cho nên muốn chạy cũng chạy không được, bốn người vẫn như thế kiên trì, cũng là Phan An chiếm thượng phong, nhưng là hắn vẫn là sợ, nếu hai vị này muốn đồng quy vu tận làm sao bây giờ? Đản Đản……
Càng nghĩ càng càng phải cẩn thận, Phan An đành phải kiên trì! Chỉ hy vọng Phạm Vư Vực bị trúng kế điệu hổ li sơn sớm giác ngộ quay trở lại, bởi vì chiêu thức của mình bị đối phương gắt gao khống chế, nghĩ muống cứu người cũng không thành. Ưu thế chiếm được sau vài hiệp, lão bản hiển nhiên là tình trạng kiệt sức, thở phì phì mồ hôi trên mặt cũng đua nhau chảy xuống dưới.
“Ha ha! Hác Hảo lão bản thật có chút công phu a” Phan An lập lại tư thế cùng Hác Hảo giằng co, kéo dài thời gian thôi!
“Hừ! Phan công tử thật đúng là thích chỏ mõm vào chuyện người khác” người giả trang lão bản chính là Hác Hảo nói.
“Ha ha! Tại hạ cũng không biết làm thế nào, chính là thích chỏ mõm vào, nhất là chuyện của mỹ nữ” Phan An cười nói.
Phan An thốt ra lời này, Đản Đản thật sự không thích , không phải chỉ là vì quản chuyện của mỹ nhân thôi! Nói khó nghe chính là lấy mỹ nhân làm tâm điểm, sử dụng chiêu anh hùng cứu mỹ nhân! Chính mình vốn mọi thứ không bằng Phan An , nếu đến chuyện tán gái, chính mình chỉ có thể xách dép người ta
“A! Ta mặc kệ! Ngươi cái bại hoại! Ta đã sớm nhìn ra rồi! Ngươi chính là đối với tiểu mỹ nhân của ta có lòng bất chính” Đản Đản giãy dụa kêu to nói, một chút cũng không để ý đến yết hầu đang bị người bóp
Nhưng thấy nàng quần quại, giả lão bản nương thật ra không dám hành động thiếu suy nghĩ , nếu trước giết chết nàng, chính mình liền xác định trốn không thoát
“Này!! Thế này là thế nào a” Phan An phiêu mắt nhìn Đản Đản nói.
“Hừ! Ngươi đừng không thừa nhận” Đản Đản kích động .
“Thừa nhận cái gì a” Phan An nói.
“Ngươi cóc mà đòi ăn thịt thiên nga” Đản Đản kêu lên.
“Ha ha! Chúng ta đều giống nhau ! Rốt cuộc ai hơn giống con cóc hơn?”Phan An nói.
“Hừ! Đương nhiên là ta giống hơn ngươi! Nhưng ngươi cũng không phải thứ gì tốt lành! Nhiều lắm là ếch” Đản Đản rít gào nói!
“Ngươi nói ai là ếch đó! Ngươi chưa từng nghe qua chuyện hoàng tử ếch sao?” Phan An một bên khó chịu nói một bên hướng Đản Đản tới gần nhân cơ hội cứu nàng, nhưng địch nhân cũng không phải ngu ngốc, điểm ấy tiểu kỹ xảo, đương nhiên sẽ bị nhìn ra , cho nên Hác Hảo thấy Phan An vừa động sẽ liền ra chiêu, giả lão bản nương cũng là như thế. Ngay lúc đó liền bấm ngón tay vào cổ Đản Đản, Phan An từng bước tới gần, Hác Hảo vận công chờ lúc phát động, thình lình xảy ra một đạo kim quang đem những người liên quan đều làm sợ run. Lập tức, Đản Đản tự giác trên cổ lạnh lạnh , như có chất lỏng gì đó theo áo chảy xuống dưới
Máu!!!
Máu trên yết hầu chậm rãi chảy xuống, người ở phía sau mình chậm rãi trượt xuống dưới, trên mặt như thể hồn bay khỏi xác, Hách Lý phun một ngụm máu tươi cứ như thế hương tiêu ngọc vẫn, đi đời nhà ma. Mà chó nàng một kích trí mạng đúng là Phạm Tư Vực vừa đuổi tới.
“Ah!!” Đản Đản thét lên một tiếng kinh hải, một chút liền bổ nhào vào trong lòng Phạm Tư Vực, giống như phù dung cao dính vào nhau khó có thể kéo ra được.
“Hừ! Nếu không tình huống khẩn cấp, xác định sẽ không cho ngươi dễ dàng chết như vậy Phạm Tư Vực ôm ôm Đản Đản trong lòng lãnh khốc nói với thi thể.
“Ha ha! Ngươi cuối cùng cũng ra” Phan An thu hồi trang mô tác dạng tư thế nói.
Hác Hảo đứng một bên nhìn biết chính mình không có cơ hội nào để đào tẩu, cũng thu tư thế đứng nghiêm chờ đợi xử lý.
“Yêu! Không hổ là đại nhân vật a! Dưới loại tình huống này đều có thể tự nhiên như vậy, khó được khó được a” Phan An giễu cợt Hác Hảo nói.
“Hừ! Coi như ta bị mù! Nghe theo lời của Hách Lý! Này thật đúng là ăn trộm gà bất thành còn mất nắm thóc” Hác Hảo trào phúng nói.
“Hừ! Ngươi thật là cử chỉ tiêu sái” Phạm Tư Vực cười lạnh nói,“Nói đi! Đem điều ngươi biết đều nói ra!Cũng đừng bắt ta phải hỏi câu nào”
“Hừ! Ta Hác Hảo tuy rằng cũng coi như có một chút năng lực, chung quy vẫn là tiểu nhân vật trong cổ độc môn, ta biết thân phận của cô nương, nhưng điều cô nương muốn biết thì Hác Hảo lại không biết a! Cho nên, cô nương người muốn thế nào thì làm đi” Hác Hảo một bộ lời nói thấm thía bộ dáng.
“Ngươi yên tâm! Ta một không giết ngươi, hai sẽ không hại ngươi, bất quá……” Phạm Tư Vực nói.
“Bất quá cái gì?” Hác Hảo vội vàng hỏi.
“Tài sản ngươi sở hữu đều cho ta! Ta nghĩ tính mệnh Hác Hảo ngươi đều đáng giá” Phạm Tư Vực nói nói.
“Lời này thật sao?” Hác Hảo nói
“Ta lấy tôn nghiêm của ta ra thề” Phạm Tư Vực nói nói.
“Hảo! Ta tin ngươi! Ta sẽ tài sản của ta xử lí mang đến ngân hàng tư nhân! Chúng ta sau này còn gặp lại” Hác Hảo nói liền vận đủ công lực phi thân ly khai.
“Hừ! Ta xem lần sau không hẹn cũng gặp” Phạm Tư Vực nói lạnh lùng nói.
“Ha ha! Cô nương thật đúng là rộng lượng, cứ như vậy thả nàng đi” Phan An nói.
“Hừ! Người đã bị vứt bỏ thì trước sau gì cũng chết, ta không bằng tích đức một chút” Phạm Tư Vực nói.
“Tích cái gì đức a?” Đản Đản đột nhiên hỏi.
“Vừa rồi bên trong ta thấy thi thể một nhà của lão bản, phát hiện bọn họ là bị Phá Cốt chưởng của Cổ Độc Môn đánh chết , đây là tử y tuyệt học, hơn nữa Hác Hảo cùng Hách Lý đều có…… hơn nữa thủ lĩnh bọn người áo xanh, bọn họ đều trúng này chưởng không lâu sẽ tử vong, cái này có nghĩa là cổ độc môn nào muốn buông tha cho bọn họ, cho nên còn không bằng tích chút đức, để cho nàng làm chuyện chính mình muốn làm.” Phạm Tư Vực nói nói.
“Nga! Phạm Tư Vực nói thực thiện lương” Đản Đản dứt lời lại nằm úp sấp vào lòng Phạm Tư Vực mà ôm áp.
“Uy! Ta nói ngươi ôm đủ chưa! Như thế nào lại luôn chiếm tiện nghi của ta” Phạm Tư Vực nói đem đầu Đản Đản kéo ra.
“Hì hì! Phạm Tư Vực nói trên người hương bị đặc biệt, ngửi rất thích a” Đản Đản nói.
“Cái gì đặc biệt?” Phạm Tư Vực nói tò mò.
“Chính là…… Chính là hương vị vài ngày chưa tắm rửa của Phạm Tư Vực a” Đản Đản lớn tiếng nói.
“A!!!” một tiếng thét chói tai, đầu Đản Đản bị Phạm Tư Vực gõ một cái
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top