☆Chương 22: Người chơi Đường Triều Vũ đã vào chỗ!
Sau khi giải quyết xong quái vật đột biến, chặng đường còn lại rốt cuộc hữu kinh vô hiểm. Khi năm người trèo qua thang rời khỏi tòa nhà cuối cùng, Đường Triều Vũ tinh thần đều có chút hoảng hốt.
Nàng quay đầu nhìn khu cải tạo rách nát phía sau, trong những con phố chật hẹp người nhiễm bệnh vẫn lang thang không mục đích, thân hình vặn vẹo, thường thường phát ra tiếng ken két lệnh người hít thở không thông.
Người dân không thể chạy thoát đã trở thành đồ ăn cho xác sống, bị chôn vùi tại khu vực bỏ hoang lâu năm này.
Tống Vãn Phong tránh ở góc tường, nhìn quét hoàn cảnh xung quanh, chỉ chỉ đường lớn phía trước: "Từ đây đi chéo qua, ven đường có bụi rậm cùng một ít cây khô, có thể dùng làm chỗ che chắn nếu bị xác sống phát hiện."
Mấy người Từ Thanh gật đầu, có chút khẩn trương. Đoạn đường này dài hơn 400 mét, ngoại trừ một vài công sự vụn vặt ở giữa, rất dễ bị nhìn thấy. Tang thi phía sau linh tinh du đãng, trên đường cũng rải rác, nếu nó phát hiện ra động tĩnh của các nàng, thật sự là cứng đối cứng vật lộn.
Đường Triều Vũ sửa sang lại tâm tình, ngồi xuống bên người Tống Vãn Phong cùng nhau quan sát, nàng liếc nhìn lối đi tắt sau dãy nhà, so sánh khoảng cách nói: "Tranh thủ lúc chúng nó chưa chú ý, chúng ta di chuyển đến bãi đậu xe ở mặt sau, lại tiếp tục vòng qua công sự, từng đoạn chậm rãi vượt qua, không cần gấp."
Từ Thanh cùng Tô Minh gật đầu, "Lối tắt kia cũng không rộng, một lần không thể vượt qua năm người."
Tống Vãn Phong vẫn im lặng quan sát con đường phía trước, Đường Triều Vũ nhìn một chút: "Tôi cùng Tô Minh đi trước dò đường, các bạn theo sau."
Lạc Tình cùng Từ Thanh nhất trí, Tống Vãn Phong thoáng nhìn Đường Triều Vũ, cũng không nói gì.
Đường Triều Vũ gật đầu với nàng, chăm chú theo dõi tang thi nơi ngõ hẻm phía xa, thấy chúng nó không chú ý bên này, nàng ra hiệu cho Tô Minh, cả hai khom lưng nhanh chóng lao đến chỗ gò đất.
Hai người tốc độ thực mau, hữu kinh vô hiểm tới được nơi thứ nhất. Đường Triều Vũ nhìn xung quanh, vẫy tay với Tống Vãn Phong, theo sát các nàng thăm dò hướng về chướng ngại vật tiếp theo.
Này một đường đều thực thuận lợi, chỉ cần băng qua mảnh cỏ khô liền có thể đến được bụi cây ven đường.
Đường Triều Vũ xem Tống Vãn Phong các nàng đều theo kịp, cũng không hề trì hoãn, chạy nhanh cùng Tô Minh lao tới.
Hai nàng di chuyển tới gần đống cỏ khô, đang chuẩn bị dựa đi qua ẩn nấp một chút, kết quả hai người mới cong lưng, nghênh diện liền thấy được một bóng đen ngồi ở phía bên kia đống cỏ, lần này quá mức đột nhiên, Đường Triều Vũ sợ tới mức giật mình, Tô Minh thiếu chút nữa kêu ra tiếng, may là kìm lại được.
Đây là một nữ tang thi, đầu tóc rối tung y phục rách nát, từ mặt sau có thể nhìn đến lưng cô ta có một lỗ thủng, sợi nấm trắng thập phần rõ ràng từ huyết nhục trào ra tới. Cô ta vừa vặn ngồi ở bên kia, nhìn không tới Đường Triều Vũ các nàng.
Hai người Đường Triều Vũ tay chân nhẹ nhàng không tiếng động đi qua, mà nữ tang thi đưa lưng về phía các nàng, trong cổ họng phát ra âm thanh ùng ục, không ngừng xé rách một mảnh giẻ dính máu nên mới không chú ý tới hai người.
Đường Triều Vũ không dám thở mạnh, tay trái ra dấu dừng lại, ngay sau đó thả chậm hô hấp, rút ra chính mình hồ điệp đao.
Lưỡi dao hợp lại chiều dài chỉ khoảng mười mấy cm, tuy hơi ngắn chút nhưng nó rất hữu dụng trong tình huống không thể làm ra động tác quá lớn.
Lúc này Tống Vãn Phong cách các nàng khoảng 30 mét, khi nhìn thấy Đường Triều Vũ ra hiệu, trong lòng nàng hơi trầm xuống, Đường Triều Vũ gặp phải phiền toái.
Nàng chống lại sự thôi thúc muốn đi qua đó, nhắc nhở mấy người Từ Thanh ẩn nấp tốt, ánh mắt vẫn một mực dõi theo Đường Triều Vũ, không có động tĩnh lớn, hẳn là Đường Triều Vũ có thể ứng phó, em ấy không thể xui đến mức vừa mới qua ải thứ nhất liền xong rồi.
Sự chờ đợi luôn có vẻ dài lâu, thẳng đến người bên kia duỗi tay ra hiệu lần nữa, hơi kiêu ngạo mà làm dấu OK, Tống Vãn Phong mới phát giác chính mình vẫn luôn không dám thở mạnh.
Nàng yên lặng ở trong lòng phun tào, thấp giọng nói câu: "Thật trẻ con."
Sau đó khom lưng nhanh chóng lần mò đi qua, hai người Từ Thanh trái tim treo cũng hạ xuống, theo sát Tống Vãn Phong.
Tô Minh đã nấp được vào bụi cây, khi Tống Vãn Phong đi qua, liền thấy Đường Triều Vũ đang lau con dao bướm, bên cạnh là xác tang thi nằm trong đống cỏ khô.
"Em biết sử dụng hồ điệp đao sao?" Dao bướm linh hoạt hơn dao găm thông thường, vẫn được ưa chuộng làm nơi thể hiện kỹ năng, nhưng trong thực chiến nếu không thao tác tốt, một khi không chú ý liền làm bị thương chính mình, không dễ dùng như chủy thủ.
Đường Triều Vũ lắc lắc đầu, "Kỳ thật em không biết sử dụng, em chỉ cảm thấy nó khá đẹp, giắt theo bên hông để chuẩn bị cho tình huống bất ngờ."
Tống Vãn Phong có chút bất đắc dĩ, phía sau Từ Thanh khom lưng nhìn tới, thấp giọng kinh hô, "Nơi này vậy mà có xác sống, Tiểu Đường em không sao chứ?"
"Không có việc gì chị Từ Thanh, chúng ta đi nhanh thôi." Đường Triều Vũ dứt lời đột nhiên lại hỏi Tống Vãn Phong, "Chị biết sử dụng đúng không?"
Tống Vãn Phong không tỏ ý kiến, lập tức tiếp nhận hồ điệp đao, lắc một cái hai thanh chuôi đao mở ra lộ lưỡi đao, cán dao xoay tròn ở đầu ngón tay đồng thời lưỡi đao cũng theo đó biến mất, rồi lại xuất hiện nhanh đến hoa cả mắt, nó không ngừng ở giữa lòng bàn tay Tống Vãn Phong xoay tròn, vứt ra rồi lại lắp vào, giống như con bướm vỗ cánh liên tục, thật sự khó lòng phòng bị.
Đường Triều Vũ dùng nó đều chỉ dám siết chặt chuôi đao, giờ phút này xem đến cả kinh cằm đều phải rớt, vẫn luôn giương miệng trừng mắt nhìn Tống Vãn Phong, nếu không vì hoàn cảnh không thích hợp, nàng đều phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Phía sau Lạc Tình cùng Từ Thanh cũng xem đến trợn mắt há hốc mồm, "Tiểu Tống, cô thật lợi hại!"
Tống Vãn Phong hất cổ tay một cái, thu lưỡi đao vào chuôi đưa cho Đường Triều Vũ, "Thu liễm một chút biểu tình của em."
Sau đó nàng rời đi không quay đầu lại.
Đường Triều Vũ lấy lại tinh thần, vội nhắm lại miệng, nhìn Tống Vãn Phong linh hoạt chui vào bụi cây, nhịn không được nở nụ cười, người này thật đủ ngạo kiều, đây còn không phải cố ý trình diễn cho nàng xem?
Bất quá, nàng nhìn nhìn đao trong tay, con dao bướm này thập phần sắc bén, tài chất cũng không tệ, đưa cho Tống Vãn Phong dùng thì tốt hơn.
Khi các nàng thật sự đặt chân lên con đường rời khỏi khu vực này, Đường Triều Vũ mới thật sâu phun ra một hơi, tâm tình có chút phức tạp, đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi vùng ven, cũng không biết sẽ đi đến nơi nào.
Nàng nhìn con đường không tên phía trước, biểu tình có chút trầm trọng.
Tống Vãn Phong nhận ra tâm tư của nàng, không nhanh không chậm nói: "Sao vậy, sống lâu hơn rồi nên em không quen ư? Hay là thoát khỏi tuần hoàn, em liền không biết theo ai?"
Đường Triều Vũ thiếu chút nữa bị khí cười, có người như vậy an ủi người khác sao?
"Không nghĩ tới chị trừ bỏ thân thủ lợi hại, miệng cũng lợi hại không kém."
Tống Vãn Phong nhướng mày, sửa sang lại giày, "Thừa dịp còn sớm chúng ta phải đi thật nhanh, buổi tối nếu còn mắc kẹt ở vùng hoang vu này, đối chúng ta cũng không phải chuyện tốt."
Không ai phản đối, thu thập xong liền nhanh hơn bước chân.
Trước mắt năm người các nàng, Từ Thanh xác định là NPC, Tô Minh phản ứng càng giống người chơi, riêng Lạc Tình vẫn chưa xác định, vì thế Đường Triều Vũ lặng lẽ hỏi Tống Vãn Phong, "Chúng ta có bao nhiêu dân bản địa?"
Tống Vãn Phong không chút để ý nói: "Ba người."
Đường Triều Vũ sửng sốt, ba người?
Tống Vãn Phong lại gợn sóng bất kinh bổ sung, "Ít hơn ba người."
Đường Triều Vũ lần này thực không lễ phép lườm một cái, cho nên Lạc Tình cũng là NPC, chỉ là không biết cô ấy có thân phận đặc thù gì. Mà thôi, chỉ cần cô ấy không có ý xấu, đi cùng nhau vượt qua nguy khốn, người nào đều không quan trọng.
Từ khu cải tạo ra tới đã hơn mười một tiếng, trải qua một đường ác chiến, lại đi bộ hơn một tiếng, Đường Triều Vũ có chút chịu đựng không nổi nữa.
Năm người tìm một nơi hẻo lánh để nghỉ ngơi, mấy người Từ Thanh trực tiếp nằm liệt dưới đất, Đường Triều Vũ cũng không tốt hơn bao nhiêu, ngồi bệch xuống lau mặt.
Chỉ có Tống Vãn Phong thoạt nhìn vẫn thoải mái thanh tân, hai gò má hơi ửng hồng vì vận động quá nhiều, nàng uốn gối nửa ngồi, nắm quân đao ánh mắt cũng không lơi lỏng nửa phần.
Này một đường nàng xuất lực nhiều nhất, cố tình liền sợi tóc cũng chưa loạn, mang mắt kính gọng vàng, dáng ngồi cũng có nề nếp, có vẻ tự phụ lại thanh tuyển, thỉnh thoảng gió thổi qua, phất lên sợi tóc rũ xuống bên tai nàng, phá lệ cảnh đẹp ý vui.
Đường Triều Vũ lặng lẽ ngắm nàng thật lâu, không hiểu sao lại cảm thấy tâm tình khá tốt, có chút gật gù đắc ý mà khắp nơi xem.
Tống Vãn Phong tự nhiên chú ý tới động tác nhỏ của nàng, trong lòng có chút bật cười, phía trước không cảm thấy, Đường Triều Vũ như thế nào còn có chút tính trẻ con.
Chỉ là thực mau Đường Triều Vũ liền không còn bình tĩnh nữa, đói diện bên đường có một khung sắt rất cao, mặt trên treo một tấm biển sắt, bởi vì đinh ốc bóc ra, đã sớm cuốn lên và rũ xuống dưới.
Tấm biển rất mỏng, ở trong gió kẽo kẹt phất qua lại, lộ ra nội dung bên trong. Đó là một cái đồ án, ngọn lửa cháy bừng giữa lá sắt rỉ sét loang lổ, phía dưới còn có mũi tên chỉ hướng, chính là phương hướng mà Đường Triều Vũ các nàng sắp đi.
Đường Triều Vũ rất rõ ràng, kia chính là đồ án trên tấm giấy kraft trong notebook của nàng. Nàng nhịn không được muốn đi hỏi Tống Vãn Phong, nhưng lại bị động tác của Từ Thanh đánh gãy.
Từ Thanh lục ba lô mang theo bên người, lấy ra vài miếng bánh mì đen, mấy củ khoai lang đỏ, cùng một túi sốt cà chua. Cô đưa cho Đường Triều Vũ cùng Tống Vãn Phong, nói: "Chuyến đi này hai người các em vất vả nhất, nhanh ăn chút gì đó lót dạ. Vừa rồi vội vàng nên không kịp, chị có mang theo povidone, Tiểu Đường em mau khử trùng vết thương trên tay, cẩn thận vẫn hơn."
Từ Thanh không chút nào bủn xỉn lấy ra những thứ mình mang theo, trừ bỏ Đường Triều Vũ cùng Tống Vãn Phong, cô đồng dạng chia một ít cho Lạc Tình cùng Tô Minh.
Đường Triều Vũ có chút do dự, nhưng xem Từ Thanh đầy mặt kiên trì, lại nhìn mấy thứ này đều không thể để lâu, liền duỗi tay nhận lấy.
"Cảm ơn chị Từ Thanh, em chỉ lấy một ít thôi, còn lại chị lấp đầy bụng rồi lại nói." Thấy Từ Thanh vẫn còn đưa đi qua, nàng lại mỉm cười: "Sáng nay em đã vơ vét hết đồ ăn trong nhà, ra cửa ăn thật sự no rồi."
Tống Vãn Phong cũng chỉ cầm một cái bánh mì, phết chút sốt cà chua, ở nơi đó cái miệng nhỏ ăn từng miếng nhỏ.
Đường Triều Vũ giờ phút này có chút kìm nén không được, cọ qua đi ngồi ở bên người nàng, chỉ chỉ khung sắt phía đối diện, "Tống Vãn Phong, chị nhìn thấy hình vẽ kia không?"
Tống Vãn Phong ừ một tiếng, chỉ là nhìn lướt qua liền dịch khai.
Đường Triều Vũ từ trong túi lấy ra mảnh giấy nâu, đưa cho Tống Vãn Phong, "Cho nên đây là tiêu chí đặc biệt gì?"
Tống Vãn Phong nhìn đến giấy dai con ngươi hơi co lại, quay đầu thẳng tắp nhìn chằm chằm Đường Triều Vũ, trong mắt tựa hồ có chút không thể tưởng tượng.
Đường Triều Vũ bị nàng phản ứng kinh tới rồi, đè thấp tiếng nói: "Sao vậy?"
Tống Vãn Phong liền như vậy nhìn nàng, bình tĩnh nói: "Trước kia em đã nói với tôi nhiều như vậy, sao em không nghĩ xem nó là loại biểu tượng gì?"
Đường Triều Vũ vẫn có chút mờ mịt, nhưng nàng cũng mơ hồ có đáp án, "Biểu tượng trò chơi phải không?"
Tống Vãn Phong thu hồi ánh mắt, thần sắc lãnh đạm, "Đúng vậy, nó tên là Ngày vĩnh cửu, ở một số tiết điểm quan trọng trong trò chơi, em sẽ nhìn thấy nó."
Tiết điểm quan trọng? Đường Triều Vũ lẩm bẩm lặp lại, nhíu mày nhìn xa xa tấm biển, lại không chú ý ánh mắt Tống Vãn Phong vẫn luôn dừng nơi mảnh giấy kraft trong tay nàng, vẻ mặt âm trầm.
Ngay khi Đường Triều Vũ còn muốn nói cái gì, nàng đột nhiên cảm giác một cổ lạnh lẽo nổ tung trong đầu, giống như có thứ gì xuyên qua óc nàng, trước mắt thậm chí trồi lên một cổ kim loại quang mang, lỗ tai cũng ong một tiếng không ngừng nổ vang.
Loại cảm giác này thật sự rất khó chịu, nàng muốn hét lên một tiếng, nhưng trên thực tế thân thể nàng gần như đông cứng, hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ có thể cắn răng chịu đứng biến cố bất thình lình này.
"Tích! Trình tự khởi động, người chơi Đường Triều Vũ đã vào chỗ! Kiểm tra tiến trình lưu trò chơi, đã lưu trữ. Thông tin người chơi đang được kiểm tra, hệ thống đang tải, bộ nhớ đang tải, Đếm ngược 30 giây!"
"Chúc mừng người chơi Đường Triều Vũ thành công kích hoạt ID, chúc mừng người chơi Đường Triều Vũ thành công rời khỏi thôn tân thủ, kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh, chuyện nhỏ không tốn sức gì, cứu giúp Từ Thanh."
Đường Triều Vũ chỉ cảm thấy đại não một mảnh hỗn loạn, thế giới trước mắt trắng xóa rồi lại xuất hiện vô số đường cong ngang dọc đan xen, giống như một mô hình được xây dựng lại.
Trong mắt nàng, thế giới vốn bình thường đột nhiên hiện lên từng hàng nhắc nhở. Trên đầu Tống Vãn Phong, Từ Thanh, Lạc Tình, Tô Minh đều chói lọi hiện ra một hàng chữ.
Tô Minh ————— Người chơi,
Tống Vãn Phong ———— Người chơi,
Từ Thanh —————— NPC,
Lạc Tình ———— Cô gái trẻ.
---------------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Đây là bộ truyện đầu tiên ta viết, hai nữ chính yêu nhau chỉ trong một ngày, nhưng là ngày vĩnh cữu!
Đừng quên tag "tương ái tương sát", "yêu và hận" của chúng ta! Phục bút rất nhiều, về sau sẽ rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top