Đường Triều Vũ không có cùng Tống Vãn Phong nói quá nhiều, nàng không vội mà thu được Tống Vãn Phong tín nhiệm, có vài thứ nàng nhất định phải dùng hành động của mình thể hiện. Hơn nữa, nơi này còn có những người khác, nói nhiều cũng không tiện.
Đi trên mái nhà an toàn hơn nhiều so với đi trong ngõ, thế nhưng bởi vì các tòa nhà song song cao thấp chằng chịt, tầm nhìn bị cản trở, người nhiễm bệnh lại có xu hướng trèo cao, nên việc đi trên mái nhà cũng không phải điều dễ dàng.
Mà đội ngũ lâm thời này rất nhanh sẽ phải chia tách ra, họ cần phải suy xét về việc đột nhập vào nhà người khác trong lúc di chuyển giữa các tòa nhà.
Họ đang phải đối mặt với một vấn đề rất thực tế, đó chính là đồ ăn có hạn. Khu vực dân cư này tuy rằng không giàu có, nhưng luôn có một ít dự trữ, lúc Lão Tống và Cường Tử đưa ra vấn đề này, sắc mặt Tống Vãn Phong rõ ràng nghiêm túc.
Từ Thanh cũng nhíu mày.
Lão Tống cùng Cường Tử vốn đã sớm bất mãn với tấm lòng thánh mẫu của Từ Thanh, giờ khắc này càng là tức giận.
"Từ đây đến khu mới, nếu không chạy xe, dù không có người nhiễm bệnh, thì chúng ta cũng phải đi bộ vài ngày. Nếu như không có thức ăn, đừng nói tránh thoát tang thi, đói bụng cũng phải chết."
Lạc Tình cùng Tô Minh nghe vậy cũng trầm mặc, biểu hiện có chút do dự.
Đường Triều Vũ cũng lý giải ý nghĩ của bọn họ, chỉ là, nàng liếc nhìn cánh cửa sân thượng đóng chặt trước mắt, "Các bạn có nghĩ tới không, nếu bên trong có người, các bạn định giết người cướp của, hay là trực tiếp cướp bóc? Hoặc nếu có người sống sót bọn họ cũng muốn rời đi, các bạn mang theo hay không?"
Lão Tống sững sờ nhìn Đường Triều Vũ, mấy người trầm giọng nói: "Chúng ta chỉ muốn mọi người sống sót rời đi, đó mới là chuyện quan trọng nhất bây giờ."
"Mỗi người đều muốn sống, bọn họ cũng vậy, tôi nghĩ chúng ta còn chưa đến mức phải cắt đứt cuộc sống người khác." Đường Triều Vũ lần này quả quyết nói, "Đương nhiên chúng ta cũng nên nghĩ cho mình, vì lẽ đó xem tình huống trong nhà, rồi mới quyết định có nên đi vào hay không."
Mấy người đơn giản thương lượng, cuối cùng quyết định trước tiên xem trong nhà có người sống hay không, nếu có liền lùi, nếu họ muốn theo cùng, sau khi nghĩ rõ ràng có thể cùng đi, nhưng không bảo đảm an toàn.
Kỳ thực Đường Triều Vũ chỉ muốn xoa dịu tâm tình của mọi người, cũng vì ngăn chặn có kẻ lợi dụng tận thế mà đánh mất lương tâm. Trên thực tế, nếu như không xông vào, như vậy muốn tìm thức ăn, cơ bản chỉ có một khả năng, đó chính đối đầu trực diện với người nhiễm bệnh.
Đạo lý này cũng đã rõ ràng, khi cả nhóm nhìn thấy những người nhiễm bệnh bị thu hút bởi động tĩnh của họ, đứng ở cửa sân thượng đối họ gào thét.
Dù cho đồ ăn rất trọng yếu, bọn họ cũng không dũng khí đối mặt với đám quái vật không còn là con người kia, mà Tống Vãn Phong cùng Đường Triều Vũ ý nghĩ nhất trí, không phải vạn bất đắc dĩ, các nàng cũng không cần thiết mạo hiểm, cho nên chỉ có thể rời đi.
Một đường đi qua, người dẫn đầu tất cả trận đánh cơ bản đều là Tống Vãn Phong, mới bắt đầu mấy người Tô Minh còn thử nghiệm lên trước, nhưng rất nhanh đã không còn ai có ý định này rồi.
Đường Triều Vũ trong lòng lo lắng, nhưng nàng không tiện biểu hiện ra ngoài, chỉ là sau mấy lần Tống Vãn Phong gặp nguy hiểm, nàng liền giữ nàng ấy lại, ra hiệu lần này mình lên trước, thanh đao của Tống Vãn Phong đã cong quá dữ dội.
Tống Vãn Phong liếc nàng một chút, "Vượt qua năm tòa nhà nữa, chúng ta liền đi sang khu vực khác, thể lực của tôi vẫn còn trụ được, cô tiết kiệm chút khí lực đi."
Đường Triều Vũ nhìn nàng xông lên trước đi tới, lập tức cũng không xoắn xuýt, ra hiệu người phía sau đi theo. Lần này bọn họ hữu kinh vô hiểm lên tới sân thượng của ngôi nhà cuối cùng trong hẻm, phía trước đã không đường có thể đi, bọn họ nhất định phải dựng cái thang để vượt qua hàng sau, cho đến khi hoàn toàn rời khỏi khu vực trung chuyển.
Điều này đồng nghĩa với việc dùng mái nhà di chuyển để tránh né người nhiễm bệnh, đã sắp phải chấm dứt.
Trên đường đến quận mới chỉ có những tòa nhà cao tầng bị bỏ hoang từ lâu, cùng với vài tiểu khu cũ rải rác có người ở, nhưng không đông đúc như khu nhà bằng phẳng nhỏ hẹp chỗ Từ Thanh, chỉ là diện tích của chúng trải dài khuất tầm mắt.
Con đường nhựa trước mắt một màu xám xịt, nơi đây từng là khu vực có mức độ đô thị hóa cao, về sau nó có rất ít phương tiện giao thông qua lại, nhiều năm trôi qua như vậy, tuy rằng đường xá xuống cấp nhưng vẫn còn hoàn chỉnh.
Người nhiễm bệnh lang thang không có mục đích, tụ hợp lại một nơi, đại khái là phát hiện chúng nó thịnh yến đã kết thúc, bắt đầu dọc theo đường lảo đảo đi tới.
Nơi đó thoạt nhìn có ít tang thi hơn, nhưng không ai có thể dự tính được quái vật sẽ lao ra từ ngã tư nào trên con đường này.
Mắt thấy mặt sau còn phải trải qua nhiều trận đánh ác liệt, thời gian cũng đã quá trưa, tất cả mọi người đều đói bụng rồi, chỉ có thể quyết định mạo hiểm vào nhà.
Khu dân cư này cũng không yên bình, những nhà có sân thượng đều sẽ lựa chọn khóa trái cửa tầng thượng, chỉ mở cửa ở tầng dưới mà thôi.
Đường Triều Vũ ở trên mái nhà cẩn thận quan sát cửa sân thượng và lối ra vào.
"Có vết máu, trên cửa dính không ít sợi nấm trắng, có người nhiễm bệnh đi qua." Đường Triều Vũ nói xong, Tô Minh cũng nhìn kỹ một chút, phát hiện trên mép sân thượng cũng có dấu vết tương tự.
"Xem ra hắn đã nhảy xuống."
Kết luận này không thể nghi ngờ là tốt nhất, cũng đồng nghĩa căn nhà này trống, cũng không có tang thi, rất an toàn.
Mấy người Lão Tống mặt lộ vẻ vui mừng, "Vậy chúng ta có thể đi xuống nhìn xem."
Không ai phản đối, mà lần này cũng không cần Tống Vãn Phong dẫn đầu, Cường Tử trước tiên liền đi vào.
"Cẩn thận, vẫn chưa xác định cửa sổ có đóng kín không." Lạc Tình thấy bọn hắn có chút hưng phấn, mau mau nhắc nhở.
Tống Vãn Phong ở một bên không nhúc nhích, mãi đến tận khi tất cả mọi người đi vào, nàng mới vào cửa.
Đường Triều Vũ cũng tụt ở mặt sau, vừa bắt đầu mọi người cẩn thận từng li từng tí một, cũng cố ý phát ra một ít động tĩnh thăm dò, thấy trong phòng yên tĩnh, bọn họ mới thả lỏng cảnh giác.
Nhìn mấy người xuống thẳng nhà bếp cùng phòng khách tìm kiếm đồ ăn, Đường Triều Vũ biểu hiện cũng không tích cực. Mặc dù biết đồ ăn trọng yếu, thế nhưng mấy lần tuần hoàn xong nàng kinh nghiệm mấy lần sinh tử, đã tỉnh táo rất nhiều, hơn nữa trong túi nàng còn một ít lương khô, nàng cũng không vội.
Thay vào đó, nàng muốn tận dụng cơ hội này để xem liệu còn có vật gì hữu dụng nữa hay không.
Chỉ tiếc, vật chất thiếu thốn không chỉ thể hiện trên đồ ăn, cũng bao gồm những thứ khác. Không tìm thấy công cụ phòng thân tốt nào, nhưng Đường Triều Vũ cùng Tống Vãn Phong lại tìm được một ít thuốc bôi Vân Nam và cồn trong ngăn kéo bàn trà. Có vẻ như nó đã hết hạn sử dụng, nhưng có còn hơn không.
"Cô giữ đi, mấy thứ này rất hữu dụng." Đường Triều Vũ xếp gọn đồ vật rồi đưa cho Tống Vãn Phong, ý bảo nàng ấy cất vào ba lô.
"Cô không lấy sao?" Tống Vãn Phong nhíu lông mày.
"Lẽ nào cô định rời đội ngay bây giờ, âm thầm đi hướng khác?" Đường Triều Vũ giả vờ kinh ngạc.
Tống Vãn Phong nhận lấy đồ vật, "Tôi cũng không nhất định đưa cho cô. Huống hồ...." Vừa nói, Tống Vãn Phong đột nhiên cau mày.
Đường Triều Vũ lập tức ý thức được không ổn, "Làm sao vậy?"
Nàng phát hiện Tống Vãn Phong đang nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ đối diện bàn trà, sắc mặt nghiêm nghị, mà nàng rất nhanh liền biết nguyên do trong đó.
Bởi vì có vài giọt chất lỏng đọng trước cửa phòng ngủ, vệt nước hết sức rõ ràng trên nền nhà cũ kỹ tối tăm. Đường Triều Vũ nhấc chân muốn đi vào kiểm tra, nhưng tay đột nhiên bị Tống Vãn Phong kéo lại, mà nàng cũng thấy rõ, trên sàn nhà dấu vết sâu hơn, nó còn tiếp tục nhỏ nước.
Đây là phòng ngủ tầng một, cơ bản không tồn tại tình huống rò nước, cũng không thể xuất phát từ vị trí đó. Chất lỏng sền sệt cùng tần suất chuyển động giống như hô hấp bình thường, khi lên khi xuống.
Trong lúc Đường Triều Vũ cảm thấy sống lưng tê dại, cả người căng thẳng, thì Lão Tống cùng Lạc Tình đã sưu tầm xong trong bếp, đang tiến về phía này.
"Cơ hồ không có thứ gì, chỉ là.... Sặc... ghê quá!" Lão Tống đột nhiên giãy mạnh tay, sắc mặt cũng thay đổi.
Lúc hắn rời khỏi phòng bếp, tay đụng vào tay nắm cửa thì phát hiện có thứ gì dính nhớp, làm hắn sắc mặt trắng nhợt liều mạng lau tay vào áo. Đồng thời Đường Triều Vũ cũng thấy rõ ràng, đó là một lớp sợi nấm xám, khác hẳn với màu sắc trên cửa sân thượng.
Đường Triều Vũ nhanh chóng đưa tay ra hiệu im lặng, hơn nữa nàng cùng Tống Vãn Phong vẻ mặt nghiêm túc, trong nháy mắt liền để mấy người Lão Tống ý thức được đại sự không ổn.
Đúng lúc này, Tô Minh cùng Từ Thanh đã kiểm tra xong tầng hai, chuẩn bị xuống lầu tìm các nàng, ngay khi hai người thò đầu khỏi góc cầu thang, Tống Vãn Phong quát lạnh một tiếng: "Chạy!"
Nàng một tiếng này quá mức nghiêm khắc, dường như phát súng lệnh, cho dù Từ Thanh cùng Tô Minh sững sờ không hiểu ra sao cũng lập tức làm theo.
Mà ba người Đường Triều Vũ cơ hồ đồng thời chạy ra ngoài, cái gì cũng không kịp nghĩ.
Chỉ là trong lúc mọi người liều mạng chạy đi, bọn họ rõ ràng nghe thấy chuyển động cực nhanh của thứ gì phía sau, mang theo một cơn gió mạnh.
Tốc độ của nó nhanh hơn bọn họ, nhưng nó không trực tiếp công kích mà thắng gấp một cái dừng ở đầu cầu thang, ngăn chặn mấy người Đường Triều Vũ. Khi con mắt hỗn độn của nó nhìn thấy Đường Triều Vũ cùng Tống Vãn Phong đang chuẩn bị vung đao, nó quay đầu liếc nhìn phía trên, lập tức quay người đuổi lên lầu.
Tống Vãn Phong nhíu mày, không chút do dự liền chạy thẳng lên lầu. Đường Triều Vũ cũng không kịp phản ứng, theo bản năng bám sát Tống Vãn Phong. Chỉ bằng gậy gỗ trong tay Từ Thanh cùng Tô Minh, căn bản không ứng phó được quái vật này.
Hơn nữa để Đường Triều Vũ cảm thấy quỷ dị là, quái vật đột biến này không hề giống như những tang thi nàng từng gặp, nó biết suy nghĩ?
Trái tim Đường Triều Vũ mãnh liệt nhấc lên, lớn tiếng nói: "Tống Vãn Phong, nó có ý thức, cô cẩn thận. . . . . ."
Đường Triều Vũ còn chưa dứt lời, cánh cửa ở góc tầng hai đột nhiên mở ra, người nhiễm bệnh đang trốn trong phòng ngủ tầng hai xông ra ngoài, trực tiếp đánh gục Đường Triều Vũ.
"Đường Triều Vũ !" Tống Vãn Phong hét lên.
Đường Triều Vũ chỉ kịp chặn đao trước người, liền bị sức mạnh khổng lồ ném xuống, mà phía sau nàng chính là cầu thang.
Tống Vãn Phong biến sắc mặt, nhấc lên đao ba chân bốn cẳng lao tới chỗ Đường Triều Vũ, đảo mắt liền đuổi tới.
Đường Triều Vũ bị xác sống kéo lăn xuống lầu, phía dưới ba người Lão Tống chưa kịp chạy lên đã bị xác sống kia làm sợ đến hồn bay phách tán, mắt thấy Đường Triều Vũ bị quái vật kéo lăn tới dưới chân, bọn họ căn bản không dám tới gần, lập tức chạy trốn nhanh hơn.
Lạc Tình sợ đến thất kinh, theo bản năng đưa tay muốn kéo Đường Triều Vũ, nhưng vì sợ hãi quá mức nên vẫn do dự, mà lần này hai người Lão Tống bị cản đường ngoài ý liệu quả đoán, đẩy Lạc Tình tới trước, sau đó bận bịu chạy trở về phòng kho, khóa trái cửa.
Đường Triều Vũ cả người rơi đầu óc choáng váng, đao trong tay tuy rằng nắm rất chặt, nhưng trong quá trình lăn xuống nàng không tránh khỏi bị thương. Điều tệ hơn nữa là Lạc Tình cũng bị Lão Tống đẩy tới ngã bên cạnh nàng.
Nhưng Đường Triều Vũ đã không thể quan tâm tới chuyện khác, đầu óc nàng căng thẳng tột độ, loại cảm giác kinh hoàng trước khi chết lại lần nữa xông lên đầu.
Chờ nàng lấy lại thị lực và nhìn rõ xác sống đang kéo mình, đồng tử nàng co lại, nàng nhìn thấy nụ cười đắc thắng bởi vì thực hiện được mưu kế trên mặt đối phương, mà phía sau Tống Vãn Phong cũng đã vung đao tới.
Tuy nhiên vẫn chậm một bước, Đường Triều Vũ trơ mắt nhìn quái vật linh hoạt nghiêng đầu tránh thoát, năm ngón tay đen kịt mà sắc bén tiến thẳng yết hầu nàng.
Đau nhức lại một lần nữa kéo tới, Đường Triều Vũ không khống chế được buông lỏng ra đao, hai tay che yết hầu, cong thân nằm trên mặt đất, máu từ vết thương dâng trào đi ra lại sặc tiến vào khí quản, làm cho nàng không nói ra được một câu, chỉ có thể phát ra âm thanh khò khè.
Nàng hai mắt biến thành màu đen, trong tầm mắt Tống Vãn Phong đã một bước đoạt tới, bổ thẳng đao vào quái vật, chỉ là vẫn thất bại, mà Lạc Tình cũng bị quái vật kéo lôi đến ghế sô pha trong phòng khách.
Đường Triều Vũ liều mạng chống cự cơn choáng váng do mất máu, nàng mơ mơ màng màng nhìn thấy Tống Vãn Phong chạy về phía mình, cũng nhìn thấy Lạc Tình giãy giụa mất đi động tĩnh, nhưng điều khiến nàng tuyệt vọng hơn nữa, chính là miệng vết thương như con kiến gặm nhấm đâm nhói cùng ngứa ngáy.
Đường Triều Vũ run run rẩy rẩy đưa tay phải ra đặt ở trước mắt, thấy được trong máu hỗn tạp hệ sợi, nàng không có cách nào tiếp thu sự thật này.
Nàng không muốn mình biến thành như vậy trước mặt Tống Vãn Phong!
Liền ở Tống Vãn Phong hốt hoảng nhào lại đây, Đường Triều Vũ không biết lấy khí lực từ đâu nắm chặt đường đao, kề vào cổ mình nặng nề ấn xuống, mũi đao thẳng xuyên thấu qua đi.
"Đường Triều Vũ, đừng!"
Tống Vãn Phong sắc mặt trắng bệch, tay duỗi đi ra thốt nhiên cứng đờ. Trong mắt biểu hiện khiếp sợ lại khó có thể lý giải được.
---------------------------------
★Tiểu Đường thà chết chứ không muốn xấu xí trước mặt vợ!
★Đã đụng vào đâu? Đã nhiễm vào đâu? Sao lại tự sát? Sợi nấm là trên người quái vật chứ đã nhiễm vào người Tiểu Đường đâu?
★Tiểu Đường không bị nhiễm bệnh, thật sự là quyết định vội vàng, hồ đồ, hồ đồ rồi!
★ Đọc đến đây, ta đoán mò thế giới này là trò chơi, hoặc là thế giới dùng để thí nghiệm, Lão Tống cùng Cường Tử là player, Từ Thanh là dân bản địa, hơn nữa nhìn lên nàng còn là một nhân vật trọng yếu. Tống Vãn Phong xem ra cũng có thể là player, còn là một đại lão, Đường Triều Vũ thì chính là boss! Khi boss chết thì trò chơi reset lại từ đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top