Chương 44.

Người đời ai cũng biết ngựa của Tiêu Tòng Vân là Tuyết Lý Hồng, một thần mã trong truyền thuyết, toàn thân trắng muốt, chỉ có bốn vó màu đỏ, chạy như đạp hoả vân, một ngày đi được cả ngàn dặm.

Chỉ trong nháy mắt, một người một ngựa đã biến mất tăm tích, thị vệ trưởng tức giận đập mạnh vào mũ của người bên cạnh.

“Nhìn cái gì mà nhìn, mau đuổi theo!”

Họ là đội chịu trách nhiệm rước dâu, đã canh giữ trước cửa Thư phủ từ hai ngày trước. Bây giờ thấy thái tử phi bị cướp đi, sợ đến mức hồn vía lên mây, vội vàng đuổi theo.

Những người dân thường đứng từ xa xem náo nhiệt cũng ngây người ra.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Thư phủ cách hoàng cung không xa, chỉ một lát sau, Thư Thanh Thiển nhận ra họ đã đến trước cổng cung.

Tiêu Tòng Vân kéo cương ngựa lại, con ngựa dừng lại rất nhanh mà không hề xóc nảy. Thư Thanh Thiển không nhịn được đưa tay vuốt ve bộ lông mượt mà của nó, dù không hiểu về ngựa nhưng nàng cũng biết con ngựa này không hề đơn giản.

Con ngựa rất thông minh, được Thư Thanh Thiển vuốt ve rất thích thú, nhẹ nhàng hí vang.

Lúc này cổng cung đóng chặt, trước cổng tụ tập rất nhiều văn võ bá quan, trên mặt ai nấy đều lo lắng, không biết trong cung đang xảy ra chuyện gì.

Hôm nay là ngày đại hôn của thái tử, từ sáng sớm họ đã chuẩn bị vào cung dự tiệc, nhưng không ngờ cổng cung vẫn đóng kín. Quan trọng hơn là tất cả lính canh đều thay đổi, không phải là cấm quân mà họ từng thấy, mà mặc trang phục của quân đội địa phương, chặn mọi người lại mà không giải thích gì.

Trong cung liên tục vang lên tiếng kêu la và tiếng đánh nhau, ai cũng hiểu rõ.

Chắc chắn trong cung đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng họ đành bó tay.

Lúc này thấy Tiêu Tòng Vân xuất hiện, các quan lại đều tò mò không biết cô trốn thoát khỏi ngục như thế nào, còn kinh ngạc hơn nữa là trên lưng ngựa còn ngồi một nữ tử mặc giá y màu đỏ chót.

Tiếp đó, người ta nhìn thấy Tiêu gia quân từ xa phi đến, tổng cộng hơn một ngàn người, bước chân chỉnh tề, sát khí ngút trời, hoàn toàn không phải những cấm quân trong cung có thể so sánh.

Phó tướng thân mặc giáp trụ, gặp được Tiêu Tòng Vân bèn xuống ngựa hành lễ, “Bẩm tướng quân, binh mã của Trương Nhất Hùng bên ngoài kinh thành đã bị quân ta bắt giữ và kiểm soát, hai ngàn ba trăm người của Tiêu gia quân đã tập hợp xong, đang chờ nghe hiệu lệnh.”

Tiêu Tòng Vân gật đầu, “Rất tốt.”

Sau đó, cô ra lệnh tấn công, cưỡng chế mở cửa cung.

Thừa tướng ngây ngốc nhìn tất cả những gì đang diễn ra trước mặt, “Tiêu đại tướng quân, ngươi đang làm gì vậy?”

“Vi thần nghe nói bệ hạ gặp nạn nên đặc biệt đến cứu giá, thái tử tự ý điều động binh mã vào kinh, chỉ huy sứ Trương Nhất Hùng của Ký Châu đô có ý đồ phản nghịch.”

Tiêu gia quân được huấn luyện bài bản, rất nhanh đã công phá cửa cung.

Thừa tướng đứng bên cạnh nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng cũng hỏi ra được thắc mắc trong lòng.

“Tiêu đại tướng quân, vì sao thái tử phi lại ở chỗ ngươi?”

Tiêu Tòng Vân nhướng mày, “Thái tử phi cái gì, đây là vợ ta vừa cướp được.”

Nói xong, cửa cung mở ra, Tiêu Tòng Vân cưỡi ngựa vào trong, Thư Thanh Thiển ngồi trên lưng ngựa nghe thấy câu này, không khỏi cong cong đôi mắt.

Đợi đến khi Liên Nhi khó khăn lắm mới chạy đến, chỉ thấy một cái mông ngựa trắng phi vào trong hoàng cung.

Liên Nhi chống nạnh thở hổn hển, rồi lại dậm chân một cái, hòa vào đám đông tiếp tục đuổi theo.

***

Lại nói, Hoàng Phủ Hoành nửa đêm dẫn quân vào cung, thay thế toàn bộ người trong cung bằng người của mình, trong lòng đang vô cùng đắc ý, không ngờ phụ hoàng lại được tam đệ đỡ lấy từ chính điện đi ra.

Hoàng Phủ Hoành thấy phụ hoàng đi ra, vội vàng tiến lên, nhưng không ngờ lại bị hoàng đế tát một cái.

“Đồ phản nghịch!”

Hoàng Phủ Hoành bị một cái tát giáng thẳng vào mặt, khẽ nhíu mày.

“Phụ hoàng, ngài làm sao vậy? Con đến đây để cứu ngài mà, tam đệ nó mưu đồ phản nghịch muốn hại ngài.”

Hoàng Phủ Liễn tỏ vẻ vô tội nhìn Hoàng Phủ Hoành, “Thái tử điện hạ, ngươi đang nói linh tinh gì vậy? Ta chỉ là đến đây bầu bạn với phụ hoàng thôi, làm sao có thể hại phụ hoàng được.”

Hoàng Phủ Hoành thấy trong cung gió êm sóng lặng, mới nhận ra mình đã bị trúng kế, trong lòng tức khắc hoảng hốt, “Phụ hoàng, ngài nghe con giải thích.”

Hoàng đế nhắm mắt lại, “Được, trẫm cho ngươi một cơ hội để giải thích.”

Hoàng Phủ Hoành vội vàng kể lại chuyện âm mưu của tam đệ mà mình nghe được, rồi sợ đánh rắn động cỏ nên mới lén lút đi tìm cậu cầu cứu, mượn một ít binh lính.

Hoàng đế mở mắt ra, trong mắt lại tràn đầy thất vọng, “Hoành Nhi, ngươi làm trẫm quá thất vọng rồi.”

Hoàng Phủ Hoành không phục, “Nhi thần chỉ muốn cứu phụ hoàng, một lòng hiếu thảo trời đất chứng giám.”

Trên mặt hoàng đế chỉ còn lại sự lạnh lùng, bao năm làm vua, uy áp của một bậc đế vương lại tỏa ra, ông bình tĩnh nhìn người con trai này, “Hoàng Phủ Hoành, ban đầu trẫm còn nghĩ ngươi thích hợp kế thừa ngôi vị nên mới lập ngươi làm thái tử, không ngờ ngươi lại hồ đồ như vậy, trẫm đã nhìn nhầm người rồi.”

Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Hoành trắng nhợt, nhưng vẫn cố chấp cãi lại, “Nhi thần cũng là vì muốn cứu phụ hoàng mà.”

May mắn là hoàng đế đã sớm có chuẩn bị, những binh lính ẩn nấp trong bóng tối xuất hiện, bao vây lấy người của Hoàng Phủ Hoành.

Thấy thế cục đã mất, Hoàng Phủ Hoành quỳ xuống nhận lỗi, khóc lóc thảm thiết.

Hoàng đế thấy thái tử như vậy, thở dài một hơi, bảo thái giám mang ngọc tỷ ra, ông muốn sửa chiếu chỉ.

Vừa lúc ông cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, không ngờ Trương Nhất Hùng đột nhiên xuất hiện trong cung.

Trương Nhất Hùng dẫn người từ cửa sau cung trào vào, đến trước cửa Thái Hòa điện, bao vây họ và binh lính trong cung thành một đoàn.

Hoàng đế sắc mặt đại biến, “Trương Nhất Hùng, ngươi muốn làm gì?”

Trương Nhất Hùng tay cầm đại đao bước vào, “Hạ quan nghe nói hoàng đế gặp nạn, đặc biệt đến cứu giá.”

Hoàng đế tức giận, “Ngông cuồng, bảo người của ngươi cút hết ra ngoài.”

Trương Nhất Hùng không hề dao động, gã đã có mưu đồ phản nghịch từ lâu. Đường đường là chỉ huy sứ của Ký Châu đô, tuy có binh quyền nhưng trong tay không có hổ phù nên không có quyền điều khiển quyền lực, vì vậy gã bắt đầu bí mật nuôi quân, chờ đợi ngày này.

Ban đầu, Thái tử và gã đã bàn bạc việc điều động một số binh lính, nhưng gã thấy có cơ hội để lợi dụng, nên lần này gã bí mật đưa nhiều binh linh hơn vào kinh thành, dự định nếu thời cơ chín muồi sẽ trực tiếp chiếm lấy kinh thành.

Hoàng Phủ Hoành suy nghĩ kỹ lại những chi tiết quan trọng, nhận ra mình đã dẫn sói vào nhà, lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Việc này xảy ra quá đột ngột, quá trình mượn binh của cậu lại quá thuận lợi, khiến hắn trở nên chủ quan, đến giờ mới nhận ra sự nguy hiểm khôn lường.

Hoàng Phủ Hoành vội vàng nói: “Cậu hãy dừng tay.”

Trương Nhất Hùng vuốt râu, “Hoành Nhi, chuyện hôm nay không thể dừng lại được. Nếu thành công, ngươi sẽ là hoàng đế, nếu thất bại, ngươi sẽ chẳng là gì cả. Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ.”

Hoàng Phủ Hoành do dự, lòng dao động.

Một thời gian ngắn, trong cung máu chảy thành sông, binh lính thân cận của hoàng đế cố thủ ở cửa Thái Hòa điện, nhưng quân của Trương Nhất Hùng đông đảo, cuối cùng cũng không địch nổi.

Khi Trương Nhất Hùng tưởng rằng đã chắc thắng, bất ngờ có thuộc hạ vào báo, quân lính mà họ đóng ở ngoài thành đều bị bắt, Tiêu gia quân không biết từ đâu xuất hiện, đánh tan tác chúng, hiện giờ Tiêu Tòng Vân đang tiến vào hoàng cung.

Nghe thấy tên Tiêu Tòng Vân, con ngươi của Trương Nhất Hùng co lại, “Làm sao Tiêu Tòng Vân lại ra ngoài được? Không phải nàng ta đã bị giam ở thiên lao rồi sao?”

Lời còn chưa dứt, gã đã thấy Tiêu Tòng Vân cưỡi ngựa tiến vào từ phía sau.

Trương Nhất Hùng quay đầu nhìn Tiêu Tòng Vân, vô cùng e dè. Gã biết Tiêu Tòng Vân là một tướng tài, chưa từng bại trận, Tiêu gia quân lại càng khiến người ta sợ vỡ mật.

Hoàng đế thấy Tiêu Tòng Vân đến, không những không trách mắng mà còn thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù quân của Trương Nhất Hùng đông đảo, nhưng ít khi được ra trận, đối phó với quân cấm vệ còn được, đối mặt với Tiêu gia quân thì ai nấy đều trở thành tôm chân mềm.

Có Tiêu gia quân tham gia chiến đấu, tình hình lập tức thay đổi, nhanh chóng bắt được Trương Nhất Hùng và trói chặt gã lại.

Binh bại như núi đổ, nhiều người thấy Trương Nhất Hùng bị bắt liền đầu hàng ngay lập tức.

Khi Thư Thanh Thiển nhìn thấy Thư Vị Nghiên, cô ta tóc tai bù xù, hành động điên loạn, đang bị lính áp giải đến.

Lúc này, Thư Vị Nghiên vẫn còn ngơ ngác nhìn hết thảy, không hiểu tại sao chỉ trong một đêm mọi thứ lại đảo lộn đến vậy. Giờ đây, cô ta đã trở thành tù nhân.

Thư Vị Nghiên có vẻ không chịu được cú sốc này, trước đó cô ta đã ở bên bờ vực sụp đổ, giờ nhìn thấy Thư Thanh Thiển, cô ta hoàn toàn phát điên.

“Tại sao lại như vậy? Không đúng, không đúng, thế giới này không nên như thế này.”

Thư Thanh Thiển tiến lại gần, nhẹ nhàng quỳ xuống, “Không nên như thế này, vậy thì nên như thế nào?”

Thư Vị Nghiên chìm đắm trong thế giới riêng của mình, điên cuồng lắc đầu, không muốn tin những gì đang diễn ra trước mắt.

“Đương nhiên là Hoàng Phủ Hoành làm hoàng đế rồi, rõ ràng là Hoàng Phủ Hoành làm hoàng đế, căn bản không có chuyện đảo chính cung đình, tất cả là tại ngươi, tại ngươi không chết sớm, nếu ngươi chết rồi thì mọi chuyện sẽ không thay đổi, còn có Tiêu Tòng Vân, nàng ta cũng đáng chết, còn ta rất có thể trở thành hoàng hậu, bây giờ ta nhất định đang mơ, đúng rồi, ta đang mơ.”

Cô ta thà rằng mình không được trùng sinh, vẫn ở thế giới trước, như vậy ít nhất cô ta cũng là một phi tần, chứ không phải như bây giờ.

Thư Vị Nghiên liên tục gào thét, cuối cùng Thư Thanh Thiển không nhịn được nữa, tát cô ta một cái.

“Chát”

Thư Vị Nghiên cuối cùng cũng tỉnh táo lại đôi chút, ngồi phịch xuống đất khóc, rồi liếc mắt nhìn Thư Thanh Thiển đầy vẻ khinh bỉ, “Ha ha, ngươi đến đây để cười nhạo ta sao?”

Thư Thanh Thiển dịu giọng nói: “Nhị tỷ, tỷ có biết không? Hoàng Phủ Hoành lên ngôi năm năm, không có Tiêu Tòng Vân, người Kim mượn cơ hội xuống Nam xâm lược Đại Tề, triều đình hỗn loạn, các vương hầu lần lượt tạo phản, bá tánh khởi nghĩa, Đại Tề sụp đổ.”

Thư Vị Nghiên đột ngột mở to mắt, trong ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên, “Ngươi nói cái gì? Ngươi đang lừa ta, điều này không thể nào!”

Thư Thanh Thiển vuốt nhẹ mái tóc rối của Thư Vị Nghiên, “Nhị tỷ, muội nói thật đấy.”

“Tiểu muội, chẳng lẽ muội cũng xuyên không ư?”

Thư Thanh Thiển suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Nhưng Thư Vị Nghiên cũng không để tâm nữa. Cô ta cúi đầu, nhớ lại hai kiếp sống đầy bi kịch của mình, không khỏi mỉa mai cười nhạt, “Ta thật là thất bại, hóa ra mọi thứ ta theo đuổi đều là phù du.”

“Ha ha ha…”

Thư Vị Nghiên đột ngột cười lớn, trong mắt chứa đầy nước mắt, lúc này tâm như tro tàn.

Thư Thanh Thiển ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng quan sát cảnh tượng đẫm máu xung quanh, trong lòng không hề gợn sóng. Ngược lại, Tiêu Tòng Vân đưa tay che mắt nàng, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ.”

Thư Thanh Thiển mỉm cười, “Ta nào sợ.”

Thấy Thư Thanh Thiển thật sự không sợ, Tiêu Tòng Vân mới buông tay, nhưng lại thuận thế nắm chặt tay nàng, cùng Thư Thanh Thiển nhìn về phía chiến trường.

Hoàng Phủ Hoành thấy Trương Nhất Hùng bị bắt, trong mắt chỉ còn lại sự điên cuồng tuyệt vọng. Lúc này, hắn đột ngột rút kiếm ra, kề vào cổ hoàng đế.

“Phụ hoàng, nhi thần muốn người viết chiếu thư thoái vị.”

Hoàng Phủ Liễn kinh ngạc, “Thái tử, huynh điên rồi sao?”

Hoàng đế tức giận đến mức ho khan, không ngờ con trai mình lại dám uy hiếp mình. Hoàng Phủ Hoành vốn đã run tay, giờ lại càng run hơn, cổ của hoàng đế lập tức chảy máu.

Thấy tình hình hỗn loạn phía trước, Tiêu Tòng Vân nheo mắt lại.

“Mang cung tên đến đây.”

Phó tướng vội vàng đưa cung tên cho Tiêu Tòng Vân. Cuối cùng mọi người cũng lại được thấy tướng quân ra tay!

Khoảnh khắc Tiêu Tòng Vân cầm cung lên, Thư Thanh Thiển cảm nhận được khí thế của người này thay đổi hoàn toàn, như một mũi tên đang căng dây, sẵn sàng bắn ra, khiến người khác không dám khinh thường, lòng đầy sợ hãi.

Lúc giương cung, Thư Thanh Thiển cảm nhận được luồng gió mạnh.

Buông tay, mũi tên nhanh đến mức mắt thường khó nhìn thấy, chỉ có một cơn gió xoáy kèm theo tiếng rít vang lên, cả thế giới như ngưng đọng.

Mũi tên phá vân.

Một mũi tên phá vân, thiên quân vạn mã không thể ngăn cản.

Hoàng Phủ Hoành há miệng định nói gì đó, tiếc thay lời còn chưa kịp thốt ra, một mũi tên đã cắm thẳng vào ngực hắn, và thế là hắn không còn thở được nữa.

Thư Thanh Thiển lần đầu chứng kiến Tiêu Tòng Vân bắn cung, trong lòng chỉ còn lại sự kinh ngạc. Cổng Thái Hòa cách chính điện đến cả ngàn trượng, một khoảng cách xa như vậy, người thường đừng nói đến việc bắn trúng, e rằng mũi tên còn chưa bay được nửa đường đã rơi xuống rồi. Muốn làm được điều này, sức mạnh cánh tay, độ chính xác, thiếu một thứ nào cũng không được.

Lúc này, nàng mới hiểu tại sao người trước mặt có thể từng bước trở thành tướng quân.

Vị phó tướng ôm cây cung, vẻ mặt thích thú đi theo sau, cuối cùng cũng có cơ hội chiêm ngưỡng mũi tên phá vân của Tiêu tướng quân một lần nữa, dư vị vẫn còn đọng lại.

Tiễn pháp của Tiêu tướng quân uy lực vô cùng, dường như có thể xuyên thủng cả tầng mây, vì vậy mọi người đã đặt tên cho nó là mũi tên phá vân.

Ngày thường, Tiêu tướng quân rất ít khi có cơ hội sử dụng nó. Hắn nhớ lại lần đầu tiên Tiêu tướng quân mới vào quân doanh, lúc ấy chỉ là một giáo úy nhỏ, từ xa bắn một mũi tên xuyên thủng đầu của đại tướng quân người Kim, khiến quân địch khiếp sợ mà bỏ chạy tán loạn.

Từ đó về sau, các tướng lĩnh của quân Kim khi đi đánh trận không dám tự mình xông lên nữa, cứ trốn ở phía sau, khiến mọi người chế giễu suốt một thời gian dài.

Tiêu Tòng Vân không cảm thấy có gì đặc biệt, cứ như vừa làm một động tác rất đơn giản, ném cây cung cho vị phó tướng bên cạnh, rồi tiếp tục nắm chặt tay Thư Thanh Thiển không muốn buông.

Cô cảm thấy bàn tay của Thư Thanh Thiển vừa mềm mại lại vừa trơn láng, giống như một khối ngọc quý mà mình yêu thích không rời. Đặc biệt hôm nay, Thư Thanh Thiển mặc một bộ giá y màu đỏ, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã tinh xảo nay lại ửng hồng, đẹp đến mức tuyệt vời.

Tiêu Tòng Vân luôn lén lút nhìn nàng, khoảnh khắc này, cô chỉ mong bộ giá y này là Thư Thanh Thiển mặc vì mình.

Vì vậy, cô nắm chặt tay Thư Thanh Thiển và nói: “Thanh Thiển, nàng gả cho ta nhé?”

Thư Thanh Thiển vừa định nói gì đó, thì đột nhiên giọng nói của hệ thống vang lên bên tai nàng.

[Bip, phát hiện ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ của thế giới này. Có muốn chọn quay về ngay bây giờ không?]

Thư Thanh Thiển sực tỉnh, vội vàng mở bảng nhiệm vụ của mình.

Nhân vật: Thư Thanh Thiển

Giá trị sinh mệnh: 60/100 (Nhắc nhở: Khi giá trị sinh mệnh đạt 100, hệ thống sẽ tự động xóa bỏ nhân vật khỏi thế giới này)

Nội dung nhiệm vụ: Thỏa mãn nguyện vọng của nguyên chủ, báo thù cho nguyên chủ

Độ khó nhiệm vụ: A

Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ: 100% Đang đánh giá

Nhìn thấy độ hoàn thành, Thư Thanh Thiển không khỏi thầm cảm thán nhiệm vụ lần này hoàn thành thật nhanh. Nếu nàng bỏ lỡ cơ hội quay về lần này, nàng sẽ phải ở lại thế giới này tiếp tục sống, đồng thời hệ thống sẽ không cung cấp bất kỳ sự hỗ trợ nào nữa, mà nàng chỉ có thể chờ đợi cho đến khi thân xác này chết đi mới có thể quay về.

[Bắt đầu đếm ngược mười giây.]

[10]

[9]

[8]

Thư Thanh Thiển nhìn Tiêu Tòng Vân bên cạnh, cuối cùng nở nụ cười, thầm thì trong lòng: Ta muốn ở lại.

Tiêu Tòng Vân thấy Thư Thanh Thiển lâu như vậy vẫn chưa trả lời, cứ nhìn mình chằm chằm, trong lòng vô cùng lo lắng, càng lúc càng căng thẳng.

Thư Thanh Thiển thấy Tiêu Tòng Vân lo lắng như vậy, không nhịn được trêu chọc cô, nở nụ cười gian xảo.

Tiêu Tòng Vân nín thở, đã chuẩn bị tinh thần cho việc đối phương từ chối, dù sao thì cả hai đều là nữ tử, không thể chấp nhận cũng là chuyện bình thường.

Quả nhiên, chỉ thấy Thư Thanh Thiển lắc đầu, “Không được, ta không thể gả cho nàng.”

Nhưng nhận được câu trả lời này, Tiêu Tòng Vân có chút ủ rũ cụp đuôi, kết quả giây tiếp theo lại nghe thấy giọng nói tràn đầy ý cười của Thư Thanh Thiển.

“Nhưng mà, ta thấy nàng có thể gả cho ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top