Chương 40.

Từ khi Thư Vị Nghiên rời khỏi phủ Thư gia, Thư Thanh Thiển cũng thanh nhàn hơn.

Thời tiết ấm dần lên, sức khỏe của nàng cũng khá hơn nhiều, không cần phải mặc những bộ váy áo bông nặng nề nữa, thay vào đó là những bộ xiêm y mỏng nhẹ.

Hôm nay, tình cờ nàng nghe được một tin tức, đó là nhị hoàng tử đã cứu hoàng đế trong cuộc săn bắn, lập được công lớn.

Trước đó, nhị hoàng tử bị hoàng thượng khiển trách vì những việc làm hoang đường, nhưng không ngờ lại dũng cảm cứu cha mình. Hoàng đế rất cảm động, càng yêu quý con trai này hơn, mọi người đều bàn tán xôn xao rằng nhị hoàng tử rất có thể sẽ được lập làm thái tử.

Nàng cần phải suy nghĩ kỹ về tin tức này.

Thư Thanh Thiển gõ nhẹ ngón tay lên bàn, gọi hệ thống ra.

Theo cốt truyện của hệ thống, lẽ ra hoàng đế thoát khỏi nguy hiểm là nhờ Tiêu Tòng Vân, vậy mà giờ đây nhị hoàng tử lại chen ngang.

Thư Thanh Thiển cảm thấy khá bối rối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở đây?

Trăng lên đầu cành.

Thư Thanh Thiển tắm xong, mặc y phục, mái tóc dài như mực buông xõa sau lưng, còn mang theo hơi ẩm.

Nàng ngồi bên cửa sổ, tùy ý cầm một cuốn sách đọc, Liên Nhi ở phía sau giúp nàng lau khô tóc.

Liên Nhi nhẹ nhàng lau tóc cho nàng, chỉ còn phần ngọn tóc hơi ẩm, nhưng Thư Thanh Thiển lại đột ngột nói: “Liên Nhi, ngươi không cần lau nữa, ngươi đi ngủ sớm đi, phần còn lại để ta tự làm.”

Liên Nhi hơi lo lắng, “Tiểu thư, người nhất định phải lau khô tóc rồi mới đi ngủ đấy.”

Thư Thanh Thiển mỉm cười, “Ngươi yên tâm, ta biết mà.”

Thấy tiểu thư đã nói vậy, Liên Nhi mới ra ngoài.

Vừa lúc Liên Nhi quay lưng đi, Tiêu Tòng Vân đã từ cửa sổ nhảy vào.

Những ngày qua, Tiêu Tòng Vân thường xuyên đến tìm Thư Thanh Thiển vào buổi tối, nên nàng cũng đã quen dần. Lúc nãy, vừa thấy bóng dáng cô ở bên ngoài, nàng đã bảo Liên Nhi ra ngoài, tạo điều kiện cho đối phương vào.

Tiêu Tòng Vân vừa vào đã thấy Thư Thanh Thiển đang ngồi thư thái bên cửa sổ, cô nhíu mày.

Cô tiến lại gần, kéo Thư Thanh Thiển đứng dậy, dịu dàng nói: “Vừa tắm xong đừng ngồi cạnh cửa sổ, cẩn thận bị cảm lạnh.”

Giọng nói của Tiêu Tòng Vân tuy nhẹ nhàng nhưng hành động lại rất quyết đoán, cô kéo Thư Thanh Thiển đến ngồi bên giường.

Thư Thanh Thiển không cự tuyệt mà tùy ý để đối phương dắt tay mình, còn ngẩng đầu cười nhẹ: “Được.”

Thấy Thư Thanh Thiển đã ngồi xuống, Tiêu Tòng Vân mới giúp nàng lau khô phần tóc còn ướt, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Mái tóc mềm mại, mượt mà trượt qua các ngón tay cô, tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ, Tiêu Tòng Vân ngửi thấy, tim đập thình thịch.

Trong mắt cô, Thư Thanh Thiển tựa như pha lê, gốm sứ, toàn thân không một tì vết, luôn khiến cô muốn ôm nàng vào lòng, nhưng lại sợ chạm nhẹ vào sẽ làm nàng vỡ tan, chỉ có thể dịu dàng đối xử, cẩn thận chăm sóc.

Nhớ lại tin tức mình nghe được ban ngày, Thư Thanh Thiển hỏi: “Ta nghe nói hôm nay nhị hoàng tử đã cứu hoàng thượng, lập được công lớn?”

Tiêu Tòng Vân dừng động tác, gật đầu: “Đúng vậy.”

Thư Thanh Thiển quay đầu nhìn Tiêu Tòng Vân, nghiêm túc nói: “Ngươi có thể kể cho ta nghe tình hình lúc đó không?”

Tiêu Tòng Vân nhớ lại sự việc lúc đó, “Hôm nay hoàng thượng định đi săn, không ngờ nửa đường lại gặp phải ám sát. Lúc ấy ta đang ở gần đó nên định tiến lên cứu giá, nhưng nhị hoàng tử đã nhanh hơn một bước, đứng ra chắn mũi tên cho hoàng thượng. Sau đó, bọn phản loạn bị tiêu diệt, nhị hoàng tử bị thương nhẹ.”

Thư Thanh Thiển nheo mắt, “Ngươi nói nhị hoàng tử đã ở đó từ trước?”

Tiêu Tòng Vân cũng có chút nghi ngờ, “Đúng vậy. Lúc ấy, nhị hoàng tử như đã đoán trước có kẻ ám sát, thời điểm xuất hiện vô cùng chuẩn xác, đỡ thay hoàng thượng một mũi tên. Ban đầu ta cũng nghĩ là do nhị hoàng tử sắp đặt, nhưng sau khi điều tra kỹ càng thì phát hiện ra không liên quan đến hắn, mà là do người của nước láng giềng.”

“Bây giờ nhị hoàng tử chắc hẳn rất đắc ý, ngôi vị thái tử đã trong tầm tay.”

“Đương nhiên rồi. Hoàng thượng rất cảm động, đã cho gọi tất cả các ngự y vào cung để chữa trị cho nhị hoàng tử.”

Thư Thanh Thiển thở dài, xem ra nhiệm vụ của nàng càng thêm khó rồi.

***

Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Hoành lại một lần nữa trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, nhưng lần này là vì lòng hiếu thảo.

Người ta thường nói bách thiện hiếu vi tiên, việc nhị hoàng tử liều mạng cứu cha đã khiến mọi người vô cùng tán thưởng. Thêm vào đó, những thủ hạ của nhị hoàng tử cũng không ngừng quạt gió thêm củi, khiến danh tiếng của hắn càng thêm vang dội, những chuyện phong lưu trước đây đều bị lãng quên.

Hoàng Phủ Hoành gần đây rất sủng Thư Vị Nghiên, tất cả là nhờ khả năng tiên đoán của cô ta. Bây giờ, hắn tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của cô ta.

Nửa tháng sau, như mọi người dự đoán, nhị hoàng tử chính thức được sách phong làm thái tử đông cung.

Ngày hôm đó, cung điện tổ chức một yến tiệc quy mô lớn, mời tất cả quan lại tứ phẩm trở lên cùng gia quyến tham dự. Mặc dù danh nghĩa là để thưởng hoa, nhưng ai cũng biết thực chất là để chọn thái tử phi.

Hiện tại, trong phủ thái tử mới chỉ có một vị trắc phi, chưa có chính cung, đây là cơ hội tốt để các gia đình tranh giành.

Vì vậy, nhiều gia đình quan lại đã nhao nhao đưa con gái vào cung.

Tôn thị cũng nằm trong danh sách khách mời.

Bà chọn cho Thư Thanh Thiển một bộ váy áo bằng lụa vân mây, màu sắc rực rỡ.

Thư Thanh Thiển hơi bất lực, “Mẫu thân, cần phải trang điểm cầu kỳ như vậy sao?”

Tôn thị xoa đầu con gái, “Nha đầu ngốc, hôm nay vào cung, làm sao có thể không trang điểm lộng lẫy được.”

Thư Thanh Thiển bĩu môi, “Nhưng con không muốn làm thái tử phi.”

“Con không muốn làm thái tử phi thì cũng phải đi, trong cung có biết bao nhiêu cô gái, chúng ta không thể để người ta xem thường, khiến cha con mất mặt được.”

Thư Thanh Thiển đành phải thay đồ. Tôn thị tự tay chải tóc cho con gái, cài lên đầu những chiếc trâm cài và hoa tai bằng ngọc trai Nam Hải, trang điểm vô cùng lộng lẫy.

Váy áo dài lê thướt tha sau lưng, Thư Thanh Thiển đi từng bước nhẹ nhàng, cuối cùng cũng lên xe ngựa.

Đến cổng cung, Thư Thanh Thiển lại xuống xe và được đưa vào cung trên một chiếc kiệu. Một vài thái giám khiêng kiệu đưa nàng vào sâu trong nội cung, cuối cùng dừng lại ở Ngự hoa viên.

Lúc này trong Ngự hoa viên đã có rất nhiều người, ở giữa đình có một nữ tử mặc trang phục vô cùng lộng lẫy, đó chính là Trương quý phi.

Dù đã vào cung nhiều lần nhưng Tôn thị vẫn rất cẩn thận, dẫn con gái đi chào hỏi Trương quý phi.

Trương quý phi là mẹ ruột của Hoàng Phủ Hoành, giờ con trai bà đã là thái tử, địa vị của bà trong hậu cung càng thêm vững chắc, thậm chí còn có dấu hiệu vượt qua cả hoàng hậu.

Con trai của hoàng hậu đã mất sớm, bà lại không sinh được con, ngày ngày chỉ quanh quẩn trong Phật đường, mọi việc trong hậu cung đều do Trương quý phi quyết định.

Trương quý phi nhìn thấy Thư Thanh Thiển thì rất hài lòng, “Không ngờ cô gái Thư gia lại xinh đẹp như vậy, quả là khiến ta thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

Thư Thanh Thiển chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không nói gì, chỉ có Tôn thị và Trương quý phi trò chuyện với nhau.

Thư Thanh Thiển ngẩng đầu nhìn xung quanh, rất nhanh đã thấy Hoàng Phủ Hoành đi tới, bên cạnh hắn là một nam tử trung niên mặc hoàng bào.

Thấy hoàng đế, mọi người đều quỳ xuống lạy. Thư Thanh Thiển cùng quỳ theo mọi người.

Sau khi hành lễ xong, hoàng đế bảo mọi người đứng dậy, “Mọi người không cần quá khách sáo, cứ coi như là một buổi yến tiệc bình thường.”

Các cô gái khác khi nhìn thấy thái tử đều tỏ ra e thẹn, lén lút ngắm nhìn hắn.

Hoàng Phủ Hoành cùng hoàng đế đi thẳng đến bên cạnh Trương quý phi, ngồi xuống vị trí chủ tọa.

Không lâu sau, yến tiệc bắt đầu, các cung nữ lần lượt bưng các món ăn lên.

Các cô gái tham dự thi nhau thể hiện tài năng của mình, có người hát, có người nhảy múa, có người làm thơ, ai nấy đều muốn phô diễn những gì mình giỏi nhất.

Thư Thanh Thiển vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, trên môi luôn nở nụ cười nhạt, không lộ ra bất kỳ suy nghĩ gì bên trong. Đúng lúc này, một tên thái giám khi bê đồ ăn vô tình va vào Thư Thanh Thiển, làm vấy bẩn xiêm y của nàng.

Thấy vết dầu trên y phục con gái, Tôn thị nhíu mày, “Trời ơi, làm bẩn rồi, làm sao bây giờ?”

Tên thái giám liên tục xin lỗi, “Bên thiên điện còn có những bộ xiêm y mà phủ Nội vụ chuẩn bị, mời tiểu thư đến đó chọn một bộ khác ạ.”

Thư Thanh Thiển bất đắc dĩ gật đầu, “Phiền ngươi dẫn đường.”

Nhìn thấy Thư Thanh Thiển rời đi, khóe miệng Hoàng Phủ Hoành khẽ cong lên, sau đó tìm một lý do để rời khỏi yến tiệc.

Các cô gái khác thấy thái tử đi sớm như vậy thì vô cùng tiếc nuối, mất đi động lực biểu diễn, không ai biết rốt cuộc thái tử coi trọng ai.

Thư Thanh Thiển theo tên thái giám đi sâu vào trong cung, đây là lần đầu tiên nàng đến đây nên không hề quen thuộc.

Tên thái giám dẫn Thư Thanh Thiển đến thiên điện rồi dừng lại trước cửa, nói: “Thư tiểu thư cứ tự nhiên chọn đồ ở trong này, nô tài không tiện vào.”

Vừa mới bước vào, tên thái giám đã nhanh chóng khóa cửa lại từ bên ngoài. Thư Thanh Thiển còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã biến mất.

Thư Thanh Thiển gõ cửa nhưng không có ai trả lời.

Rất nhanh, Thư Thanh Thiển nhận ra có điều không ổn. Căn phòng này kín mít, không có cửa sổ, nàng hoàn toàn không thể trốn thoát.

Quả nhiên, không lâu sau, cửa phòng lại mở ra, người đi vào là Hoàng Phủ Hoành.

Thư Thanh Thiển không hề bất ngờ khi thấy hắn, chỉ bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Hoàng Phủ Hoành tiến đến gần, nâng cằm nàng lên, hơi thở nóng hổi phả vào mặt nàng, “Làm gì? Tất nhiên là làm những gì chưa làm xong ở Lưu Tiên thi xã rồi. Hôm đó để ngươi chạy thoát, hôm nay ngươi không thể trốn được nữa đâu.”

Thấy Hoàng Phủ Hoành hành động ngày càng quá đáng, Thư Thanh Thiển rút cây trâm cài đầu ra, định chống trả.

May mắn là sáng nay Tôn thị đã cài cho nàng rất nhiều trâm cài.

Tuy nhiên, mặc dù Thư Thanh Thiển ra tay rất nhanh nhưng Hoàng Phủ Hoành võ công cao cường, hắn dễ dàng bắt lấy cổ tay nàng, không động đậy được.

Thư Thanh Thiển cảm thấy vô cùng cạn lời với cơ thể yếu ớt này, chỉ có thể lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Buông tay.”

Hoàng Phủ Hoành nhìn cây trâm trên tay nàng, cười nhạo, “Ha ha ha, ngươi nghĩ cái này có thể làm gì ta?”

Thư Thanh Thiển nhìn Hoàng Phủ Hoành bằng ánh mắt khinh bỉ, “Ai nói cây trâm này để giết ngươi?”

Hoàng Phủ Hoành sững sờ, “Ý ngươi là gì?”

Thư Thanh Thiển xoay xoay cây trâm trên tay, vẻ mặt thờ ơ, “Ngươi nghĩ nếu sau này có tin đồn đích nữ nhà Thượng thư lại tự sát trong cung, hoàng thượng sẽ xử lý như thế nào?”

Hoàng Phủ Hoành không ngờ Thư Thanh Thiển lại dám nói như vậy, “Ngươi dám?”

Ánh mắt Thư Thanh Thiển lạnh lùng, không hề có chút sợ hãi, “Ngươi có thể thử xem?”

Hoàng Phủ Hoành buông tay Thư Thanh Thiển ra, chỉnh lại y phục, “Tốt, rất tốt, Thư Thanh Thiển, xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi. Nhưng đừng quá đắc ý, bổn cung sẽ không vội vàng làm gì ngươi.”

Nói xong, Hoàng Phủ Hoành mở cửa phòng và rời đi.

Thấy hắn đi rồi, Thư Thanh Thiển mới nhận ra tình hình nghiêm trọng.

Nàng thay đồ và quay trở lại yến tiệc, không ngờ Hoàng Phủ Hoành đã nói với hoàng thượng rằng hắn đã chọn đích nữ Thư gia làm thái tử phi.

Một đạo thánh chỉ ban xuống, mọi chuyện đã an bài.

Dù có tài năng đến đâu, Thư Thanh Thiển cũng không thể chống lại thánh chỉ.

Mọi người đều ngưỡng mộ, cho rằng thứ nữ của Thư gia đã trở thành trắc phi tuy thanh danh không tốt nhưng cũng hưởng vinh hoa phú quý. Nay đích nữ lại trở thành thái tử phi, sau này sẽ là hoàng hậu, dưới một người trên vạn người.

Thư Thanh Thiển cười lạnh, trong mắt lóe lên tia hàn ý.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top