Chương 37.

Đại phu bị bịt mắt, được lén lút đưa vào từ cửa sau.

Bắt mạch qua tấm bình phong, đại phu nói: “Chúc mừng phu nhân, phu nhân đã có thai được một tháng rồi. Tuy nhiên, thân thể phu nhân hơi yếu, cần phải chú ý bồi bổ.”

Lâm thị đứng sau bình phong nghe tin như sét đánh ngang tai. Thư Vị Nghiên thì cúi đầu, sờ lên bụng mình.

Cô ta vốn tưởng mình bị Thư Thanh Thiển ám toán, vì dạo này sức khoẻ đối phương không kém đi mà chính cô ta mới là người cảm thấy suy yếu. Cô ta có chút nghi ngờ mình bị đối phương hạ độc vào thức ăn nên mới đi tìm đại phu, ai ngờ mình lại mang thai.

Trong lúc nhất thời, cô ta có hơi kinh hoảng thất thố.

Cô ta chỉ lén lút phong lưu với nhị hoàng tử hai lần ở Lưu Tiên thi xã, không ngờ lại có thai.

Lâm thị lo lắng như kiến bò trên chảo nóng. Con gái mình vốn đã bị mất danh tiếng vì chuyện rơi xuống nước, giờ lại mang thai trước hôn nhân, nếu bị lão gia biết được thì rất có thể sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Làm sao cho phải đây!

Lâm thị cắn răng, nói với đại phu: “Thầy, xin thầy kê cho con bé một thang thuốc phá thai.”

Đại phu sững sờ, nhưng cũng đã quen với những chuyện này, bèn chuẩn bị kê đơn.

Thư Vị Nghiên lúc đầu cũng rất sợ hãi, nhưng sau đó nghĩ lại, nếu có đứa bé này, có lẽ nhị hoàng tử sẽ vì nó mà cưới mình.

Ánh mắt cô ta cháy lên hy vọng, nói: “Thầy kê cho ta một thang thuốc dưỡng thai đi, ta muốn sinh đứa bé này.”

Lâm thị kinh ngạc nhìn con gái: “Con nói gì vậy… Con… con đã suy nghĩ kỹ chưa, không thể làm bậy đâu!”

Thư Vị Nghiên lắc đầu: “Con đã nghĩ kỹ rồi. Cho dù không có đứa bé này thì cũng chẳng lấy người chồng trong sạch, giờ con đã không còn gì để mất nữa, chỉ có thể liều một phen thôi.”

Lâm thị không biết khuyên con gái làm sao, nhưng Thư Vị Nghiên đã chuẩn bị sinh đứa bé thì bà không thể nề hà nữa, đành phải nhờ đại phu kê đơn thuốc bổ, rồi sai người tiễn đại phu đi.

“Nghiên Nhi, con khi nào thì qua lại với nam tử? Cha đứa bé là ai?”

Thư Vị Nghiên cười lạnh, sờ vào cái bụng vẫn còn phẳng lì của mình, ngẩng đầu nhìn mẫu thân: “Là con của nhị hoàng tử, giờ mẹ đã hiểu tại sao con không muốn bỏ đứa bé này rồi chứ?”

Lâm thị sửng sốt, không ngờ cha của đứa bé là người hoàng tộc.

Những ngày sau đó, Thư Vị Nghiên ở yên trong phòng để dưỡng thai, âm thầm lên kế hoạch để gả cho nhị hoàng tử, tạm thời bỏ qua cho Thư Thanh Thiển.

Thư Thanh Thiển nhận thấy Thư Vị Nghiên không còn đến viện của mình nữa, bèn tranh thủ thời gian thanh nhàn an lạc.

Biết rằng sức khỏe bản thân không tốt, nên Thư Thanh Thiển không dám ra ngoài nhiều. Nàng nhàn hạ không có việc gì, bèn đọc sách y để giết thời gian.

Thư Vị Nghiên nói mình bị phong hàn, uống thuốc điều trị. Thư Thanh Thiển không tin, bảo Liên Nhi âm thầm thu thập những gì còn lại của thuốc mà Thư Vị Nghiên uống.

Vì sức khỏe yếu, cứ cách dăm ba ngày, Thư Thanh Thiển phải mời đại phu đến bắt mạch.

Lần này, Liên Nhi đưa thuốc mà Thư Vị Nghiên đã uống cho đại phu xem: “Thưa thầy, thầy có thể nhìn ra trong thuốc này có gì không?”

Đại phu xem xét kỹ lưỡng, cuối cùng gật đầu khẳng định: “Đây là thuốc dưỡng thai, thường dùng cho nữ tử đang mang thai.”

“Thuốc dưỡng thai?” Liên Nhi nghe được lời này mà sợ tới mức trợn tròn mắt, nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa của câu nói đó.

Thư Thanh Thiển không ngờ Thư Vị Nghiên lại có thai, hơi nhướng mày.

Tính ra, Thư Vị Nghiên cũng may mắn tránh được một kiếp. Chứ nếu không, cô ta cứ tiếp tục hạ độc, người chết chắc chắn sẽ là chính cô ta.

Thư Thanh Thiển mở bảng nhiệm vụ của mình và xem xét lại.

Nhân vật: Thư Thanh Thiển

Giá trị sinh mệnh: 51/100 (Nhắc nhở: Khi sinh mệnh đạt 100, nhân vật sẽ tự động xóa khỏi thế giới này)

Nội dung nhiệm vụ: Thực hiện nguyện vọng của nguyên chủ, báo thù cho nguyên chủ.

Độ khó nhiệm vụ: A

Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ: 20% Chưa đánh giá

Có vẻ như những loại thuốc độc trước đây đã gây hại không nhỏ đến sức khỏe của Thư Vị Nghiên, nhưng nàng không ngờ rằng cô ta lại mang thai vào lúc này. Không biết đứa bé có thể chào đời khỏe mạnh hay không.

Thư Thanh Thiển nhất thời không biết phải làm gì tiếp theo. Việc đối đầu với một nữ tử mang thai, quả thật khiến nàng cảm thấy khó xử.

Chật, thật là đau đầu.

Nếu nàng đoán không lầm thì cha đứa bé chắc chắn là nhị hoàng tử.

Nếu thân phận đứa bé bình thường, cô ta đã uống thuốc phá thai chứ không phải thuốc bổ. Chỉ có con của nhị hoàng tử mới đáng giá để đối phương mạo hiểm như vậy.

Hiện tại, Thư Vị Nghiên chắc chắn đang rất mong chờ được gả cho nhị hoàng tử.

Thư Thanh Thiển nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng đã có một kế hoạch.

Nếu Thư Vị Nghiên muốn kết hôn với nhị hoàng tử đến vậy, thì nàng sẽ giúp cô ta một tay.

Thật đáng tiếc, Thư Vị Nghiên quá ngây thơ. Cô ta nghĩ rằng chỉ cần kết hôn với nhị hoàng tử là có thể một bước lên mây, nhưng cô ta không biết rằng hậu cung của nhị hoàng tử đã có rất nhiều cơ thiếp. Liệu cô ta có thể trụ vững được bao lâu.

Tuy nhiên, đối với Thư Thanh Thiển mà nói, nhị hoàng tử có thêm một đồng đội heo cũng không phải là chuyện xấu.

***

Sáng sớm hôm nay, Thư Thanh Thiển nhận được thư bồ câu của Tiêu Tòng Vân, trong đó nói rằng nhị hoàng tử sẽ đến Lưu Tiên thi xã vào ngày mai.

Đọc xong thư, Thư Thanh Thiển đốt cháy nó rồi đi ăn sáng.

Tại bàn ăn, Thư Thanh Thiển nói với Tôn thị: “Mẫu thân, con muốn đi Lưu Tiên thi xã ngày mai.”

Tôn thị rất ngạc nhiên vì Thư Thanh Thiển thường ở nhà và ít khi ra ngoài, không ngờ hôm nay lại chủ động muốn đi du ngoạn.

Mặc dù rất vui vì con gái muốn đi ra ngoài, nhưng Tôn thị vẫn hơi do dự: “Con gái ngoan, con muốn đi thì cứ đi, nhưng con đã khoẻ chưa?”

Thư Thanh Thiển mỉm cười, nắm lấy tay Tôn thị và làm nũng: “Mẫu thân, con đã khỏe lại rồi. Ở nhà suốt ngày con cảm thấy rất buồn tẻ, gần đây trời đẹp thế này, con muốn đi ra ngoài chơi một chút.”

Thấy con gái nài nỉ, Tôn thị đành gật đầu đồng ý: “Con muốn đi thì cũng được, nhưng phải có người đi cùng con.”

Thư Thanh Thiển vui vẻ đồng ý, rồi quay sang nhìn Thư Vị Nghiên: “Nhị tỷ, tỷ thường xuyên đi Lưu Tiên thi xã mà ha, chi bằng ngày mai tỷ đi cùng muội nhé.”

Thư Vị Nghiên cau mày, giờ cô ta đang rất buồn phiền, bèn tức giận nói: “Ta không muốn đi.”

Hiện tại, cái thai của cô ta đã hơn một tháng. Cô ta vẫn luôn thầm liên lạc với nhị hoàng tử nhưng nhị hoàng tử chẳng thèm đến ý đến cô ta, nên tâm trạng rất tệ.

Thư Thanh Thiển thấy thái độ của Thư Vị Nghiên cũng không để bụng, chỉ cười nói: “Ngày mai Lưu Tiên thi xã rất náo nhiệt, họ sẽ tổ chức cuộc thi thơ. Nghe nói nhiều người nổi tiếng ở kinh thành, thậm chí cả các hoàng tử cũng sẽ đến xem. Nhị tỷ không muốn đi thật sao?”

Nghe đến đây, Thư Vị Nghiên thoáng chốc lại có chút hy vọng. Căn cứ vào sự hiểu biết về nhị hoàng tử của cô ta, lần thơ ca long trọng như vậy, nhị hoàng tử chắc chắn sẽ đến.

Nếu cô ta có thể gặp lại nhị hoàng tử, biết đâu có thể vãn hồi đường sống.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Thư Vị Nghiên trở nên nhu hoà hơn: “Ngày mai tỷ vẫn nên dẫn tiểu muội theo, dù sao đây là lần đầu muội đi Lưu Tiên thi xã, chắc có nhiều nơi không biết.”

Thư Thanh Thiển cười cong mắt, nhìn đối phương.

Ngày hôm sau.

Thư Thanh Thiển rời giường, trang điểm kỹ lưỡng. Nàng tô điểm lông mày, đánh phấn má, nhờ Liên Nhi búi tóc cao, cài lên một chiếc trâm vàng, mái tóc dài buông xõa sau lưng.

Làn da vốn đã trắng trẻo của nàng càng thêm rạng rỡ sau khi trang điểm.

Liên Nhi nhìn thấy tiểu thư xinh đẹp như vậy thì không khỏi mê mẩn, trầm trồ khen ngợi.

Thư Thanh Thiển không mấy để tâm, đứng dậy bước ra ngoài. Liên Nhi lo tiểu thư bị lạnh nên vội vàng mang cho nàng một chiếc áo choàng lông.

Trước cổng phủ đã chuẩn bị sẵn nhiều xe ngựa. Đoàn người mênh mông cuồn cuộn, kể cả gia đinh và nha hoàn, tổng cộng có khoảng hai mươi người. Đều là người Tôn thị chuẩn bị.

Thấy vậy, Thư Thanh Thiển nhịn không được mà cười nói: “Mẫu thân, con chỉ đi chơi một ngày thôi, trời tối liền về, mẫu thân đừng quá khẩn trương.”

Tôn thị lo lắng con gái mình ở ngoài gặp chuyện, nhất quyết mang theo nhiều người. Bà thậm chí còn chuẩn bị cả hai hộp đồ ăn cho con gái mang đi vì sợ nàng ăn không quen đồ bên ngoài.

Thư Thanh Thiển mở một trong những hộp đồ ăn ra, bên trong là các loại hoa quả sấy khô và thịt khô được sắp xếp gọn gàng. Dùng để ăn vặt.

Trong hộp còn lại là những món ăn tinh tế như bánh trôi nhân đậu xanh, bánh cuốn nhân thịt, đều là những món ăn ngon miệng. Đến lúc dùng chỉ cần hâm nóng là được.

Thấy vậy, Thư Vị Nghiên hừ lạnh một tiếng, cảm thấy Thư Thanh Thiển quá làm màu, sau đó lên xe ngựa của mình.

Sau khi chuẩn bị xong, mọi người lên xe ngựa. Thư Thanh Thiển ngồi trong xe ngựa rộng rãi thoải mái, châm huân hương. Liên Nhi thì ở bên cạnh hầu hạ nàng.

Liên Nhi từ nhỏ đã luôn ở bên cạnh Thư Thanh Thiển, rất ít khi được ra ngoài. Vì vậy, cô rất hào hứng khi được đi đến Lưu Tiên thi xã. Cô liên tục nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ, cảm thán liên hồi.

Thư Thanh Thiển thấy thế, nhịn không được mà lắc đầu mỉm cười, cầm lấy một cuốn sách tiếp tục xem.

Xe ngựa chạy được nửa canh giờ thì đến Lưu Tiên thi xã.

Hôm nay là mùa xuân tháng ba, trăm hoa đua nở.

Người dân kinh thành có tục lệ đi đạp thanh vào mùa này, mà nơi được ưa chuộng nhất là núi Phượng Hoàng gần Lưu Tiên thi xã.

Núi Phượng Hoàng nằm ở phía nam kinh thành, không quá xa, đi qua cổng thành là có thể nhìn thấy. Đây là ngọn núi gần kinh thành nhất, mà Lưu Tiên thi xã thì được xây dựng trên một vùng đất sơn thủy hữu tình của núi Phượng Hoàng, là nơi các văn nhân mặc khách thường lui tới.

Vào mùa xuân, nơi đây tràn ngập hoa thơm cỏ lạ, có cả rừng trúc và suối nước, rất thích hợp để ngâm thơ làm phú.

Điều đặc biệt hơn nữa là Lưu Tiên thi xã không phân biệt giới tính, giàu nghèo. Những ai có thiệp mời thì xuất trình, còn những ai không có thiệp mời cũng có thể vào bằng cách làm một bài thơ ngay tại chỗ.

Chính vì sự đặc biệt này mà Lưu Tiên thi xã trở thành nơi giao lưu quan trọng nhất vào thời đó, thu hút đông đảo tài tử giai nhân, là nơi để mọi người nhất cử thành danh. Thậm chí, cả các hoàng tử cũng thường xuyên đến đây để tìm kiếm nhân tài.

Khi Thư Thanh Thiển đến trước cổng Lưu Tiên thi xã, nàng thấy có rất nhiều người qua lại, các thương nhân bày bán đủ loại hàng hóa. Mặc dù không thể vào bên trong, nhưng phong cảnh xung quanh rất đẹp, rất thích hợp để du ngoạn đạp thanh. Nếu may mắn gặp được nhân vật quan trọng đi qua, thì đó sẽ là một chuyện rất thú vị.

Lúc này, có một vài chiếc xe ngựa xa hoa tiến đến, mọi người vội vàng tránh ra, tò mò nhìn theo.

Không biết là ai mà lại có thể đi xe ngựa hoành tráng như vậy.

Xe ngựa của Thư Vị Nghiên đến trước. Cô ta bước xuống xe, vẻ đẹp kiêu sa của cô ta khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên. Hôm nay cô ta mặc một bộ váy dài thêu hoa vàng, rất lộng lẫy. Nhiều người nhận ra cô ta, biết cô ta là nhị tiểu thư Thư gia.

Thư Vị Nghiên thường xuyên đến Lưu Tiên thi xã, lại có tài năng văn chương nên rất nổi tiếng ở đây.

Mọi người lại chuyển hướng nhìn về chiếc xe ngựa còn lại, tò mò không biết ai đang đi cùng Thư Vị Nghiên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top