Chương 36.
Đêm đã khuya, trăng sáng vằng vặc trên cao, ánh trăng phủ kín mặt đất như một lớp sương mỏng. Trong viện tĩnh lặng, mọi người đã chìm vào giấc ngủ.
Ánh nến lung linh trong phòng tỏa ra ánh sáng ấm áp màu cam, Tiêu Tòng Vân nương theo ánh nến, chăm chú nhìn Thư Thanh Thiển phong khinh vân đạm.
Không hiểu sao, Thư Thanh Thiển luôn mang đến cho cô một loại cảm giác thần bí khó lường, nhìn không thấu.
Trên bàn còn dang dở một ván cờ, có vẻ vừa nãy Thư Thanh Thiển đang nhàm chán chơi lung tung một mình. Lúc này, Thư Thanh Thiển đi đến bàn cờ, nhặt từng quân cờ bỏ lại vào hộp.
Dù phủ Thượng thư chưa từng xa hoa lãng phí nhưng lại rất yêu thương con gái, bởi bộ cờ ấy của Thư Thanh Thiển được làm từ ngọc Hòa Điền quý giá.
Quân đen là mặc ngọc, đen tuyền như mực, chất liệu dày đặc.
Quân trắng là bạch ngọc, trong suốt tinh khiết, mịn màng trơn láng.
Ánh mắt của Tiêu Tòng Vân không khỏi dừng lại trên bàn tay của Thư Thanh Thiển. Bàn tay nàng trắng trẻo, mảnh mai, mềm mại như ngọc.
Thư Thanh Thiển thu dọn xong bàn cờ, rồi mời Tiêu Tòng Vân ngồi xuống, đẩy hộp quân đen về phía đối phương.
Tiêu Tòng Vân nhận lấy hộp quân cờ, ngón tay chạm vào bàn tay mềm mại của Thư Thanh Thiển, tim cô bỗng đập nhanh hơn một chút. Bàn tay của Thư Thanh Thiển quả nhiên mềm mại như cô tưởng tượng. Và có lẽ do sức khoẻ không tốt, nên tay nàng hơi hướng lạnh.
Thư Thanh Thiển cảm nhận được sự chạm nhẹ của Tiêu Tòng Vân, nhanh chóng rút tay lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô: “Tiêu đại tướng quân, ngươi đi trước đi.”
Tiêu Tòng Vân vội vàng lấy lại tinh thần, khẽ nhấp môi làm bộ bình tĩnh: “Ừm.”
Tiêu Tòng Vân mặc kệ gương mặt đang nóng lên của mình, chỉ cầu mong ánh nến mờ ảo làm đối phương không phát hiện ra. Lúc này, cô mới bắt đầu đi quân.
Ván cờ diễn ra rất căng thẳng, kéo dài suốt một canh giờ, cuối cùng cũng chỉ có thể xem như hòa.
Tiêu Tòng Vân từ nhỏ đã học binh pháp bố trận, nên việc chơi cờ vây đối với cô chỉ là chuyện nhỏ. Cô không ngờ rằng Thư Thanh Thiển lại có trình độ cờ cao thâm như vậy, mỗi nước đi đều bất ngờ, tinh tế, khiến cô không kịp trở tay.
Tương tự, Thư Thanh Thiển cũng rất ngạc nhiên trước khả năng của Tiêu Tòng Vân. Vì đã từng xuyên qua nhiều thế giới, Thư Thanh Thiển có hiểu biết sâu rộng về các ván cờ nổi tiếng cổ điển, nên trong ván cờ này, nàng có phần lợi thế. Nhưng nàng không ngờ rằng Tiêu Tòng Vân lại có thể nhanh chóng tìm ra cách đối phó, bình tĩnh và không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào, thật sự rất giỏi.
Kết thúc ván cờ, cả hai đều cảm thấy hài lòng và sảng khoái.
Thư Thanh Thiển nở nụ cười nhu hoà, chân thành khen ngợi: “Tiêu đại tướng quân quả nhiên tài giỏi.”
“Thư cô nương mới tài giỏi.”
“Tiêu đại tướng quân hạ cờ điềm tĩnh, quyết đoán, thế không thể cản.”
“Thư cô nương hạ cờ bất ngờ, khiến người khác khó phòng bị, quả là nhạy bén tài tình, khiến ta bội phục.”
Cả hai cùng khen nhau, rồi không nhịn được cười.
Khoé miệng Tiêu Tòng Vân tràn đầy ý cười, nhìn Thư Thanh Thiển nói: “Thực ra Thư cô nương không cần gọi ta là Tiêu đại tướng quân đâu.”
Thư Thanh Thiển dừng lại một chút, đôi mắt cong lên: “Vậy ta nên gọi ngươi là gì?”
Tiêu Tòng Vân nhẹ nhàng nói: “Chi bằng gọi ta là Tòng Vân, còn ta gọi ngươi là Thanh Thiển, được không?”
Thư Thanh Thiển nhìn Tiêu Tòng Vân, rồi gật đầu nhẹ, nhưng ngay sau đó lại hỏi: “Tòng Vân, không biết ngươi có thể kể cho ta nghe về nhị hoàng tử không? Ta quanh năm sống ở hậu trạch, không biết gì về chuyện triều đình.”
Nghe Thư Thanh Thiển gọi mình là Tòng Vân, lòng Tiêu Tòng Vân tràn đầy thoả mãn, cô bèn kể cho Thư Thanh Thiển nghe về nhị hoàng tử.
Hoàng đế Đại Tề có năm hoàng tử và sáu công chúa. Trong đó, đại hoàng tử mất sớm, nay hoàng đế đã lớn tuổi, bắt đầu nghĩ đến việc lập thái tử. Các hoàng tử còn lại còn quá trẻ, chỉ có nhị hoàng tử Hoàng Phủ Hoành và tam hoàng tử Hoàng Phủ Thành là phù hợp.
Hoàng Phủ Hoành là con trai của Trương quý phi, được sủng ái nên rất được lòng hoàng đế, là ứng cử viên sáng giá nhất.
Còn Hoàng Phủ Thành thì trầm ổn chín chắn, lại có mẫu tộc là Tiêu gia nên được nhiều tướng lĩnh ủng hộ.
Trước đây, Hoàng Phủ Hoành hãm hại Tiêu Tòng Vân, hủy hoại danh tiếng của Tiêu gia, nhằm hạ bệ Hoàng Phủ Thành, nhưng kế hoạch thất bại. Thấy Tiêu Tòng Vân được phong làm đại tướng quân, thế lực của tam hoàng tử càng mạnh, Hoàng Phủ Hoành càng căm ghét Tiêu Tòng Vân.
Tương tự, Tiêu Tòng Vân cũng không ưa gì nhị hoàng tử.
Một người xảo quyệt và độc ác như vậy, cô thật sự khinh thường. Nhưng vì đối phương là hoàng tử được sủng ái, không thể nề hà, nên đành phải nhịn xuống cục tức này.
Qua lời kể của Tiêu Tòng Vân, Thư Thanh Thiển dần hiểu rõ hơn về các thế lực trong triều.
Có những điều Tiêu Tòng Vân không nói rõ nhưng Thư Thanh Thiển cũng đoán ra được, hiện tại triều đình đang trong giai đoạn tranh giành ngôi vị thái tử.
Thấy Thư Thanh Thiển lắng nghe rất chăm chú, Tiêu Tòng Vân không khỏi cười: “Ngươi đang tính báo thù sao?”
Thư Thanh Thiển không hề che giấu mà gật đầu: “Đúng vậy, nhị hoàng tử đã hãm hại ta mà, một kẻ tiểu nhân như thế không xứng đáng làm thái tử. Loại hẹp hòi như hắn nếu lên ngôi hoàng đế, e rằng sẽ bị trả thù nhiều hơn.”
Tiêu Tòng Vân gật đầu, cô hiểu ý của Thư Thanh Thiển.
Đúng vậy, nhị hoàng tử không thể trở thành thái tử được.
Cả hai đều là người thông minh, không cần nói gì nhiều, chỉ cần một ánh mắt cũng hiểu ý của đối phương.
Họ nói chuyện đến tận sáng, Tiêu Tòng Vân mới rời đi.
Khi gà gáy báo sáng, Thư Thanh Thiển mới lên giường đi ngủ. Một lúc sau, trời đã sáng, nha hoàn Liên Nhi thấy tiểu thư vẫn chưa dậy bèn lui về. Cho tới khi mặt trời lên cao, tiểu thư mới rời giường.
Liên Nhi bưng chậu rửa mặt vào hầu, Thư Thanh Thiển nhận khăn lông rồi lau khô mặt, cuối cùng thanh tỉnh được vài phần.
“Tiểu thư, sao hôm nay người dậy muộn thế? Sắp đến giờ dùng bữa trưa rồi đấy, có phải người đang khó chịu chỗ nào không?”
Thư Thanh Thiển đưa khăn lau mặt cho Liên Nhi, cười nhẹ: “Ta không sao, chỉ là hơi mệt thôi, ngươi đừng lo.”
Liên Nhi lúc này mới thấy yên tâm, sau đó lại nói: “Tiểu thư, sáng nay nhị tiểu thư lại đến, nhưng thấy người còn ngủ nên đã đi rồi.”
Nói tới đây, Liên Nhi nhớ lại biểu cảm lúc ấy của nhị tiểu thư, bèn chép miệng kể lại: “Không hiểu sao, lúc nãy nhị tiểu thư thấy người còn ngủ, tự dưng có vẻ rất vui.”
Thư Thanh Thiển cười thầm, nàng biết lý do vì sao.
Chắc hẳn lúc này đối phương tưởng rằng mình đã trúng độc, thân thể ngày càng yếu ớt nên rất đắc ý.
Thư Thanh Thiển bảo Liên Nhi mang thuốc đến, quả nhiên trong thuốc vẫn có độc.
Liên Nhi thấy tiểu thư bưng chén thuốc mà không uống, không biết trong thuốc có độc nhưng vẫn hỏi: “Tiểu thư, thuốc này có đổ đi không ạ?”
Thư Thanh Thiển lắc đầu. Dù không biết đây là loại độc gì nhưng chắc chắn không phải thứ tốt, nàng định tận dụng nó.
Sau đó, Thư Thanh Thiển bảo Liên Nhi dùng thuốc này trộn nấu thành điểm tâm, chờ Thư Vị Nghiên đến rồi đưa cho cô ta nhấm nháp.
Đúng như dự đoán, ngày hôm sau Thư Vị Nghiên lại đến thăm Thư Thanh Thiển.
Thư Thanh Thiển tựa vào giường đọc sách, lười biếng gọi: “Nhị tỷ.”
Thư Vị Nghiên tỏ vẻ quan tâm: “Tiểu muội, thân thể của muội thế nào rồi? Hôm qua đến thăm mà muội còn chưa tỉnh, làm tỷ lo chết đi được.”
Thư Thanh Thiển mỉm cười yếu ớt: “Ta chỉ hơi mệt, muốn ngủ thêm một chút thôi, làm nhị tỷ lo lắng rồi.”
Thư Vị Nghiên ngoài miệng lo lắng nhưng trong mắt lại ngập ý vui: “Nếu tiểu muội mệt thì cứ ngủ thêm đi, không cần khách khí.”
Thư Thanh Thiển khẽ cong môi, dỗi với Liên Nhi: “Liên Nhi, nhị tiểu thư đến thăm, sao ngươi không mang chút điểm tâm ra tiếp đãi, còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì?”
Liên Nhi vội vàng xoay người, bưng đĩa điểm tâm đã làm từ trước ra, cảm thấy hơi không hiểu ra sao.
Điểm tâm có màu nâu, cắt thành từng miếng dài, bày trên đĩa bạch ngọc, trông không được hấp dẫn lắm. Thư Vị Nghiên tò mò hỏi: “Tiểu muội, đây là loại điểm tâm gì, sao ta chưa thấy bao giờ?”
Thư Thanh Thiển cười nói: “Nhị tỷ chưa thấy cũng là bình thường. Đây là điểm tâm mà mẫu thân tìm được công thức từ cung đình, đặc biệt làm cho ta ăn.”
Thư Vị Nghiên nghe nói là điểm tâm cung đình thì rất hứng thú, nghĩ rằng đồ của tiểu muội quả nhiên là đồ tốt, ngay cả điểm tâm cũng là đồ trong cung mới có, bèn vội vàng lấy một miếng ăn thử. Nhưng vừa vào miệng, cô ta liền nhíu mày, điểm tâm có vị ngọt nhưng lại pha lẫn vị thuốc đắng, rất khó ăn.
“Tiểu muội, điểm tâm này có vị lạ quá.”
Thư Thanh Thiển nhướn mày, bắt đầu bịa chuyện: “Đương nhiên rồi, đây không phải điểm tâm thường đâu. Nó được làm từ hàng chục loại thảo dược quý hiếm, là một loại dược thiện có thể cải thiện sức khỏe, còn làm da dẻ hồng hào, mịn màng. Đây là món ăn yêu thích của các phi tần trong cung đấy. Chỉ tiếc là nguyên liệu rất quý hiếm, có cả nhân sâm, tuyết liên, bình thường khó mà tìm được.”
Thư Vị Nghiên nghe xong mắt sáng lên, tin ngay lời Thư Thanh Thiển. Cô ta nghĩ rằng, khó trách da dẻ của Thư Thanh Thiển lại đẹp như vậy, thì ra là nhờ loại dược thiện này cải thiện.
Thư Vị Nghiên ăn liền mấy miếng, thấy Thư Thanh Thiển không ăn, bèn hỏi: “Tiểu muội không ăn à?”
Thư Thanh Thiển nhìn vào quyển sách trên tay, lười biếng đáp: “Ta ăn rồi, thấy không ngon lắm nên không muốn ăn nữa.”
Thư Vị Nghiên dù thấy bánh có vị hơi lạ, nhưng nghĩ đến những lợi ích của nó đối với thân thể nên vẫn ăn hết.
Ăn xong điểm tâm, Thư Vị Nghiên mới rời đi.
Những ngày sau đó, Thư Vị Nghiên vẫn ngày ngày đến thăm Thư Thanh Thiển và hạ độc vào thuốc của nàng. Thư Thanh Thiển đều giả vờ không hay biết, sau đó lại chế biến thành điểm tâm cho Thư Vị Nghiên ăn.
Dần dần, Thư Vị Nghiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Mấy ngày nay, cô ta vẫn luôn đến thăm Thư Thanh Thiển, mong nàng mau chóng chết đi. Theo lý mà nói, với loại thuốc độc đó, Thư Thanh Thiển không thể sống lâu được. Nhưng kỳ lạ thay, thân thể của nàng vẫn khỏe mạnh như thường.
Tối hôm đó, giờ dùng bữa, nha hoàn bưng đồ ăn lên, vừa ngửi thấy mùi dầu mỡ, Thư Vị Nghiên bỗng cảm thấy buồn nôn ói mửa.
Lâm thị thấy vậy bèn bỏ đũa xuống, lo lắng hỏi: “Nghiên Nhi, con thấy khó chịu chỗ nào sao?”
Thư Vị Nghiên lau khoé miệng, cố gắng tỏ ra bình thường: “Con không sao.”
Ăn tối xong, trở về phòng, Thư Vị Nghiên có một phỏng đoán. Cô ta bèn kéo mẹ mình lại, hỏi: “Mẹ, loại thuốc mẹ đưa con, uống vào có thật là chết được không? Mấy hôm nay con hạ dược Thư Thanh Thiển, nhưng thấy nàng vẫn khỏe mạnh.”
Lâm thị cũng cảm thấy khó hiểu, nhíu mày: “Nghiên Nhi, loại thuốc này là ông ngoại của con tình cờ tìm được, trong sách y không có ghi chép. Có lẽ là do cơ địa mỗi người khác nhau nên không có tác dụng với Thư Thanh Thiển.”
Thư Vị Nghiên vẫn nghi ngờ, không hiểu sao dạo này mình lại cảm thấy mệt mỏi, luôn buồn ngủ và đổ mồ hôi lạnh.
Cô ta thậm chí còn nghi ngờ mình cũng bị trúng độc.
Cuối cùng, cô ta quyết định nhờ Lâm thị lén tìm một đại phu đến khám.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top