Chương 2.
Nhạc Linh Nhi tưởng rằng Thư Thanh Thiển không hiểu, bèn cắn chặt môi nói lại, “Bây giờ dị năng hệ không gian của em đã cấp năm rồi.”
Thư Thanh Thiển tựa vào sô pha, cười nửa miệng, “Sao trước kia cô không nói?”
Nhạc Linh Nhi thấy nụ cười của đối phương hơi chói mắt, bèn dời ánh mắt đi, đôi mắt đen trắng long lanh lệ, “Chị Thanh, em biết là chúng em có lỗi với chị, tất cả là lỗi của em. Em nói ra bây giờ chỉ muốn chị biết em không vô dụng, mong chị có thể tha thứ cho em, và... chị có thể đừng làm khó anh Trí Hằng nữa được không?”
Thư Thanh Thiển phì cười, “Tôi làm khó anh ta khi nào?”
“Nhưng mấy hôm nay anh Trí Hằng luôn không vui.” Nhạc Linh Nhi vội nói, rồi dần nhỏ giọng lại, “Hơn nữa chị, chị còn cướp mất vị trí của anh ấy, bây giờ người của anh ấy đều nghe theo chị, mọi chuyện trong căn cứ đều do chị quyết định, anh Trí Hằng chẳng còn việc gì để làm cả.”
“Đó là do anh ta vô dụng.” Thư Thanh Thiển cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, đầu lại bắt đầu đau, tính tình càng thêm tệ, “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì cút đi.”
Nhạc Linh Nhi thấy Thư Thanh Thiển vẫn thờ ơ như cũ, gần như tuyệt vọng, mắt chứa đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương tràn đầy vẻ cầu xin, giống như một bông hoa trắng nhỏ bé đang run rẩy trong cơn mưa bão, còn Thư Thanh Thiển chính là cơn mưa bão ấy, chẳng hề biết thông cảm.
Nhạc Linh Nhi nghẹn ngào: “Chị Thanh, chị tha thứ cho em được không? Chị muốn gì em cũng đồng ý hết.”
Thư Thanh Thiển chịu phục. Nếu đối phương không phải là một cô gái, lại còn trẻ như vậy thì nàng đã sớm phóng hỏa thiêu luôn rồi.
Thư Thanh Thiển muốn chửi thề thật to. Mẹ kiếp, rốt cuộc là tôi không buông tha cho cô, hay là cô không buông tha cho tôi thế hả? Đệt, mấy ngày nay rõ ràng không để ý đến hai người này, vậy mà họ còn dám xông vào nổi điên.
Thư Thanh Thiển hít một hơi thật sâu, đứng dậy mở cửa, “Cút ra ngoài, đừng để tôi đếm đến ba.”
Nhạc Linh Nhi ôm ngực đi chậm rãi về phía cửa, vừa lén lút nhìn Thư Thanh Thiển, hy vọng có thể vãn hồi đường sống, không hiểu tại sao Thư Thanh Thiển lại tức giận như vậy.
Kết quả là cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thư Thanh Thiển vang lên, “Một!”
Nhạc Linh Nhi không khỏi run lên, vội vàng tăng tốc. Đáng tiếc là lúc nãy bị đá quá mạnh, bây giờ đi lại ngực đau nhói, không nhịn được mà nhăn mặt.
“Hai!”
Nhạc Linh Nhi bất chấp cơn đau đớn, chạy thật nhanh ra khỏi cửa. Sau đó, Thư Thanh Thiển đóng sầm cửa lại một cái thật mạnh.
Thấy Nhạc Linh Nhi đã ra ngoài, Thư Thanh Thiển mới cắn một miếng táo thật lớn, rồi nhả hạt ra.
Tối hôm, Thư Thanh Thiển cuộn tròn trên giường.
Nàng không thể nào ngủ được, nàng đau quá.
Thực ra, từ khi xuyên đến thế giới này, nàng chưa bao giờ ngủ ngon giấc.
Cả người như bị thiêu đốt trong biển lửa, là cơn đau tê tâm liệt phế mà nàng chưa từng trải qua. Nhưng trước mặt người khác, nàng luôn cố gắng kìm nén, tỏ ra bình thường. Chỉ có khi đêm xuống, lúc không còn ai, nàng mới để lộ ra sự yếu đuối của mình.
Lúc này, Thư Thanh Thiển tái nhợt hết cả mặt, mày nhíu chặt, đau đầu dữ dội, mồ hôi nhễ nhại. Thế nhưng, nàng không hề kêu la một tiếng, chỉ nằm yên lặng, tranh thủ chợp mắt trước khi tới hừng đông.
Một đêm dài trôi qua, trời dần sáng, Thư Thanh Thiển lại mở mắt.
Một ngày thường nhật lại bắt đầu. Thư Thanh Thiển dẫn một đội người ra ngoài tiêu diệt xác sống, thu thập vật tư.
Phải nói rằng, gần đây, do tình cờ lên mấy cấp, sức chiến đấu của Thư Thanh Thiển tăng lên đáng kể. Có nàng ở đó thì chắc chắn sẽ không xảy ra bất kỳ sự cố nào. Dù gặp phải xác sống cấp cao, nàng cũng có thể dễ dàng tiêu diệt bằng một ngọn lửa. Mọi người không còn phải lo lắng đề phòng nữa, thoải mái tiêu diệt xác sống cấp thấp. Xác sống cấp thấp quanh căn cứ nhanh chóng bị họ quét sạch, mọi người còn lên kế hoạch đi xa hơn để tìm kiếm vật tư.
Giờ nghỉ, Thư Thanh Thiển tùy ý ngồi trên một tảng đá bên đường, lấy ra một chai nước khoáng uống.
Một hộp cơm được đưa tới, bên trong là mì gói đã pha, nước súp thơm ngon, thậm chí còn có cả một quả trứng gà trông rất hấp dẫn. Thư Thanh Thiển không khỏi nuốt nước miếng.
Thời buổi này, được ăn trứng gà là điều hiếm hoi.
“Chị ăn đi.”
Thư Thanh Thiển ngẩng đầu lên, nhìn kỹ thì ra là Nhạc Linh Nhi.
Tuy rằng hôm qua Nhạc Linh Nhi bị mình đá một chân mà bị thương, nhưng hôm nay cô vẫn theo đội ngũ ra ngoài, còn chủ động nói với mọi người về việc mình có dị năng không gian. Tuy nhiên, cô vẫn giấu một phần, chỉ nói rằng mình mới vừa thức tỉnh, hiện tại cấp ba, mà không gian bên trong chỉ có hơn một trăm mét vuông.
Mọi người nghe thấy Nhạc Linh Nhi nói cô có dị năng không gian, hơn nữa vừa thức tỉnh đã là dị năng giả cấp ba, ai nấy đều mừng rỡ như bắt được vàng, đối với Nhạc Linh Nhi quả thực là hết lòng chiếu cố, ngay cả Trương Trí Hằng cũng vui vẻ đến nỗi mặt mày hớn hở.
Mà Nhạc Linh Nhi cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, thậm chí còn chủ động đảm nhận công việc hậu cần, khiến mọi người đều khen ngợi không ngớt, càng thêm yêu thích cô.
Thư Thanh Thiển cũng lười vạch trần đối phương, thích làm gì thì làm, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc mình đánh xác sống là được.
Dù nàng mạnh mẽ, nhưng rốt cuộc chỉ có một người, đối mặt với vô số xác sống cấp thấp, đội nhóm mới là lựa chọn tốt nhất. Cho nên Thư Thanh Thiển yêu cầu không cao, chỉ cần có thể giúp mình đánh xác sống là được.
Lúc này thấy Nhạc Linh Nhi chủ động mang mì tôm đến cho mình, Thư Thanh Thiển không khỏi nhướn mày, trong lòng hỏi hệ thống: Đối phương rốt cuộc muốn làm gì vậy?
[Bip, kiểm tra không phát hiện thấy thức ăn bất thường.]
Nhạc Linh Nhi thấy Thư Thanh Thiển mãi không cầm lấy, tức giận giậm chân: “Chị có phải sợ em hạ độc không? Chị yên tâm, em mới không làm ra chuyện đó, không tin em ăn cho chị xem luôn nè.” Nói xong liền cầm đũa lên định ăn.
Thư Thanh Thiển vội vàng ngăn cản đối phương, thở dài nhận lấy, nàng không muốn ăn đồ thừa của người khác đâu.
Nhạc Linh Nhi thấy Thư Thanh Thiển cuối cùng cũng nhận lấy, mới phá lệ cười, cầm một cành cây nhảy nhót mà đi, tiếp tục đi nấu nướng.
Chỉ là không ngờ Thư Thanh Thiển vừa ăn được vài miếng, Trương Trí Hằng lại tìm đến.
Hôm nay Trương Trí Hằng đặc biệt thay một bộ quần áo sạch sẽ, trên đầu còn xịt keo tóc, chải chuốt đến mức trông rất bảnh bao, tỏ ra vô cùng điển trai.
Trương Trí Hằng cứ đứng bên đường nhìn Thư Thanh Thiển ăn, mà Thư Thanh Thiển thì chẳng thèm để ý đến hắn, cứ thế mà ăn hết cả một bát. Đợi đến khi Thư Thanh Thiển ăn xong, Trương Trí Hằng mới lên tiếng: “Thanh Thiển, Linh Nhi thật sự là một cô gái tốt. Hôm qua em đá em ấy mạnh như vậy mà em ấy chẳng hề trách em, còn làm cả đồ ăn cho em nữa.”
Thư Thanh Thiển chẳng trả lời, cứ thế mà hớp hết cả bát súp.
Thấy Thư Thanh Thiển mãi không nói gì, Trương Trí Hằng cũng chẳng biết nàng đang nghĩ gì, bèn tiếp tục: “Anh biết em vẫn còn yêu anh, nếu không thì sao em lại trút giận lên người Linh Nhi như vậy chứ.”
Thư Thanh Thiển khẽ bật cười: “Tôi yêu anh á?”
Trương Trí Hằng tiến lên một bước, vẻ mặt kích động: “Đúng vậy, Thanh Thiển. Anh biết em vẫn còn yêu anh, anh cũng luôn yêu em. Chúng ta đã yêu nhau lâu như vậy, làm sao anh có thể quên em, làm sao anh có thể để em rời xa anh được. Suốt những ngày qua, anh không ngừng nhớ lại những kỷ niệm đẹp của đôi ta.”
Thư Thanh Thiển nhìn về phía Nhạc Linh Nhi đang bận rộn: “Vậy còn em ta thì sao?”
Trương Trí Hằng sững sờ một lúc, rồi vỗ mạnh vào trán mình, vẻ mặt hối hận: “Nhưng mà anh luyến tiếc em, cũng luyến tiếc Linh Nhi. Cả hai em đều là những cô gái tốt, tại sao chúng ta không thể cùng ở bên nhau? Người xưa còn có thể tam thê tứ thiếp, bây giờ lại là tận thế, anh lấy hai vợ cũng chẳng có gì là sai. Cả hai em đều là vợ của anh, có được không?”
Trương Trí Hằng càng nói càng thấy ý tưởng này hay, đã bắt đầu hình dung ra cuộc sống hạnh phúc trong tương lai.
Thư Thanh Thiển đánh giá Trương Trí Hằng từ đầu đến chân, vẻ mặt đầy khinh bỉ: “Không ngờ anh vừa xấu xí lại còn ảo tưởng. Cút đi cho bà đây nhờ.”
Nói rồi, một ngọn lửa bùng lên từ góc áo của Trương Trí Hằng, nhanh chóng bao trùm lấy toàn thân hắn. Trương Trí Hằng hoảng hốt lùi lại, dùng hết toàn bộ dị năng mới dập tắt được ngọn lửa, vội vã chạy đi, không dám đến gần nữa.
Thư Thanh Thiển hừ lạnh một tiếng. Nếu không phải hắn là một dị năng giả cấp bốn có chút ích lợi, nàng đã sớm thiêu chết hắn rồi.
Nghỉ ngơi một lát, mọi người lại lên xe tiếp tục hành trình. Bất cứ khi nào nhìn thấy xác sống, họ đều xuống xe tiêu diệt, không bỏ sót bất kỳ con nào.
Đội của Thư Thanh Thiển khác với các đội khác. Người khác ra ngoài để thu thập vật tư, còn nàng dẫn đội đi tiêu diệt xác sống, tiện thể thu thập chút vật tư. Chính vì hiệu quả cao, thủ đoạn sát thi tàn nhẫn, gần như toàn bộ xác sống trong thành phố H đã bị nàng giải quyết.
Thư Thanh Thiển rất kiên nhẫn, vô cùng kiên nhẫn, đó là điều nàng rèn luyện được qua từng nhiệm vụ.
Mặc dù nhiệm vụ trong thế giới này không đáng tin cậy, nhưng nàng tin rằng, rồi một ngày nào đó nàng sẽ tiêu diệt được hết tất cả xác sống trên Trái Đất, hoàn thành nguyện vọng cứu thế giới.
Dù sao thì xác sống cũng không sinh sản, chỉ có bấy nhiêu, chết một con thì bớt một con.
Giống như hôm nay, đội của Thư Thanh Thiển rất đông, lên đến cả trăm người, riêng xe cũng đã hơn mười chiếc. Trong hơn một trăm người này, chỉ có ba mươi người có dị năng, còn lại đều là người thường.
Đúng vậy, ở căn cứ H, không chỉ những dị năng giả mới ra ngoài đánh xác sống, mà cả người thường cũng tham gia chiến đấu. Mặc dù sức chiến đấu của người thường không bằng người có dị năng, nhưng họ chia thành từng nhóm hai ba người, mặc trang bị bảo hộ, chuyên đối phó với xác sống cấp thấp. Người nhiều sức mạnh, có thể tăng hiệu quả rất lớn.
Nhìn mọi người bận rộn, Thư Thanh Thiển có cảm giác mình như một nhân vật cấp cao, đang dẫn theo một đám tân binh đi cày kinh nghiệm.
Rất nhanh, họ đến khu vực giáp ranh giữa thành phố H và thành phố B, không ngờ lại tình cờ gặp một đội nhỏ.
Khi Thư Thanh Thiển gặp đội này, trong đội họ chỉ còn lại ba người đang chiến đấu trong bầy xác sống, có thể thấy thương vong rất nặng nề, mỗi người đều đã giết đỏ cả mắt.
Thư Thanh Thiển ra tay cứu giúp, đưa mọi người về căn cứ chữa trị, mới biết họ là người của căn cứ B.
Thành phố B và thành phố H là hai thành phố lân cận. Trước khi tận thế, thành phố B phát triển rất tốt, thuộc hàng tỉnh lỵ hạng nhất, còn thành phố H chỉ là một thành phố hạng ba bình thường. Tất nhiên, dân số của thành phố B lớn hơn, xác sống cũng nhiều hơn.
Gần đây, thành phố B đột ngột xuất hiện một con xác sống cấp sáu cao cấp, thậm chí còn có dị năng gió, vô cùng lợi hại. Nhưng người có dị năng cao nhất trong căn cứ của họ chỉ có cấp năm, nên đã chết thảm. Sau đó gặp phải đợt tang thi triều lớn nhất, phần lớn mọi người đều trốn vào hầm tránh bom, họ là số ít may mắn trốn thoát.
Quan trọng hơn, theo tin tình báo, giáo sư Dương - một chuyên gia nổi tiếng về kỹ thuật di truyền sinh học - hiện đang ở thành phố B.
Thư Thanh Thiển mở hệ thống lên, quả nhiên như dự đoán, nhiệm vụ phụ đã xuất hiện.
[Bip, xin ký chủ đến thành phố B, cứu giáo sư Dương trong vòng ba ngày. Nếu không, ba ngày sau thành phố B thất thủ, giáo sư Dương tử vong, nhiệm vụ thất bại.]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top