Chương 17.

Sở Ngưng Tuyết nhìn Thư Thanh Thiển với ánh mắt vô tội, khiến cô tức điên lên. Nếu có con dao trong tay ngay lúc này, cô đã chém banh xác Thư Thanh Thiển ra rồi.

Thư Thanh Thiển cảm thấy mình thật oan uổng. Nàng bắt đầu nghi ngờ có phải mình đã nhớ nhầm cốt truyện rồi không, cau mày cẩn thận hồi tưởng lại từng chi tiết, nhưng vẫn không tìm thấy chỗ nào sai sót.

Theo những gì nàng biết, vào thời điểm này Sở Ngưng Tuyết và Phùng Miêu Miêu vẫn còn là bạn tốt, chưa hề xảy ra bất hòa vì Tề Dao. Sở Ngưng Tuyết đang theo đuổi Tề Dao một cách tích cực, hai người vừa mới chính thức hẹn hò. Còn Phùng Miêu Miêu thì mới chỉ phơi bày tin đồn về Tề Dao vào hai ngày trước.

Nhưng nhìn thái độ của Sở Ngưng Tuyết lúc này, Thư Thanh Thiển cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Phải chăng Sở Ngưng Tuyết đã phát hiện ra mình là người đứng sau chuyện này? Tính tình của Sở Ngưng Tuyết vốn đã rất nóng nảy.

Thấy Sở Ngưng Tuyết đang rất tức giận, Thư Thanh Thiển biết nói gì lúc này cũng vô ích, nên nàng định tạm thời tránh mặt để cô bình tĩnh lại. Nhưng rồi nàng vô tình nhìn thấy vết thương trên tay Sở Ngưng Tuyết.

Nàng biến sắc, vội vàng bước đến bên giường bệnh của Sở Ngưng Tuyết.

Sở Ngưng Tuyết thấy Thư Thanh Thiển đột ngột tiến lại gần, lời mắng chửi dang dở của cô nghẹn lại. Cô nắm chặt chăn, cảnh giác hỏi: “Cô còn muốn làm gì nữa?”

Thư Thanh Thiển nắm lấy cổ tay của Sở Ngưng Tuyết, “Để mình xem vết thương của cậu.”

Sở Ngưng Tuyết giật mạnh tay lại, dùng chân lành đá vào Thư Thanh Thiển, “Ai cho cô động vào tôi, cút ra ngoài có nghe không hả!”

Thấy Sở Ngưng Tuyết vùng vẫy không ngừng, sợ đúng tới cái chân bị thương của cô, Thư Thanh Thiển cúi người đè cô xuống, giữ chặt lấy.

Sở Ngưng Tuyết sững sờ trước hành động của Thư Thanh Thiển, một lúc lâu cô mới thôi không vùng vẫy.

Thư Thanh Thiển cẩn thận quan sát vết thương trên cổ tay của Sở Ngưng Tuyết. Với kinh nghiệm phong phú của mình, nàng lập tức nhận ra đây không phải do té ngã gây ra, bèn nhíu mày hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ai đánh cậu thế?”

Nghe Thư Thanh Thiển hỏi vậy, Sở Ngưng Tuyết lại nổi trận lôi đình, cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi sự kìm kẹp của Thư Thanh Thiển: “Phùng Miêu Miêu, cô bị điên hả. Tôi bảo cô buông tôi ra, đừng giả bộ trước mặt tôi.”

Đột nhiên, chăn bị kéo ra, cơ thể Sở Ngưng Tuyết chợt lạnh.

Sở Ngưng Tuyết không thể tin vào mắt mình khi thấy Thư Thanh Thiển kéo áo của mình lên, khuôn mặt cô đỏ bừng.

Thư Thanh Thiển nhìn xuống eo của Sở Ngưng Tuyết, quả nhiên thấy những vết bầm tím trên làn da trắng nõn, rõ ràng là dấu hiệu của việc bị đánh đập.

Ai lại dám đánh Sở Ngưng Tuyết chứ, thật quá táo bạo!

Thư Thanh Thiển còn đang suy đoán ai lại gan dạ như vậy thì Sở Ngưng Tuyết đã không kìm được mà chửi thề.

“Má mày!”

Sở Ngưng Tuyết tức giận đến mức cả người run lên, giọng nói cao vút, gần như hét lên: “Phùng Miêu Miêu, hôm nay tôi phải liều mạng với cô.”

Có lẽ vì quá tức giận, Sở Ngưng Tuyết đã mất kiểm soát, cô không thể động đậy nên đã dùng đầu húc vào Thư Thanh Thiển.

Thư Thanh Thiển không ngờ Sở Ngưng Tuyết lại thật sự lao vào mình, nàng bị hất lùi vài bước. Sở Ngưng Tuyết cũng mất kiểm soát, cơ thể lảo đảo sắp ngã xuống giường. Thư Thanh Thiển nhanh tay đỡ lấy cô, trở thành tấm đệm thịt.

Sở Ngưng Tuyết nằm trong lòng Thư Thanh Thiển, không dám nhúc nhích, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Cô không ngờ mình lại làm ra hành động ngớ ngẩn như vậy.

Hình ảnh một Sở Ngưng Tuyết bình tĩnh, tự tin, luôn nắm mọi việc trong tay giờ đây trở nên ấu trĩ khi ở trước mặt Thư Thanh Thiển. Cô cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Mái tóc xoăn màu nâu buông xuống mặt, Thư Thanh Thiển cảm thấy như có ai đang gãi vào người. Nàng hơi nghiêng đầu, đôi mắt hai người chạm nhau.

Đôi mắt của Sở Ngưng Tuyết rất đẹp, hàng mi dài cong vút, đuôi mắt hơi nhếch lên, tròng mắt trong veo như hồ nước, long lanh như có những gợn sóng nhỏ. Thư Thanh Thiển không khỏi thốt lên: Đẹp quá.

Sở Ngưng Tuyết đang chìm đắm trong cơn tức giận thì thấy Thư Thanh Thiển nhìn mình chằm chằm, cô sững sờ.

Một lúc lâu, không ai nói gì.

Thấy Thư Thanh Thiển vẫn nhìn mình, Sở Ngưng Tuyết đột nhiên túm lấy eo của nàng và véo mạnh, hung dữ nói: “Còn không mau đưa tôi lên giường.”

Thư Thanh Thiển bế Sở Ngưng Tuyết lên, vì sợ chạm vào vết thương ở eo cô nên đã nâng tay lên cao hơn một chút, vô tình chạm vào ngực cô.

Mặt Sở Ngưng Tuyết đỏ bừng, tát vào mặt Thư Thanh Thiển một cái thật mạnh.

“Sở khanh!”

Thư Thanh Thiển đang bế Sở Ngưng Tuyết nên đã hứng trọn cái tát đó, một bàn tay đỏ ửng hiện rõ trên má trái.

“…”

Thư Thanh Thiển nhìn Sở Ngưng Tuyết mà không khỏi bất lực, cuối cùng cũng đặt cô lên giường.

Thôi vậy, không nên so đo với bệnh nhân.

Sau một hồi hỗn loạn, Sở Ngưng Tuyết cuối cùng cũng nằm yên trên giường, lấy lại bình tĩnh và trở về dáng vẻ trấn định tự nhiên ngày thường. Tuy nhiên, cô đắp chăn kín mít, nhìn Thư Thanh Thiển với ánh mắt đề phòng như thể đối phó với tên biến thái.

Thấy Sở Ngưng Tuyết đã bình tĩnh lại, trông có thể nói chuyện đàng hoàng, Thư Thanh Thiển bắt đầu ý đồ thuyết phục.

"Xin lỗi, chuyện về Tề Dao là do mình làm. Mình biết mình sai rồi." Nàng chỉ muốn giải tỏa hiểu lầm giữa hai người, dù biết rằng không thể khiến Sở Ngưng Tuyết lập tức yêu mình, nhưng nàng không muốn cô ghét mình nữa.

Không ngờ lại là vì chuyện này, Sở Ngưng Tuyết tưởng rằng Thư Thanh Thiển đến để xin lỗi vì chuyện tối qua.

Sở Ngưng Tuyết có chút thất vọng, bèn cười lạnh: “Được thôi, cô đã thừa nhận. Quả nhiên là cô đã tung tin đồn thất thiệt trong công ty.”

Thư Thanh Thiển gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Mình đã đăng những bức ảnh đó lên diễn đàn công ty, điều này là không đúng, nhưng mình không hề bịa đặt. Những bức ảnh đó là thật, các kỹ thuật viên của cậu cũng có thể xác nhận chúng không phải là ảnh ghép. Cậu có thể đi hỏi họ.”

Sở Ngưng Tuyết hừ lạnh, cô hoàn toàn tin tưởng Tề Dao, không hề tin lời Thư Thanh Thiển: “Cho dù là thật thì sao? Tề Dao xinh đẹp như vậy, có người thích em ấy là chuyện bình thường. Điều đó không có nghĩa là em ấy đã qua lại với người đó.”

“Vậy thì chúng ta cứ để chuyện này qua đi.” Thư Thanh Thiển biết Sở Ngưng Tuyết sẽ không dễ dàng tin mình, “Mình hứa sẽ không gây rắc rối cho Tề Dao nữa. Mong cậu đừng ghét mình. Mình thực sự thích cậu và muốn có cơ hội theo đuổi cậu.”

Thư Thanh Thiển cảm thấy mình nên nói rõ tình cảm của mình với Sở Ngưng Tuyết. Nàng không muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ bạn bè như hiện tại nữa.

Sở Ngưng Tuyết sững sờ trước lời tỏ tình bất ngờ của Thư Thanh Thiển.

Cô và Phùng Miêu Miêu đã quen biết nhau từ lâu. Trước đây, Phùng Miêu Miêu luôn quấn quýt bên cô, nghe lời cô nói, không hề có chút phản kháng nào. Thực ra, trong lòng cô không mấy để ý đến người bạn này, hai người chỉ coi nhau là bạn bè, chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó người kia lại nói yêu mình.

Sau một lúc im lặng, Sở Ngưng Tuyết mới lên tiếng:

“Phùng Miêu Miêu, đây không phải là trò đùa vui đâu.” Giọng nói của cô khàn khàn, chứa đựng sự nghi ngờ.

Thư Thanh Thiển nhìn thẳng vào mắt Sở Ngưng Tuyết, nói rất nghiêm túc: “Ngưng Tuyết, mình không hề đùa. Mình đã yêu cậu từ rất lâu rồi.”

Thấy Sở Ngưng Tuyết vẫn không tin, Thư Thanh Thiển tiếp tục: “Thực ra, mình đã thích cậu từ hồi cấp ba. Để được học cùng lớp với cậu, mình đã cố gắng chọn khối tự nhiên mặc dù mình rất ghét môn học đó. Mỗi lần nhìn thấy đề thi, mình đều cảm thấy đau đầu. Nhưng cậu rất giỏi, vì muốn theo đuổi cậu, tối nào mình cũng cố gắng học thêm, làm rất nhiều bài tập, cuối cùng cũng đỗ vào cùng trường đại học với cậu. Lúc ấy, mình cảm thấy có thể thấy cậu mỗi ngày thật hạnh phúc nhất trần đời. Cậu giống như vầng trăng sáng tỏ trên bầu trời, cao không thể với, còn mình chỉ là ngôi sao nhỏ xoay quanh cậu, cam nguyện ảm đạm ẩn giấu vì cậu.”

Nói đến đây, khóe mắt Thư Thanh Thiển không kìm được mà rơi lệ. Nàng mang ký ức của Phùng Miêu Miêu, cảm nhận được tình cảm âm thầm thuần khiết, ngây thơ của tuổi trẻ.

Trong lòng Phùng Miêu Miêu, Sở Ngưng Tuyết luôn là một người hoàn hảo, nguyên chủ cảm thấy mình không xứng đáng với cô nên đã âm thầm kìm nén tình cảm, sợ bị từ chối. Vì vậy, nguyên chủ đã giấu kín tình cảm đó trong lòng suốt nhiều năm.

Không ngờ Sở Ngưng Tuyết lại yêu Tề Dao, cuối cùng nguyên chủ đã không thể kìm nén được sự ghen tị trong lòng, từng bước đi sai, dẫn đến mối quan hệ giữa hai người trở mặt thành thù.

“Mình luôn nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu, nhưng không ngờ cậu lại yêu Tề Dao, rồi bắt đầu xa lánh mình. Mình ghen tị với cô ấy đến điên rồi. Mình ghét cô ấy vì cô ấy đã cướp mất ánh nhìn của cậu, nên mình mới làm những chuyện như vậy.”

Nghe Thư Thanh Thiển nói mình ghen tị với Tề Dao, Sở Ngưng Tuyết nhíu mày, cảm thấy phản cảm. Nhưng rồi Thư Thanh Thiển lại đổi giọng: “Nhưng bây giờ mình đã hiểu ra, mình quyết định sẽ theo đuổi cậu một cách công khai, mong cậu cho mình cơ hội.”

Sở Ngưng Tuyết ngạc nhiên trước lời tỏ tình của Thư Thanh Thiển.

Ánh mắt của Thư Thanh Thiển lúc này rất chân thành, dường như chứa đựng cả một bầu trời sao, tình cảm của nàng tràn ngập như sắp tuôn trào.

Đây chắc chắn không phải là giả tạo.

“Vô ích thôi, đừng mơ tưởng nữa. Tôi chỉ yêu mỗi Tề Dao.” Sở Ngưng Tuyết lạnh lùng nói.

Dù có thích cô đến đâu thì cô cũng sẽ không động lòng vì một lời tỏ tình đơn giản như vậy.

Góc miệng của Thư Thanh Thiển hơi cong lên, lộ ra một nụ cười chua chát.

Sở Ngưng Tuyết nhìn thấy nụ cười chua chát trên mặt Thư Thanh Thiển, lại nhớ đến việc nàng đánh mình tối qua, trong lòng cảm thấy tức giận.

“Vậy cô...”

Sở Ngưng Tuyết chưa kịp nói hết câu thì cửa phòng bệnh mở ra, Tề Dao xuất hiện với vẻ mặt lo lắng.

“Ngưng Tuyết, chị không sao chứ?”

Thư Thanh Thiển quay đầu lại, nhìn cô gái vừa bước vào. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tề Dao.

Tề Dao có gương mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt sáng long lanh, lông mày cong vút như trăng khuyết, làn da trắng hồng mịn màng, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa hồng, ngay cả khi không cười cũng mang theo một nụ cười nhẹ nhàng. Mái tóc dài đen mượt buông xõa trên vai, vài lọn tóc mái được uốn nhẹ, trông rất tươi tắn và tự nhiên. Dù ăn mặc đơn giản nhưng vẻ đẹp của cô vẫn nổi bật.

Tề Dao quả thật rất xinh đẹp, không trách gì Sở Ngưng Tuyết lại thích cô ấy.

Khi nhìn thấy Tề Dao, Sở Ngưng Tuyết lập tức nở nụ cười rạng rỡ, khác hẳn với vẻ mặt lạnh lùng khi đối diện với Thư Thanh Thiển. Cô dịu dàng nói: “Dao Dao, chị không sao, đừng lo.”

Thư Thanh Thiển hừ lạnh một tiếng.

Sở Ngưng Tuyết liếc mắt nhìn Thư Thanh Thiển: “Cô còn ở đây làm gì, mau rời khỏi đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top